Chuyện Bên Lề
" Đã bấy lâu nay bác tới nhà
Trẻ thời đi vắng, chợ thời xa
...
Bác đến chơi đây ta với ta
Bạn cụ Nguyễn Khuyến thời trước tới thăm cụ dù nhà thanh bần không có gì đãi nhưng có cụ đối ẩm mà cụ ưu tư đến nỗi bật ra thơ! Còn bạn của nàng cưỡi chim sắt trên dưới 20 giờ đồng hồ vượt đại dương thăm nàng thì sao?
Bạn đến chơi nhà hôm đầu tiên bạn ở nhà quanh quẩn cùng bà cụ... cho vui! Trẻ con đi học, người lớn đi cày! Nhà nàng " Ở ngoại ô một căn nhà... To không có hoa thơm " chỉ có Cò ( cỏ chứ không phải con cò nhưng vì lời nguyên bản từ này vần bằng mà cỏ thuộc trắc nên xin mọi người thông cảm)! Ngồi trong phòng khách nhà nàng khi không có việc gì làm thì ngắm cỏ cũng ... mát mắt! Nhưng ngắm mãi cỏ đợi 8 giờ vàng ngọc của nàng thấy thời gian chậm hẳn đi! Cái kim đồng hồ dường như đứng im một chỗ không nhúc nhích! Ra cửa trước đường vắng ngắt không một bóng người! Thỉnh thoảng mới có một chiếc xe vụt qua rồi thôi! Không gian hoàn toàn im lắng thích hợp cho người ưa yên tĩnh và làm công việc... nghiên cứu khoa học!
Nàng cũng áy náy lắm nên hôm thứ hai, nàng rủ bạn ra tiệm của nàng! Tiệm nàng ngay trung tâm phố! Nàng rủ rỉ : " Chị ra tiệm em rồi em đưa chị đi sắm đồ mang về VN vì hôm nay em book ít hẹn sẽ không bận đâu! Lúc ít khách em sẽ cùng chị đi chơi"! Nàng book ít hẹn thật, nàng muốn dành thời gian đưa bạn ngắm phố! Đưa bạn dạo shop, ngắm quốc hội, ngắm dòng Rideau Canal... Nàng còn muốn đưa bạn đến trước cửa nhà anh chị em của nàng để bác " ngó" xem nhà ai ở vị trí nào! Ngó phía ngoài thôi vì nàng không có thì giờ! Vả lại, trong giờ làm việc nên cũng chẳng có ai ở nhà! Chương trình đặt ra nghe cũng được lắm, hứa hẹn một ngày mới đầy sinh động! Bạn dậy sớm cùng nàng hối hả... đi làm! Nàng ghé Tim Horton mua cà phê, Donut rồi mời bạn lên xe cùng nàng vừa lái vừa... nhâm nhi điểm tâm!
Nhưng " Người tính không bằng trời tính" ! Nàng quên mất hôm sau là ngày quốc khánh! Mấy ngày nghỉ nên khách dồn lại! Vừa quẹo xe vào bãi đậu phía sau cửa tiêm nàng đã thấy khách đứng chờ! Dù không book hẹn nhưng tiệm nàng vẫn lấy khách walk in ! Nàng lao vào làm ngay với tốc độ chóng mặt mà khách đợi còn nhiều nên phải gọi thêm thợ bổ xung! Khách thưa dần nàng mới đảo mắt nhìn quanh! Thấy bạn đang ngồi ngắm phố qua cửa kính nàng băn khoăn quá ! Nhìn đồng hồ đã quá trưa mà vẫn chưa thể đi ăn, nàng liền lấy... Bánh qui cho bạn... xơi tạm
Buổi tối hôm đó, cả nhà hơn 50 người tụ tập ở tiệm ăn để welcome hai bạn đến thăm Ottawa đồng thời chào tạm biệt vì ngày mai hai bạn phải nhập đoàn đi tiếp theo tour du lịch. Đặt bàn đúng 6 giờ 30 phút nhưng mãi hơn 7 giờ nàng mới cùng bạn đến tiệm ăn vì lúc đó mới tạm xong việc! Những người trẻ trong gia đình là công chức " dân thường" đã tụ họp đúng giờ từ hơn nửa tiếng trước!
