Sunday, December 11, 2011





***MERRY CHRISTMAS***




Nhân mùa giáng sinh , Viet-Ca xin đăng lại bài viết về giáng sinh với những thực tế đã trải nghiệm của tác giả . Hầu như mùa giáng sinh nào cũng đều có những nét đặc trưng giống nhau . Dĩ nhiên , có vài sự khác biệt do ảnh hưởng của xã hội như tình hình kinh tế chẳng hạn . Tuy nhiên, sự khác biệt đó có thể không nặng nề , nhất là tại nơi tác giả đang ở với sự ổn định về mọi mặt tương đối cao. Sự xáo trộn ( nếu có) cũng rất ít . Giáng sinh năm nay trong thời gian này đang rất bận rộn . Các cửa hàng tấp nập người mua kẻ bán. Được cái , khá nhiều mặt hàng đựợc bán với giá hạ đáng kể . Xin chúc bạn đọc mùa giáng sinh an lành ,vui vẻ.





Mùa Giáng Sinh



Minh Thành

Hàng năm cứ cuối tháng mười một là các cửa tiệm rộn rip chưng bày hàng giáng sinh. Các cây thông lấp lánh đèn màu phô diễn bên trong cửa kính hoặc đứng chễm chệ ngay chính giữa sảnh ra vào tại những trung tâm thương mại. Đèn xanh đỏ rực rỡ trong nhà, ngoài sân ở tất cả mọi nơi. Nhiều cây mặc bộ đèn màu... Màu gì cũng đẹp , nhưng tôi mê nhất vừơn đèn ở khu vực quốc hội, ngay phía trước tòa thị sảnh Ottawa. Nơi đây người ta treo đèn bởi bàn tay thợ chuyên nghiệp nên nhìn đèn giăng mắc trên đó đẹp tự nhiên như những chùm quả chín mọng. Nhà mình chỉ có vài cây nhỏ xíu mà giăng mắc, ngắm nghía cẩn thận thế nào trông cũng bị rối mắt, không tự nhiên như cây nhà người! Ban đêm, ngắm nhìn thành phố rực rỡ đủ màu sắc dù trời đã lạnh vẫn thấy ấm lòng. Khi tôi viết bài này thì shop nào cũng bận túi bụi cho mùa giáng sinh. Người mua kẻ bán tấp nập. Tôi cũng dạo shop mấy lần rồi. Dạo để xem, ngắm nhìn thiên hạ mua sắm, nhặt thêm những thứ lạ mắt cho cây thông nhưng chủ yếu muốn hòa vào không khí náo nức, rộn rã của lòng người chuẩn bị cho mùa lễ lớn trong năm. Đông vui nhất vẫn là khu vực bán cây thông và đèn. Người người ngắm nghía. lựa chọn, bình phẩm. Cây thông nhựa mà cũng nhiều người mua hàng năm? Chẳng lẽ hết giáng sinh, họ quăng bỏ đi như cây thông thật sao? Thông thật rất thơm và tự nhiên vì là đồ ... thật. Còn thông nhựa tôi thấy mẫu mã cũng chắng thay đổi mấy. Thế mà thiên hạ vẫn vác thông nhựa ra ào ào. Cây thông nhà tôi dùng có lẽ cũng trải qua hơn hai mươi mùa mưa nắng rồi mà trông vẫn còn mát mắt chứ không cổ lỗ sĩ như người ta tưởng tượng đâu! Chủ nhân cây thông thì ngày càng thêm nhiều nốt nhạc dấu ấn thời gian hằn trên mặt nhưng cây thông vẫn tươi trẻ như cũ. Vẫn óng ả khi được khoác lên người bộ đèn đủ màu sắc và những quả châu rực rỡ. Chắc năm nay tôi thay cho nó bộ áo mới. Khỏi cần màu sắc cho các quả châu. Tôi đã nhặt được một kiểu trang trí cây thông của "Ông láng giềng". Ông trang trí hoàn toàn bằng những trái pha lê giả. Khi bật đèn lên, những trái pha lê bắt ánh đèn tự tỏa ra những màu sắc của cầu vồng rực rỡ. Tắt hết đèn nhà đi, chỉ còn ánh lửa bập bùng của lò sưởi quyện với sắc cầu vồng của đèn trang trí cây thông. Không gì tuyệt diệu hơn thế nữa.Dưới gốc thông, tôi đã trải một lớp bông giả tuyết nhưng ô kìa, trên lớp tuyết sao lại trống trơn? Phải có gì đặt đầy trên đó chứ ? Đặt gì dưới gốc thông cho hợp ? Tôi nhớ rồi : quà giáng sinh. Đúng rồi, quà giáng sinh cho cha ,me, Honey, con và cháu. Quà gì đây?Quà giáng sinh! Nghe đã thấy hấp dẫn. Trí óc đã tưởng tượng ra những món quà được gói bọc đẹp đẽ với tấm thiệp kèm theo gói gọn những dòng chữ đầy ắp thương yêu của người thân. Hồi hộp bóc gói quà để rồi reo lên sung