Sunday, January 17, 2016

Thất Tình Ta Lại Làm Thơ Thất Tình
Tôi biết thơ từ khi tôi mới chừng bảy , tám tuổi! Cái độ tuổi chưa biết chi chi! Số là bố tôi lúc đó kiêm nhiều nghề lắm. Ngòai nghề chính là trạm trưởng bệnh xá thị trấn lại thêm tiệm thuốc đông y, châm cứu gia truyền đã mấy đời mở tại nhà! Rồi phụ trách văn thể ở thị trấn. Sáng tinh sương đã khua cả nhà dậy ra đường tập thể dục cùng mọi người theo tiếng loa của ủy ban . Món thể dục buổi sáng này tôi và tất cả bọn trẻ con cùng lứa ghét lắm! Mắt còn cay xè đã bị thốc dậy… Thể dục! Cái “món” tôi ưa nhất trong mớ công việc bề bộn của bố tôi là món báo tường. Văn phòng ủy ban thị trấn đối diện nhà tôi có một bức tường dành cho thơ văn . Bố tôi là người phụ trách mục này nên các văn, thi sĩ thị trấn hay tụ tập ở nhà tôi sáng tác, lựa chọn bài… cho số mới. Mỗi khi họ bình thơ, tôi thường luẩn quẩn cạnh đó…nghe ngóng, chờ cơ hội! Không phải tôi nghe thơ, văn ( đã biết gì mà nghe) !Tôi chỉ chăm chú nhìn những cái bút tô màu họ dùng vẽ, viết cho báo tường rồi tranh thủ…mượn để vẽ tranh cho mình! Thấy tôi luôn “rình rập, nhìn trộm” các cụ họp bàn, bố tôi liền phân công cho tôi việc điếu đóm, pha trà, bưng nước, quét nhà ! Thế rồi, tôi chính thức được “nhập” vào làng văn của bố khi nào chẳng hay với chức vụ thằng mõ!
Trên trang FB bạn tôi bây giờ nở rộ hoa thơ. Nhìn vườn nhà người hoa khoe sắc thắm mà buồn cho cảnh đìu hiu vườn mình! Vắt tay lên trán suy nghĩ cách trồng  rồi oán trách nàng thơ bất công! Chẳng gì tôi cũng đã từng là thành viên làng văn thơ của bố từ thuở " Ăn chưa no, lo chưa tới"! Vậy mà! “ Không có việc gì khó”! Ồ nhỉ, tại sao mình quên mất điều này? Nhưng chẳng lẽ bây giờ lại cắp sách đến trường học … làm thơ? Lan man nhớ lại phong thái các nhà thơ nổi tiếng xưa nay đã trở thành giai thoại cho người đời nhắc nhở. Nào là chắp hai tay sau lưng ung dung đi bảy bước hoàn thành một bài thơ như Tào Thực! Nào là các “ Thơ sĩ” muốn sáng tác thơ phải có trăng thanh, gió mát, hoa thơm và bình rượu mới được nàng thơ yêu... Tôi liền ra ngồi cạnh mấy giò phong lan đang hé nụ để nghe ngóng ý thơ! Hoa đẹp nhưng thơ chẳng đến dù chỉ một từ! Đang chán nản thở dài sườn sượt thì chợt thoảng một hương thơm nhẹ nhàng cùng bóng hình yểu điệu như gió như sương mờ mờ ảo ảo nhẹ nhàng rót vào tai tôi: “ Thất tình ta lại làm thơ thất tình”! Rồi thôi! Nàng thơ đã vụt biến đi rồi! Tuy nhiên, nàng còn nhắn gửi: “Ai cũng có thể làm thơ nhưng chỉ những thi sĩ… thất tình mới tìm được áng thơ hay để đời”! Chân lý là đây, tôi reo lên mừng rỡ: “ Eureka, Eureka… Tìm ra rồi, tìm ra rồi”!
Hình như nàng thơ nói chẳng sai? Chúng ta cùng “điểm mặt” vài bài thơ đã đi cùng năm tháng.
