Con Nhà Đại Gia
Không hiểu sao tôi kỵ gần gũi “đại gia” nói chi tới con của đại gia! Có thể vì tôi
chưa bao giờ với tới cái “tầm cỡ” đó nên tôi ghen tỵ? Hay tôi sợ? Hoặc họ không thèm đoái hoài đến những người
như tôi? Có thể lắm nhưng đó cũng chỉ là những vấn đề phụ! Sâu thẳm thâm tâm
thì tôi sợ… thiệt! Chơi hoặc gần đại gia hay con nhà đại gia mình chỉ chuốc cái
thiệt thòi cho mình! Tính toán nông cạn vậy nên tôi luôn tìm cách làm mặt
“Lạnh” với những ai có dính lứu đến hai từ đó! “Chơi” với họ lúc nào mình cũng
phải ké né, cũng phải kiêng dè vì sợ cái “Núi” tiền của họ! Sợ sự săn đón của
đám đông dành cho họ, sợ cái bộ mặt “bề trên” của họ … và bỗng dưng, mình tự
cảm thấy thân phận nhỏ nhoi hèn kém của mình trước hào quang của họ! Thế đấy,
đã được hưởng đồng xu thừa nào của họ đâu mà mình đã bị vùi xuống sâu hơn vị
thế mình đang có! Vậy thế nên tôi thường tìm cách tránh vì quanh tôi có nhan
nhản đại gia!
Đại gia đầu tiên tôi phải tiếp xúc cách đây đúng 34 năm. Lúc
đó tôi còn lôi thôi lếch thếch từ Hongkong “hạ cánh” xuống Canada . Đại gia này cũng cùng hoàn
cảnh như tôi nhưng đến Canada
trước tôi một tháng nên đã thông thạo thủy thổ hơn tôi ngàn lần! Chính vì thế,
những người bảo trợ gia đình tôi có nhã ý gọi họ đi cùng ra sân bay để tránh sự
bỡ ngỡ cho gia đình tôi khi còn lạ nước lạ cái mà phải tiếp xúc ngay với những
người không cùng màu da, mái tóc! Đại gia này lúc đó đã có thể nói thông thạo:
“ Hello”, “ How are you?”… Nghĩa là còn lâu tôi mới theo kịp bà về trình độ Anh
ngữ! Sau vài câu tiếp xúc thông thừơng, đại gia hỏi chị gái tôi : “ Ở VN cô làm
gì” ? Chị tôi thật thà: “ Em làm y tá”! Đại gia phang luôn: “ Có phải các bác sỹ ngoài Bắc vừa ngu vừa dốt phải không”? Chị tôi thảng thốt: “ Ơ, tại sao
chị lại nói thế”! Đại gia lờ đi và quay sang chiếu tướng tôi: “ Cô làm gì ở VN
hay còn đi học”? Vốn tính ương ngạnh
nhưng tôi cũng cố nhu mỳ và hết sức lịch sự trả lời: “ Dạ, em chưa từng bao giờ
được cắp sách đến trường”! Đại gia nhìn tôi với ánh mắt hết sức tội nghiệp làm
tôi không thể quên! Rồi đại gia chuyển hướng sang mẹ tôi: “ Bà có mang theo
nhiều hạt soàn không”? Mẹ tôi vốn “ Quê một cục” vì có bao giờ bà được đặt chân
lên Sài gòn hoa lệ đâu mà bà biết từ hạt soàn! Tôi vội giải thích cho mẹ hạt
soàn là Kim cương! Mẹ tôi cũng “ngố” như chị tôi nên cụ phân bua: “ Làm gì có
kim cương hả cô! Có một ít vàng thì tiêu gần hết rồi”! Đại gia an ủi: “ Không
sao, sang đây người ta nuôi mình nên không lo. Con hỏi để biết lỡ cụ có nhiều
hạt soàn thì phải gói cẩn thận chứ như con chất cả đống trong va ly nên khi hải
quan kiểm tra họ mở tung va ly thì hạt
soàn văng tung tóe khắp nơi nên những va ly sau tuy họ cẩn thận hơn mà vẫn bị
rơi vãi”! Mẹ tôi tròn mắt: “ Ối giời ơi, kim cương cô có nhiều thế à? Thế thì
cô phải giàu lắm nhỉ”? Đại gia nhũn nhặn không trả lời bà già quê mùa mà lảng
đi chỗ khác với cử chỉ, thái độ rất… “ Đại gia”! Rất may, lúc đó anh thông dịch
viên đã giải quyết xong xuôi giấy tờ cho chúng tôi nên anh vào nói cho chúng
tôi biết những việc phải làm. Và cũng rất may là “ tướng tá” anh không có vẻ gì Đại gia!