sướng khi món quà đó thuộc loại mình đang cần hoặc đang mong muốn! Dĩ nhiên, có đôi chút thất vọng nếu món quà đó mình đã có sẵn rồi! Nhưng không lẽ lại tỏ ra thất vọng trước chân tình của người tặng? Cứ vui lên cho không khí giáng sinh toàn tiếng cười và đẹp lòng người thân đã nghĩ nát óc để mua cho ta món quà mà họ tin tưởng sẽ đem niềm vui đến cho người nhận .Quà giáng sinh , dễ mà khó! Mùa giáng sinh ta thường nghĩ đến mua quà cho người thân, người nhà. Rất nhiều loại hàng phong phú đê ta chọn lựa. Chính vì sự phong phú đó làm cho ta khó nghĩ , khó mua. Mua thế nào cho hợp túi tiền mà món quà tặng vẫn mang đầy đủ ý nghĩa trân trọng, thương yêu. Mua quà cho bố me, anh chị em trong gia đình dễ nhất vì ta biết họ đang cần gì .Khi đã chuyển sang mua tặng cho gia đình của anh em, cô dì, chú bác...Rắc rối hơn. Mua quà theo kiểu trao đổi quà tặng ở hãng xưởng nơi mình làm việc cũng cần có sự khéo léo và tế nhị để làm cho món quà giáng sinh trở nên có ý nghĩa.Những năm đầu thập niên 1980 , tôi làm cashier ở tiệm thực phẩm IGA. Mới làm hơn tháng đã tới giáng sinh .Tiệm tổ chức tiệc đón giáng sinh tại nhà hàng cho nhân viên đồng thời trao đổi quà giáng sinh bằng cách bốc thăm tên. Qui định món hàng trao đổi ở giá tiền $10.00. Tôi bắt vào tên bà Lucy. Khi đó, bà đã gần tuổi về hưu. Cả cuộc đời bà Lucy gắn liền với tên tuổi của hãng thực phẩm này nhưng bà vẫn đứng đúng ở vị trí khi bà mới bước chân vào làm cho đến thời điểm tôi vào làm việc ở đó: Cashier kèm theo công việc dạy nghề cho những người mới vào làm. Bà không có một chức vụ gì nhưng ai cũng nể vì bà về tuổi tác và kinh nghiệm. Bà dễ hòa đồng với mọi người , hay bênh vực bạn đồng nghiệp. Rất thẳng thắn, vui vẻ và có lòng vị tha. Khuyết điểm duy nhất của bà là nghiêm khắc với lỗi lầm của khách hàng khi bà nghĩ họ đang cố tình gian lận !Riêng tôi , tôi rất quý bà. Tôi quý bà ở năng lực làm việc và nhất là sự giúp đỡ đồng nghiệp mới một cách nhiệt tình cũng như thái độ thẳng thắn , công bằng trong cách đối sử .Mới vào làm, tôi không tránh khỏi những vấp váp thường tình , chỉ cần gọi "Lucy" là bà đã chạy đến máy cash giúp mình giải quyết sai sót ngay. Có những lúc, một số khách quen của tiêm thấy cashier mới còn chưa thạo việc , họ lợi dụng nói giá thấp hơn giá trị thực của món hàng đã scan trên máy cash. Một cashier lâu năm sẽ biết món hàng này phải kiểm tra giá bởi bộ phận nào cũng như tên người phụ trách thì họ gọi luôn vào loa phóng thanh của tiệm cho người đó đến kiểm tra lại giá. Tôi mới vào nên không biết tên từng người để gọi! Lại ới " Lucy" là bà biết phải làm gì (Cashier thời gian đó không được phép rời quầy thu tiền để chạy xuống quầy hàng kiểm tra giá). Nếu Lucy biết chính xác giá món hàng đó, bà không cần gọi người kiểm tra mà bà khẳng định chắc chắn giá tiền đã scan là đúng với bộ mặt lạnh tanh như ngầm cảnh cáo người khách muốn gian dối! Đây là một điều tối kỵ của cashiers và người quản lý tiệm luôn nhắc nhở mọi người nên tránh. Bao giờ Cashiers cũng phải tươi cười với khách hàng dù có những người khách cố tình gây khó khăn , rắc rối ! (Lucy là trường hợp đặc biệt vì bà thuộc loại lão làng và cũng sắp đến tuổi về hưu nên người quản lý chỉ nhắc nhở bà kín đáo với thái độ tôn trọng). Một điều dễ ràng nhận thấy là bà ít khi gặp rắc rối với khách hàng và cũng chưa ai dám "qua mặt" bà về giá cả nhưng tính khí đó đã khiến bà đứng im một chỗ từ lúc còn là cô gái trẻ măng tới thời điểm tôi