Gần 8 giờ, người cuối cùng mới đến! Cô gãi đầu gãi tai thanh minh: Khổ quá, xin lỗi cả nhà! Muốn về sớm mà không được vì gần lúc đóng cửa, bà khách quen mới đến! Bà có việc đi xa ngày hôm sau nên bắt buộc phải ở lại làm cho bà !
Các món ăn lần lượt mang ra! Bạn thắc mắc :" Đặt nhiều món thế này ăn sao hết" ! Rồi bạn ngập ngừng "Chẳng bù cho trưa nay" ! Nàng ân hận: " Chắc trưa nay chị bị đói phải không? Em xin lỗi chị"! Bạn nhỏ nhẹ :" Chị thường ăn sáng ở nhà lúc 7 giờ"! Cả nhà bật cười : Thôi, chẳng mấy khi được ... đói! Một kỷ niệm không bao giờ quên ở Canada nhé chị! Nào bây giờ ta ăn bù!
Những ghi nhận, những cảm nghĩ về nhân tình thế thái sẽ được thể hiện ở trang Viet-Ca ( Việt nam -Canada )
Saturday, July 1, 2017
Wednesday, May 24, 2017
C N Tower
C N Tower nhìn từ xa.
Những ngày đầu mới đến Canada, tôi đi Toronto nhiều lắm! Lúc đó còn " Độc thân vui tính"! Lúc đó còn " Tay trắng mộng đầy"! Và điều quan trong hơn cả là thời gian dư thừa có nhiều! Chưa biết làm gì giết thì giờ! Vả lại, thành phố nơi tôi ở ít người Á quá! Người Việt có thể đếm trên đầu ngón tay! Chúng tôi đùa vui với nhau khi ra đường nhìn thấy " Da vàng mũi tẹt" muốn biết chắc chắn đó chính thị...con cháu vua Hùng thì thủ thỉ vừa đủ nghe câu nói bất hủ mà nhà văn Nhất Linh hay dùng khi ông " Đi Tây" : " Đồ mặt mẹt"! Tên nào phản ứng thì... nhìn nhau... cười ra nước mắt! Tên nào bất động, ta chẳng nên tiến tới vì hắn có phải " Đồ mặt mẹt" đâu
Tôi đã lan man quá đà rồi thì phải? Cái chính yếu nhất cần đi Toronto lúc đó thực ra xuất phát từ tiếng gọi của Bao tử - Dạ dày! Ottawa những năm đầu thập niên 80 chưa có China Town! Đường Somerset vỏn vẹn hai tiệm thực phẩm người Hoa và một tiệm thực phẩm Hoa Việt do người Việt làm chủ! Tiệm nhỏ xíu chủ yếu bán gạo và lèo tèo vài thứ thực phẩm khô, đóng hộp chẳng mang chút hơi hướng gì của "Cà dầm tương"!
Nhân viên an ninh kiểm tra những đồ điện tử ( máy ảnh, điện thoại...)
Toronto lại khác! Toronto đã có China Town từ lâu và có khá nhiều thực phẩm làm bà con thủ đô Ottawa phải... Ứa nước miếng! Có Xoài, có me! Có phở , bún, cơm ba màu ! Có cà pháo và... Rau muống! Chỉ nghĩ đến rau muống luộc chấm nước mắm chanh ăn với cơm và tôm rang đã đủ cho mọi người hăng hái lên đường! Hăng hái vượt 400 Km để mua... Rau muống! Thế nên, hầu như thứ bảy, chủ nhật nào xuống China Town Toronto cũng gặp những " Mặt mẹt" Ottawa! Nhìn nhau cười toe toét! Khoe nhau những mớ rau muống... chưa quá héo! Tên nào may mắn vớ được rổ cà pháo thì mừng như trúng số! Khư khư ôm chặt bên mình như sợ mất cắp!