Đại gia thứ hai tôi tiếp xúc khi tôi đã xong khóa học tiếng
Anh và đi làm ở xưởng sản xuất huy hiệu với mức lương khiêm tốn. Lúc đó, cũng
như hầu hết những người Việt khác, chúng tôi đều đi học lái xe để có thể đi làm
nhiều Job. Cứ hôm nay đứa này khoe đã đậu thì ngày mai đứa khác khoe tiếp… Đến
lúc hầu như tất cả những người Việt cùng xưởng đã có bằng lái xe thì trơ lại
vẫn còn một cậu… Chưa thèm bước chân đến lớp học lái xe một ngày nào bởi bận đi “cày” cả ngày lẫn đêm! Mọi người thúc giục
thì cậu nói “sợ” vì ở VN nhà cậu đại gia nên chưa bao giờ phải lái xe. Trong
nhà có mấy tài xế chầu chực nên một bước lên xe xuống ngựa do người khác cầm
lái! Những người đồng hương chúng tôi lúc đó ai cũng cảm thấy ái ngại cho thân
phận con nhà đại gia của cậu và chắc ai cũng mừng thầm vì cha mẹ mình không
phải “ Đại gia” nên mình không biết cái “Sợ” như cậu!
Sau này ,khi “Phong trào” con nhà “ Đại gia” đã nguội thì
lại nảy sinh ra vấn đề xuất xứ ! Khá
nhiều người mặc cảm với từ : “ Boat People” nên tự nhận mình là người Singapore ,
Hongkong… Người trẻ thông thạo tiếng Anh còn đỡ chứ nhiều người có tuổi không
biết một mẩu tiếng Anh hay gặp khó khăn
khi mua sắm! Vào tiệm Việt không dám hỏi bằng tiếng Việt vì mình là người Singapore
thì làm sao biết tiếng Việt? Tiếng Anh biết lõm bõm nói người ta không hiểu!
Rồi khi trào lưu du học bùng nổ thì con nhà đại gia tràn
ngập bắc Mỹ. Đã nói, “Đại gia” tôi chẳng dám gần nói chi con nhà đại gia! Thế
nhưng, có một cô bé con nhà đại gia tôi biết khi cô đang miệt mài làm việc
trong tiệm thực phẩm tôi đi mua hàng tuần. Cô bé làm tất cả mọi việc từ thu
ngân đến xếp hàng trên kệ với danh nghĩa của người sinh viên vừa học vừa làm
như đa số sinh viên khác nên tôi tưởng cô không thuộc thành phần mình phải
“Kính nhi viễn chi”! “ Trót dại” trò chuyện, làm quen với một người đồng hương trẻ
tuổi có cách suy nghĩ, làm việc, cư sử… rất đỗi bình dị như phần lớn những người ở
đây. Quen lâu hơn tôi mới biết cô nhỏ này có nhà riêng khá lớn ở khu vực trung
lưu. Rồi biết cô chuẩn bị đón mấy người em sang đây học trung học… Trời đất, có
một người con học ở đây với mức học phí đắt gấp mấy lần người bản xứ mà gia
đình cô có mấy người con đều qua đây học thì chi phí khủng khiếp tới mức nào?
Tất cả đều phải tự túc kể cả chi phí bệnh viện… Mấy người em cô cũng ngoan như
chị, họ đều chăm chỉ học và kiếm việc làm thêm… Và rồi tôi cũng lờ mờ đoán cô xuất
thân từ một gia đình đại gia dù cô chưa bao giờ nói đến hai từ đó! Nhưng con
nhà đại gia như cô bé này thì cũng chẳng khác gì con nhà bình thường! Ngoại trừ
thành tích học và làm việc đáng nể của cô cũng như mấy người em.
Gần đây nhất là cô bé tôi nghe “danh” trước khi gặp mặt! Dĩ
nhiên đã biết danh cô nên tôi rất thờ ơ với cô ở những lần tiếp xúc đầu tiên dù
cô chẳng có tội gì .Có chăng chỉ vì cô được người quen giới thiệu với tôi cô là con đại gia! Vậy mà tôi thay đổi hẳn suy nghĩ của mình khi trò chuyện
với cô vài lần trong những trường hợp hy hữu. Giống như cô bé tôi quen, cô gái
này cũng có một ý chí kiên cường, một sự thông minh ham học hỏi. Cô cũng vừa
học vừa làm dù tôi biết, cô chẳng cần làm thì gia đình cô vẫn thừa sức chu cấp
cho cô ăn học đàng hoàng. Kể từ đó, tôi
tự nhủ : " Không nên vơ đũa cả nắm”!!Tuy nhiên, trong thâm tâm tôi vẫn cảm thấy thực lòng không mặn mà cho lắm với những người mang danh :" Đại gia"! Hãy cho tôi thời gian!