vào làm khi bà sắp sửa về hưu!Lan man mãi nhưng may mắn tôi chưa quên món quà tôi sẽ mua tặng bà vào dịp giáng sinh. Thấy bà lúc nào cũng nhóp nhép khi thì hạt Almond , lúc lại hạt dẻ, hạt hướng dương... Tôi liền mua tặng bà một giỏ quà gói sẵn gồm các loại nut được bọc rất đẹp. Giá cả cao hơn qui định nhưng như đã nói, tôi rất quý bà nên chênh lệch một ít cũng không sao. Mình tiện dịp cám ơn người đã giúp đỡ mình cũng là điều hay. Nào ngờ khi bà mở gói quà ra thì cả tiệm đều cười, nhìn bà và nhìn tôi. Tôi ngơ ngác không hiểu làm mọi người càng cười to hơn. Một cô bạn đồng nghiệp học sinh còn nháy mắt với tôi và giơ ngón tay cái ra hiệu tán thưởng! Thấy tôi lúng túng, bà ôm tôi cám ơn và ghé tai tôi nói nhỏ: "You không biết họ gọi me sau lưng là " Nut" à"? Tôi đỏ mặt ấp úng định thanh minh thì bà cười: "Không sao , họ đùa thôi, Nut thì đã sao, I don t care". Bà không Care thật vì tôi thấy bà vẫn nhiệt tình giúp đỡ các đồng nghiệp mới với tất cả kinh nghiệm của mình. Riêng tôi đã học được bài đầu tiên về mua quà giáng sinh. Mùa giáng sinh cũng là mùa tiệc tùng. Nhà này gọi, nhà kia mời... Phải sắp xếp sao khỏi trùng ngày cho đông đủ , cho vui. Tiệc xong còn nhảy nhót hoặc Karaoke nữa chứ. Cả năm làm việc chỉ có vài ngày tụ họp chung vui. Bạn bè, người thân, người nhà... mời tới nhà họ ăn giáng sinh không lẽ đi tay không? Chẳng ai đòi hỏi bạn phải có gì khi đến chung vui nhưng trong lòng cứ nghe áy náy. Không gì dễ bằng mua một hộp chocolate kèm theo hai chai vang một trắng một đỏ. Rộn rã hơn thì xách theo chai champagne cho nổ lốp bốp như tiếng pháo hồng ngày tết vui cửa vui nhà. Gọi là góp thêm phần ăn cho xôm tụ. Già trẻ, lớn bé, nam phụ nữ ấu gì gì đó đều có phần vui vẻ cả làng. Nhưng vào dịp giáng sinh thì sau tiệc vui, nếu chuyến choáng hơi men xin đừng cầm lái. Hại mình và hại cả người chung quanh. Vả lại, dịp này là dịp các " bạn dân" phải làm việc hơi nhiều. Ca ngày, ca đêm, có đủ. Nhiều chặng đường sẽ có trạm kiểm soát hơi men để chặn đứng những con ma men loạng choạng. Cả năm mới có vài ngày xả hơi tiệc tùng ai mà không say sưa chút đỉnh cho xuân? Xin các ông cứ để cho bà nhà cầm lái chắc ăn hơn. Tôi không chủ quan đâu, hầu hết các bà chỉ nhắp chút rượu ngọt không vượt quá mức độ chất cồn để đến nỗi hồn lên mây về gió! Không như mấy đấng mày râu cứ chén nọ gọi chén kia, ly này nối ly khác đến quên cả đường về. Xin đừng cầm lái! Nếu cả hai cùng cảm thấy tâm hồn lâng lâng thì đừng ngại ngần gì mà gọi cho những thiện nguyện viên của thành phố tới đưa mình về nhà miễn phí. Vừa an toàn vừa được thoải mái "hồn bướm mơ tiên"!Sau giáng sinh, nhìn lại mình thấy hình như hơi phát tướng? Phát thật chứ nghi ngờ gì nữa! Ngày nào cũng chocolate , gà nướng, gà quay , nem công chả phượng ... Nhẹ nhẹ cũng tăng vài pounds. Khuôn mặt hết hình trái xoan mà trở thành "Khuôn trăng đầy đặn"! Tròn vành vạnh như trăng rằm! Đẹp quá và rạng rỡ quá nhưng sao ai cũng hốt hoảng tìm cách Diet! Lại nhịn ăn cho thon lại dáng hình thục nữ! Các ông thì một bụng nước lèo " Beer", trông cũng xứng đôi vừa lứa. Ngoài trời tuyết vẫn còn rơi. Trời lạnh, đường trơn làm sao mà chạy bộ được đây! Thôi, xuống basement làm vài đường bóng bàn hoặc chạy trên máy để giải quyết phần nào hậu quả giáng sinh nhậu nhẹt.. Mùa giáng sinh đã đến ngoài cửa với những bông tuyết bay lả lướt. Mùa vui, mùa đoàn tụ ấm cúng cho mọi nhà. Kính chúc bạn đọc xa gần một mùa giáng sinh an lành, hạnh phúc.