Tầng đầu tiên bán đồ lưu niệm
Và dĩ nhiên, khi vào trung tâm Toronto thì ai cũng nhìn thấy C N Tower. Lúc đó, C N Tower như cô gái còn trinh nguyên mùi sơn mới! Lúc đó " Nàng" mới có 4 tuổi và đang giữ ngôi vị cao nhất thế giới! Nàng ngồi ở "ghế" này được 34 năm mới phải nhường chỗ cho Buri Khalifa và Canton Tower vào năm 2010.
C N Tower nhìn từ xa.
Những ngày đầu mới đến Canada, tôi đi Toronto nhiều lắm! Lúc đó còn " Độc thân vui tính"! Lúc đó còn " Tay trắng mộng đầy"! Và điều quan trong hơn cả là thời gian dư thừa có nhiều! Chưa biết làm gì giết thì giờ! Vả lại, thành phố nơi tôi ở ít người Á quá! Người Việt có thể đếm trên đầu ngón tay! Chúng tôi đùa vui với nhau khi ra đường nhìn thấy " Da vàng mũi tẹt" muốn biết chắc chắn đó chính thị...con cháu vua Hùng thì thủ thỉ vừa đủ nghe câu nói bất hủ mà nhà văn Nhất Linh hay dùng khi ông " Đi Tây" : " Đồ mặt mẹt"! Tên nào phản ứng thì... nhìn nhau... cười ra nước mắt! Tên nào bất động, ta chẳng nên tiến tới vì hắn có phải " Đồ mặt mẹt" đâu
Tôi đã lan man quá đà rồi thì phải? Cái chính yếu nhất cần đi Toronto lúc đó thực ra xuất phát từ tiếng gọi của Bao tử - Dạ dày! Ottawa những năm đầu thập niên 80 chưa có China Town! Đường Somerset vỏn vẹn hai tiệm thực phẩm người Hoa và một tiệm thực phẩm Hoa Việt do người Việt làm chủ! Tiệm nhỏ xíu chủ yếu bán gạo và lèo tèo vài thứ thực phẩm khô, đóng hộp chẳng mang chút hơi hướng gì của "Cà dầm tương"!
Nhân viên an ninh kiểm tra những đồ điện tử ( máy ảnh, điện thoại...)
Toronto lại khác! Toronto đã có China Town từ lâu và có khá nhiều thực phẩm làm bà con thủ đô Ottawa phải... Ứa nước miếng! Có Xoài, có me! Có phở , bún, cơm ba màu ! Có cà pháo và... Rau muống! Chỉ nghĩ đến rau muống luộc chấm nước mắm chanh ăn với cơm và tôm rang đã đủ cho mọi người hăng hái lên đường! Hăng hái vượt 400 Km để mua... Rau muống! Thế nên, hầu như thứ bảy, chủ nhật nào xuống China Town Toronto cũng gặp những " Mặt mẹt" Ottawa! Nhìn nhau cười toe toét! Khoe nhau những mớ rau muống... chưa quá héo! Tên nào may mắn vớ được rổ cà pháo thì mừng như trúng số! Khư khư ôm chặt bên mình như sợ mất cắp!
Tầng đầu tiên bán đồ lưu niệm
Và dĩ nhiên, khi vào trung tâm Toronto thì ai cũng nhìn thấy C N Tower. Lúc đó, C N Tower như cô gái còn trinh nguyên mùi sơn mới! Lúc đó " Nàng" mới có 4 tuổi và đang giữ ngôi vị cao nhất thế giới! Nàng ngồi ở "ghế" này được 34 năm mới phải nhường chỗ cho Buri Khalifa và Canton Tower vào năm 2010.
Đợi thang máy ở đây
Lần đó, khi muốn vào thăm C N Tower, chúng tôi mới tìm hiểu luật lệ qui định và được biết nơi đó tại thời điểm này không chấp nhận những chàng Cowboys! Mà chúng tôi, hầu hết đứa nào cũng " diện" Jean! Thế là không thèm vào nữa! Tự nhủ còn đi qua lại nơi đây lúc nào ghé thăm chẳng được!