Wednesday, December 7, 2011

Tuesday, December 6, 2011


Giáng sinh đang đến , rất gần . Mùa giáng sinh là mùa đoàn tụ. Lễ giáng sinh là lễ quan trọng nhất trong năm ở những quốc gia Tây phương . Đêm giáng sinh , trước 12 giờ đêm, những gia đình theo công giáo đến nhà thờ cầu kinh . Khi chuông đồng hồ điểm 12 tiếng , tất cả mọi người quay sang ôm hôn người đứng cạnh rồi chúc giáng sinh vui vẻ . Sáng sớm ngày giáng sinh. mọi người trong gia đình tụ tập quanh cây thông Noel cùng nhau bóc những gói quà mang tên mình đặt dưới gốc cây giáng sinh . ( trẻ em ở đây thường được cô giáo và cha mẹ nói rằng đây là những món quà của ông già Noel tặng cho những em bé ngoan) . Những món quà này mang một ý nghĩa rất quan trọng thể hiện tình cảm, sự quan tâm của những người thân yêu . Món quà không cần phải sang trọng hay đắt tiền mà nó thường là món đồ thiết thực hoặc một thứ gì đó mà người nhận quà đang mơ ước . Món quà nhỏ thôi nhưng không phải tất cả mọi người đều có khả năng có được để tặng người mình thương yêu.
Nhân mùa giáng sinh , Vietca xin đăng lại một bài viết cảm động về quà giáng sinh của nhà văn O Henry

Quà Giáng Sinh
O Henry
Một đồng tám mươi bảy xu ,đúng như vậy. Hàng ngày, cô cố gắng tiêu thật ít tiền khi đi chợ. Cô đi loanh quanh tìm mua thứ thịt và rau rẻ nhất cho bữa ăn hàng ngày, ngay cả lúc cảm thấy hết sức mệt mỏi cô vẫn cố tìm kiếm. Tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó.
Della đếm lại số tiền ít ỏi một lần nữa. Không hề có sự nhằm lẫn,chỉ có một đồng tám mươi bảy xu ,và ngày mai sẽ là lễ giáng sinh.
Cô sẽ không thể làm gì hơn, chỉ còn cách ngồi xuống và khóc mà thôi.ở đó , trong một căn phòng nhỏ, tồi tàn , cô đang nức nở.
Della sống trong căn phòng nhỏ nghèo nàn này với chồng của cô, James Dillingham Young, ở thành phố New York.
Họ có một phòng ngủ, một phòng tắm và một nhà bếp. James Dillingham Young may mắn hơn cô vì anh ấy có việc làm. Tuy vậy đó không phải là một công việc kiếm được nhiều tiền. Tiền thuê căn phòng này chiếm gần hết lương của anh ấy. Della đã cố gắng rất nhiều để tìm một công việc nhưng vận may đã không mỉm cười với cô. Tuy nhiên, cô rất hạnh phúc khi ôm "Jim", James Dillingham Young trong tay mỗi khi anh trở về. 

Della đã ngừng khóc. Cô lau khô mặt rồi đứng nhìn một chú mèo xám trên bức tường đồng màu với nó bên cạnh con đường tối ngoài cửa sổ.
Ngày mai là Noel và cô chỉ còn một đồng tám mươi bảy xu để mua cho Jim của cô, một món qùa. Cô muốn mua một món quà thật sự có ý nghĩa , một thứ có thể biểu hiện được tất cả tình yêu cô dành cho anh.
Della chợt xoay người chạy đến bên chiếc gương treo trên tuờng. Mắt cô sáng lên.
Cho đến bây giờ,gia đình James Dillingham Young chỉ có hai vật quí giá nhất. Một thứ là chiếc đồng hồ vàng của Jim. Chiếc đồng hồ này trước đây thuộc sở hữu của cha anh ta và trước nữa là ông nội anh ta. Thứ còn lại là mái tóc của Della.
Della thả nhanh mái tóc dài óng mượt xuống lưng. Thật tuyệt đẹp, không khác nào như một chiếc áo khoác đang choàng qua người cô. Della cuộn tóc lên lại. Cô đứng lặng đi rồi thút thít một lát.
Della buớc chậm rãi qua các cửa hàng dọc hai bên đường rồi dừng lại trước bảng hiệu "Madame Eloise. Tiếp cô là một phụ nữ mập mạp,bà ta chẳng có một chút vẻ "Eloise" nào cả.
Della cất tiếng hỏi: "Bà mua tóc tôi không?"
"Tôi chuyên mua tóc mà", bà ta đáp và bảo: "hãy bỏ nón ra cho tôi xem tóc của cô đi" Suối tóc nâu đẹp tụyệt vời buông xuống.
"Hai mươi đồng" bà ta định giá, bàn tay nâng niu mái tóc óng ả. "Hãy cắt nhanh đi! và đưa tiền cho tôi" Della nói.
Hai giờ tiếp theo trôi qua nhanh chóng. Cô tìm mua quà cho Jim trong các cửa hiệu trong niềm vui khôn tả. Cuối cùng cô cũng chọn được một thứ. Đó là môt sợi dây đồng hồ bằng vàng. Jim rất quí chiếc đồng hồ của mình nhưng rất tiếc là nó không có dây. Khi Della trông thấy sợi dây này cô biết rằng nó phải là của anh và cô phải mua nó. Cô trả hai mươi mốt đồng để mua và vội vã trở về nhà với tám mươi bảy xu còn lại.
Đến nhà, Della ngắm mái tóc cực ngắn của mình trong gương và nghĩ thầm:"mình có thể làm gì với nó đây?". Nửa giờ tiếp theo cô nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ. Xong Della lại ngắm nghía mình trong gương lần nữa. Tóc của cô bây giờ tòan những sợi quăn quăn khắp đầu. "Chúa ơi, mình trông như một con bé nữ sinh ấy!".Cô tự nhủ: "Jim sẽ nói gì khi thấy mình như thế này?"
Bảy giờ tối, bữa ăn đuợc chuẩn bị gần xong. Della hồi hộp chờ đợi, hy vọng rằng mình vẫn còn xinh đẹp trong mắt Jim.
Thế rồi cửa mở, Jim bước vào. Anh ấy trông rất gầy và cần có một cái áo khoác mới. Jim nhìn chằm chằm vào Della. Cô không thể hiểu được anh đang nghĩ gì, cô sợ. Anh ta không giận dữ, cũng chẳng ngạc nhiên. Anh đứng đó, nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ. Della chạy đến bên Jim òa khóc: "Đừng nhìn em như thế , anh yêu. Em bán tóc chỉ để mua cho anh một món quà. Tóc sẽ dài ra mà. Em phải bán nó thôi, Jim à. Hãy nói "giáng sinh vui vẻ," em có một món quà rất hay cho anh này!"
"Em đã cắt mất tóc rồi à?" Jim hỏi
"Đúng thế , em đã cắt và bán rồi , vì vậy mà anh không còn yêu em nữa ư ? em vẫn là em mà! "Della nói. Jim nhìn quanh rồi hỏi lại như một kẻ ngớ ngẩn: "Em nói là em đã bán tóc à?"
"Đúng, em đã nói vậy, vì em yêu anh! Chúng ta có thể ăn tối được chưa, Jim?"
Chợt Jim vòng tay ôm lấy Della và rút từ túi áo ra một vật gì đấy đặt lên bàn. Anh nói: "Anh yêu em, Della, dù cho tóc em ngắn hay dài. Hãy mở cái này ra em sẽ hiểu tại sao khi nãy anh sững sờ đến vậy."
Della xé bỏ lớp giấy bọc ngoài và kêu lên sung suớng , liền sau đó những giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống. Trong đó là một bộ kẹp tóc, những chiếc kẹp dành cho mái tóc óng ả của Della. Cô đã mơ ước có đuợc nó khi trông thấy lần đầu tiên qua cửa kính một gian hàng. Những cái kẹp rất đẹp và rất đắt tiền. Bây giờ chúng đã thuộc về cô nhưng tóc cô thì không còn đủ dài để kẹp nữa!
Della nâng niu món quà, mắt tràn đầy hạnh phúc. "Tóc em sẽ chóng dài ra thôi Jim" , nói xong cô chợt nhớ đến dây đồng hồ vàng định tặng cho Jim và chạy đi lấy.
"Đẹp không anh? Em đã tìm kiếm khắp nơi đấy, giờ thì anh sẽ phải thích thú nhìn ngắm nó hàng trăm lần mỗi ngày thôi. Nhanh lên , đưa nó cho em, Jim,hãy nhìn nó với sợi dây mới này"
Nhưng Jim không làm theo lời Della. Anh ngồi xuống vòng tay ra sau đầu mỉm cuời nói: "Della, hãy cất những món quà này đi. Chúng thật đáng yêu. Em biết không, anh đã bán chiếc đồng hồ để mua kẹp cho em. Giờ thì chúng ta có thể bắt đầu bữa tối được rồi em yêu"