Từ trong thang máy, ta có thể nhìn được bên ngoài
Vậy mà cái "lúc nào" trôi nhanh vun vút! Mới đó đã bước sang thế kỷ khác ! Lần này không hẹn mà gặp! Xuống Toronto có công việc nên chỉ nghĩ lo việc cho xong đâu dám nghĩ đến đi chơi! Không ngờ mọi việc ổn thỏa, tốt đẹp hơn dự định lại dư thời gian nên " Hạ quyết tâm" trèo lên đỉnh tháp! Tại sao không khi ta đã lỡ hẹn lần trước? C N Tower cao 553.3 m ( 1,815,3 ft)! Ta mất 58 giây để "trèo" lên đỉnh tháp bằng... Thang máy! Vì sự an toàn cho khách tham quan nên có nhân viên cùng vào với ta điều khiển nút bấm! Họ tranh thủ giới thiệu sơ qua vài nét của tòa tháp này trong thời gian 58 giây đồng hồ đó! Bên trong thang máy có những đoạn ta có thể nhìn được bên ngoài! Lên đỉnh tháp toàn là bar và tiệm ăn! Những chiếc ghế cho khách ngồi uống được đặt sát khung kính cho ta nhìn toàn cảnh thành phố Toronto! Chỉ có thể nói... Tuyệt vời!
Nam thanh nữ tú đứng, nằm ngồi trên nền nhà lát kính chụp ảnh
Vào phòng kính, nền nhà được lát bằng những tấm kính mà đứng trên đó, ta có thể đo lường được lòng dũng cảm của mình! Nam thanh nữ tú ngồi, nằm trên những tấm kính để chụp ảnh kỷ niệm! Bây giờ tôi có thể khẳng định chắc chắn là mình hết sức ... Hèn nhát! Hèn nhát đến độ mới đứng sát mép kính nền nhà nhìn xuống đã thấy tim đập chân run nên chỉ mon men chĩa cái máy ảnh vào phía kính chụp cho... Oai! Chẳng lẽ cất công leo hơn nửa Km đường dốc thẳng đứng lại về tay không?Thursday, May 18, 2017
Ottawa Tulips Festival 2017 * Hoa Tulip 2017
Tuesday, May 9, 2017
Ottawa Ngày 8 tháng 5, 2017.
Tuyết rơi cả ngày
Buổi sáng, nhiệt độ xuống 0 nhưng gió thổi mạnh và có tuyết
rơi lất phất nên tôi lôi chiếc khăn len mùa đông ra quàng cổ! Tính lôi áo khoác
mùa đông ra mặc nhưng lại sợ không đến nỗi rét nên vẫn mặc áo khoác mùa xuân và
bên trong mặc thêm cái áo len... Mùa đông! Đi giày cao cổ mùa xuân! Vừa mở cửa
đi vài bước ra sân đã thấy lạnh lại chạy vào nhà đội cái mũ len cho ấm! Cứ nghĩ
mình sẽ là người mặc lập dị trên đường
phố nhưng xem ra không phải! Vài cô vẫn phong phanh áo mùa hè nhưng sức trẻ chắc
chịu được! Mấy cô khác cẩn thận hơn cũng mũ mãng giày ủng như tôi! Phía trước
tôi là một ông cao gầy măng tô giày ủng mùa xuân nhưng quên không đội mũ nên thỉnh
thoảng thấy cụ đưa tay lên ... Che tai! Thỉnh thoảng có nắng nhưng tuyết vẫn
rơi hầu như cả ngày! Mình cẩn thận mũ len, khăn len, áo len nấp dưới áo khoác
mùa xuân nên gió rét phải đầu hàng! Tới nơi làm ai cũng than mùa đông đã trở lại!
Tối nay nhiệt độ xuống tới -2 độ C!
Monday, May 1, 2017
Saturday, April 22, 2017
Tuesday, April 11, 2017
Vui Buồn
Facebook
Nếu tôi không lầm thì mục
đích nhóm sinh viên trường đại học Harvard thành lập trang mạng này để nối kết
cũng như giới thiêu những dịch vụ cần thiết tiện lợi cho sinh viên trong trường!