Sunday, December 4, 2011

Saturday, December 3, 2011


First Aid - Sơ Cứu

Hội Phố

Cô bạn tôi vừa cười vừa kể : “ Bây giờ có thể cười được rồi chứ tối thứ bảy vừa qua được một mẻ hết hồn” ! “ Hết hồn mà còn cười được” ? Tôi hỏi . “ Nghe cho hết câu rồi hãy hỏi ! Người ta có nói cười lúc đó đâu ! Bây giờ mới cười được, nghe rõ chưa” ? Vâng, quả thật nghe cô kể mà sợ và tôi vội vàng post kinh nghiệm này lên để chia sẻ . Số là , như thường lệ, tối thứ bảy hầu như nhà nào cũng có màn ăn uống linh đình với đủ loại thức ăn đặc biệt cho bõ cả tuần ăn uống so sài rồi đi ngủ sớm cho buổi làm việc ngày mai . Anh chồng cô vốn chuộng ăn ngon và không khí đầm ấm gia đình nên rất vui vẻ vừa ăn vừa hỏi chuyện mấy đứa con về học hành . Đang lâng lâng trong bầu không khí ấm cúng tự nhiên cô thấy anh không nói gì mà ngồi lặng như người đang “phê” thuốc ! Nói cho vui vậy thôi chứ cô đã nhìn thấy ai say thuốc đâu mà biết nhưng tôi xin chép lại nguyên văn câu cô nói : “ Thấy ông ấy đực mặt ra, mắt lim dim như người say rượu” ! Cô hét lên hỏi : “ Anh làm sao thế” ? Anh chồng vẫn không đả động gì mà hình như sắc mặt biến đổi , hình như mắt trông lờ đờ sao đó rất sợ ! Cô bạn tôi chỉ được cái hét to chứ lúc đó cô cuống hết lên rồi ! Tiếng hét của cô làm cậu con trai 13 tuổi giật mình thấy cô vừa hét vừa chỉ vào anh . Cậu nhảy từ ghế ngồi đối diện bố , chạy đến đàng sau bố và hai tay ôm vòng lấy người bố phía trên rốn thật chặt rồi hất tay lên Cậu làm liên tục mấy cái thì bố cậu ọe một tiếng to , tiếp theo, anh nôn ra được một miếng thịt lớn . Bàng hoàng một lúc , anh lấy lại trạng thái bình thường , anh đã bị nghẹn và nghẹt thở ! Cô bạn tôi hú vía, nước mắt tuôn đầm đìa rồi cô cười khi mấy đứa con đang cười nhạo bố ăn tham ! Tỉnh vía rồi cô âu yếm hỏi con trai sao mà giỏi thế ? Con học cái này ở đâu ? Cậu bé thản nhiên trả lời : “ Con học ở trường” !
First Aid rất cần thiết và học sinh được học từ trường .Có những trường hợp khẩn cấp, nhờ được làm First Aid kịp thời trong khi chờ xe cứu thương , có thể cứu sống được mạng người . Trong gia đình có trẻ nhỏ và người gìa, thiết nghĩ mọi thành viên trong gia đình nên có sự hiểu biết về First Aid phòng khi trẻ bị sặc , hóc…Muốn biết cách làm First Aid đúng cách cần phải học . Có những khóa học tổ chức trong vòng một ngày cũng có thể cho ta biết sơ sơ chút xíu phòng thân . Học sinh nơi đây được học về First Aid trong khoảng một tuần . Nhiều khi chúng ta chủ quan cho là không cần thiết nhưng đặt giả sử trường hợp chồng cô bạn tôi nếu không được cậu con trai làm First Aid kịp thời mà chỉ có tiếng hét cuống cuồng của cô vợ thì liệu có giúp được gì không ?

Thursday, December 1, 2011


Quẹt Thẻ

Hội Phố

Chúng ta thường hay nghe những từ về thẻ như chà thẻ, cạo thẻ , dùng thẻ, quẹt thẻ …. Đi ngân hàng cũng phải quẹt thẻ cho cô nhân viên mở được account của mình để làm công việc trả hoá đơn, lấy tiền ra, cho tiền vào… Đang dạo shop thỉnh thoảng lại có nhân viên ăn mặc đồng phục với bảng tên kèm ảnh đeo trước ngực đến “ gạ” ta mở thẻ ở công ty hay cửa hàng của họ ! Từ cái thời xa xưa, mở một cái thẻ Visa hay Mastercard ở ngân hàng tương đối khó khăn vì họ đòi hỏi mình cần có một số tiền nhất định không lấy ra đột ngột ở ngân hàng như một hình thức đặt cọc, một đảm bảo chắc chắn nếu ta không chịu trả số nợ của những loại thẻ này! Nếu như.mở một cái Visa của vài thập niên trước nhiêu khê bao nhiêu thì bây giờ lại dễ ràng bấy nhiêu ! Thẻ bây giờ không còn là độc quyền của ngân hàng nữa mà nó tràn lan ở hầu hết những công ty, những cơ sở thương mại lớn . Các cửa tiệm đua nhau tung thẻ mua chịu để câu khách , giữ khách . Hầu như , khi mua món hàng thấy ta lăm le trả tiền mặt hay chỉ dùng thẻ ngân hàng thì các cô thâu ngân nhanh chóng “ dụ dỗ” : “ bạn mở thẻ của cửa hàng tôi đi . Ngay sau khi mở, bạn sẽ được giảm giá đống hàng này 10% và một tháng sau, bạn mới phải trả tiền cho món hàng này” ! Thử nghĩ coi , nếu ta đang làm hoá đơn mua một bộ tủ lạnh, bếp điện mới với giá là 2000.00 chẳng hạn , làm cái thẻ chỉ mất cái chữ ký , ta chỉ còn phải trả 1800.00 . Tự dưng hời món tiền 200.00 ai mà chẳng ham ? Thế là hí hoáy vài phút đồng hồ với sự nhiệt tình của cô thâu ngân , ta có thêm 200.00 trong sổ ngân hàng . Số tiền định trả cho tủ lạnh, bếp điện vẫn hoàn toàn nằm nguyên trong túi áo ta sẽ dành cho mua thứ khác . Và một điều cần biết là hầu như tất cả các loại thẻ mua chịu kiểu này ở những cửa hàng lớn, ta không phải trả bất cứ lệ phí gì ! Không những thế , nhiều cửa hàng còn dễ dãi đến mức chỉ cần ta có đủ 3 loại giấy chứng từ chứng nhận “ ta chính là ta” như bằng lái xe, thẻ thư viện , thẻ công dân hoặc thẻ bảo hiểm sức khoẻ… chứ họ chẳng cẩn thẻ ngân hàng để minh chứng ta có tiền trong ngân hàng hay không !Chính vì sự dễ ràng này kèm theo sự giảm giá ngay ít nhất 5% ( thường là 10% ) món hàng ta định mua đã có sức hút mạnh mẽ khó cưõng nổi để ta nhanh chóng ký tên làm thẻ . Nhiều lúc thấy hời quá, ta còn ngỏn ngoẻn nói với cô thâu ngân là đừng tính tiền vôi mà quay lại dạo thêm một lúc nữa để nhặt thêm hàng cho khói phí của trời ! Tội gì ! Tự nhiên được 10% Off ! Dĩ nhiên, cô nhân viên vui vẻ mời ta cứ tà tà lựa chọn . Không đi đâu mà vội . Càng bán được nhiều hàng, cửa hàng càng lãi dù có giảm tới hơn chục phần trăm so với gia bán chính thức .