Lâu dần nó mới phổ biến rộng rãi tới tất cả mọi người cùng với tiêu
chí đó nhưng đa dạng và phong phú hơn. Như vậy, ta có thể hiểu nôm na mạng xã hội
FB được hình thành xuất phát từ thiện chí của những người rất trẻ
(Sinh viên ) nhằm đem lại lợi ích cho cộng đồng! Thiện chí đó đã được
chúng ta, những người sử dụng mạng xã hội này dùng như một phương tiện truyền tải
thông điệp cá nhân tới cộng đồng ra sao?
Nhìn chung, đa số đã
dùng nó tương đối sát sao với ý tưởng những người khai sinh ra nó nhưng cũng có
những người lợi dụng mạng xã hội này nhằm trục lợi cá nhân! Gian xảo, lừa đảo
những người dễ tin để lừa tình, lừa tiền. Loại này ở đâu cũng có và
chúng ta ai cũng biết nhưng vẫn cứ bị lừa! Bên cạnh đó còn có một số
người tách khỏi đường chính, rẽ ngang tắt sử dụng và lợi dụng FB để đưa ra những
nhận xét lấp lửng, mơ hồ theo nhận thức chủ quan của mình về tư cách đạo đức
người quen, đồng nghiệp, bạn hoặc cả xếp cũ... mà trong cuộc sống có thể họ hạnh phúc hơn,
may mắn hơn . ..! Dĩ nhiên ở những trường hợp này họ khôn khéo chọn cái vỏ bọc
đạo đức để lôi kéo sự ủng hộ của đám đông thường "Giữa đường thấy sự bất
bình chẳng tha "! Thế là nạn nhân nghiễm nhiên trở thành tội phạm một cách
"Danh chính ngôn thuận " để hứng chịu búa rìu dư luận của thiên hạ một
cách oan uổng trong đó có cả những người hôm trước vẫn là bạn của mình!
Lại còn có những kẻ
"cao tay ấn " ta thường gọi là hackers dùng thủ thuật đạo chích
password để đội lốt chủ nhân "vay" tiền "cứu bồ " trong trường
hợp khẩn cấp như cô bạn Vân thân mến của tôi đến nỗi khi nghe tin, cô gần ngất
xỉu và mặt thì cắt không ra một giọt máu ! Sau "phi vụ " này được
phanh phui, vài người thân của cô đã trót cũng tốn tiền triệu "cứu cô
" dù trong khoảng thời gian đó cô vẫn phây phây ngồi nhà chứ có đi đâu mà.
..Cứu!
Còn nhớ khi mở tài khoản
FB, tôi chỉ muốn qua đó để "kiểm
tra" về quan hệ xã hội, bạn hữu của
các con ra sao để có thể uốn nắn kịp thời ! Dần dần bất chợt một ngày đẹp trời
gặp lại bạn cũ đã chìm vào quên lãng làm cho mình thấy "đời vẫn đẹp sao
"! Rồi cùng nhau ôn lại kỷ niệm! Rồi kể nhau nghe về cuộc sống hiện tại!
Cuộc sống của những người xa nhau từ lúc tóc xanh " Tay trắng mộng đầy"
khi gặp lại nhau ( trên FB) thì " Hai mái đầu đều ...bạc"! Nhiều chuyện
muốn nói, muốn kể cho nhau nghe lắm chứ!
Thi thoảng gặp bạn.
..Thơ cùng nhau thả vài. ..Con cóc, khoe nhau một cành hoa đẹp vườn nhà, trêu
chọc nhau về những kỷ niệm cũ. ...Tạo
cho nhau những niềm vui đơn giản nho nhỏ
để có được phút giây thoải mái giữa bộn bề công việc và những căng thẳng thường
tình trong cuộc sống mà ai cũng gặp nhưng xem như những điều nhỏ nhoi ấy cũng khó lòng thực hiện
cho trọn vẹn!!!
Có phải chính
chúng ta đã đang bỏ xa tiêu chí lành mạnh
được thai nghén bởi ý tưởng cao đẹp của
"Cha đẻ" mạng xã hội này rồi??
Subscribe to:
Posts (Atom)