Mà cái kiểu mua hàng quẹt thẻ này nó nhẹ nhàng về mặt tâm lý cho người mua lắm . Cái thẻ nhựa, quẹt qua máy là xong. Thơ thới ra về với món hàng nặng trĩu mà chẳng phải móc túi lôi xấp tiền ra trả ! Nhẹ nhõm lắm ! Cái cảm giác dùng thẻ khác hẳn cảm giác dùng tiền mặt , cứ thấy ví tiền nhẹ dần là nản , hết cả hứng thú mua xài thoải mái . Còn cái thẻ nhựa nó vẫn trơ trơ không mòn mà cũng chẳng nhẹ đi cho ta nhìn thấy mà tốp bớt! Nó vẫn là miếng nhựa mỏng có các con số và tên mình trên đó . Cũng ít khi dùng tới hết limit được sử dụng vì trong túi ta có rất nhiều thẻ của từng cửa hàng riêng biệt đó là chưa kể thẻ ngân hàng được sử dụng với tất cả cơ sở thưong mại . Ít khi trong lúc mua sắm, chúng ta nghĩ đến cái lúc méo mặt trả hoá đơn sau đó 1 tháng !
Người Việt mình trước đây hay có thói quen trả tiền mặt ! Một thói quen từ lâu đời tưởng khó bỏ mà không ngờ , vẫn có thể bỏ được một cách dễ ràng ! Tôi vốn kỵ các loại thẻ vì không ít lần thấy các cô bạn đồng nghiệp nhăn nhó vì đống Bill từ các loại thẻ ! Từ Visa, Mastercard đến The Bay , Costco , Homedepot , Canadian Tire … Mỗi thứ vài chục đến vài trăm mua sắm lặt vặt tích tụ lại có khi ngốn hết cái cheque của hai tuần làm việc ! Đó là chưa kể những món “ nặng ký” từ hàng ngàn trở lên ! Không ít cô bực mình đến nỗi cắt nát cái thẻ rồi tự hứa không làm thẻ mới ! Đến lúc quên, đâu lại hoàn đó ! Lại bỏ thẻ rồi lại làm thẻ mới . Tôi tựởng rằng không bao giờ tôi bước chân vào con đường này vì những tấm gương đó !
Vậy mà, bây giờ tôi có hẳn một cuốn sổ nhỏ dành riêng cho kẹp thẻ trong túi ! Có nhiều thứ bắt buộc dùng thẻ ,ví dụ khi đi chơi, thuê Hotel mình phải đặt cọc bằng thẻ ! Hình như tiền mặt không tham gia vào vụ này ! Vả lại, đi chơi xa mà mang tiền mặt nhiều quả là bất lợi . Không gì bằng đến đâu rút tiền mặt tại nơi đó bằng thẻ nếu mua lặt vặt . Còn những chi phí lớn. quả thật cái thẻ nhựa vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối . Đó là chưa kể tại hãng làm, mình có được cầm cái cheque trong tay như ngày xưa đâu ! Chỉ có tờ giấy báo số tiền được lãnh trên giấy trắng mực đen thôi còn tiền nó đã đi theo con đường riêng của nó đến ngân hàng rồi ! Tiền của mình mà muốn chi tiêu lại phải đến ngân hàng rút ra ! Không có thời gian ư ? Ngại ư ? Thì dùng thẻ ! Thẻ vạn tuế !
Tháng 12 là tháng bù đầu vào mua sắm cho ngày lễ trọng đại trong năm ! Chưa gì đã thấy cửa hàng Canadian Tire đang rầm rộ quảng cáo bán hạ giá 70% rất nhiều loại mặt hàng cần thiết trong đó có đồ dùng nhà bếp thiết thực như nồi niêu xoong chảo đến máy pha cà phê, lò nướng…bắt đầu từ ngày 2 tháng 12 này đến ngày 8 tháng 12 . Tôi đã chấm được khá khá thứ cần mua ! Bạn thấy sao với giá 75% Off cho chảo không dính cũa hãng KitchenAid ? Hình như bà nội trợ nào cũng mê hãng này! Lại xài thẻ mệt lử ! Nhưng bây giờ tôi sáng mắt rồi ! Tôi không dùng thẻ mua chịu mà dùng thẻ trả ngay ! Khỏi đau đầu với mấy cái hóa đơn gửi về sau giáng sinh ! Chuyện thanh toán ra sao phó mặc cho cửa hàng “ deal” với ngân hàng ! Còn mình cứ vui vẻ chuẩn bị “ Tống cựu nghênh tân” nhà bếp để đón lễ giáng sinh.