Bài thơ đầu tiên tôi muốn đề cập đến của một nữ lưu! Nữ lưu này chưa bao giờ xuất hiện công khai dáng hình cũng như tên tuổi thật. Có giả thuyết còn cho tác giả là nam giới ẩn danh. Tôi ngả về phe khẳng định thi sĩ là nữ giới . Nếu không phải nữ thì sao có thể thốt lên: “ Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng/ Trời ơi người ấy có buồn không”? Tuy toàn bộ bài thơ không một lần tỏ rõ nhà thơ thất tình mà chỉ là nỗi buồn chán thất vọng khi phải sống cùng người mình chẳng yêu! Như vậy có thể gọi là thất tình hay không? Tuy nhiên ta cứ suy ra theo kiểu : “ Suy bụng ta” thì tôi xin khẳng định tác giả bài thơ đã thất tình lúc viết bài này! Không thất tình sao được khi đang ngóng dài cổ ra với hy vọng “ Tôi chờ người đến với yêu thương”! Lén lút trốn mẹ ra ngõ trông chờ bóng dáng “người ấy” thì bị mẹ chạy ra túm tóc lôi xềnh xệch về nhà ấn lên xe hoa cùng một người đàn ông lạ hoắc mà không có quyền phản đối! Không được nói “ No, No… Trăm lần không, vạn lần không” cũng không được quyền nài nỉ : “Xin mẹ thư thư để con đợi “ người ấy” ngỏ lời: “ I Love You” rồi con sẽ bỏ nhà, khăn gói theo người ta một cách tự nguyện, vui vẻ dù người ấy nghèo hèn… Xin mẹ đừng bắt con phải sống đời với người dưng”… Uất ức lắm chứ, nhất là nỗi riêng này thời trước phận má hồng cứ phải giấu kín trong tim! Vậy theo bạn, tác giả “ Hai sắc hoa tigon” có bị thất tình không?
Hầu như ai cũng nghĩ “ liễu yếu, đào thơ” ủy mị, dễ khóc, dễ cười còn nam nhi đường đường một đấng anh hùng khó rơi nước mắt! Không đâu, TTKH đâu có khóc dù bị ép lên xe hoa với người không phải chính “ người ấy”! Người đã ‘thút thít” trong thơ khi bị thất tình tôi biết là đấng nam nhi : “ Nghẹn ngào tôi khóc quả tôi thương nàng” ! Thương!? Không biết thương cỡ nào mà chỉ có dậu mồng tơi nhỏ xíu cũng không dám nhảy qua! Thua xa các cụ ngày xưa : “ Yêu nhau mấy núi cũng trèo/ trăm sông cũng lội vạn đèo cũng qua”! Hay dậu mồng tơi nhà cô hàng xóm của thi sĩ Nguyễn Bính có gai ?
Bên Ta đã vậy, bên Tây thì sao? Tôi thấy cũng same, same! Chuyện xảy ra từ ngày xửa ngày xưa, người yêu có lẽ đã đi đầu thai từ bao giờ mà anh chàng tóc vàng mắt xanh vẫn còn thét lên : “ Lòng đau xé tưởng như điên như dại/ Mỗi lần tôi nhìn lại chiếc khăn san/ Ngày tôi còn trai trẻ sống lang thang/ Yêu say đắm một cô nàng Hy lạp” – Pushkin.
Tôi không còn nhớ thêm bài thơ hay nào được viết bởi thi sỹ thất tình nhưng các cụ nhà mình nói; “ Quá tam ba bận” ! Ba dẫn chứng trên đã đủ để chứng minh lời nói của nàng thơ nhắn gửi tôi : Thi sĩ thất tình mới có thơ hay!
Lâu đài Boldt (Boldt castle) do ông Boldt ở New York xây tặng vợ năm 1900 vì thấy vợ thích nơi này. Lâu đài chưa hoàn thành thì vợ ông qua đời. Ông buồn bỏ đi và không quay lại nơi này một lần nào nữa!

Wednesday, January 13, 2016

Cố Vấn Tình Yêu

Tôi được ông Joe, hàng xóm cũ nhờ “ Cố vấn tình yêu” trước giáng sinh! Nguyên do cách đây gần chục năm, ông là hàng xóm cùng chung “ Dậu mồng tơi” với tôi! Sau khi vợ ông mất vài năm, ông cảm thấy cô đơn một mình trong căn nhà 4 phòng ngủ cộng với tuổi cao, sức yếu. Ông bán nhà, chuyển vào viện dưỡng lão dành cho người già. Tôi cũng đến viện dưỡng lão vài lần rồi! Phương tiện vật chất đầy đủ, hàng ngũ y tá, điều dưỡng… chăm sóc sức khỏe, đảm bảo bữa ăn dinh dưỡng cùng với phương tiện giải trí như phòng họp, phòng xemTV, phòng thể thao… có đủ cho các cụ. Đó là chưa kể những cụ yếu quá lại còn có người đến tắm gội hàng ngày! Chi phí ông nhà nước lo. Vật chất đầy đủ nhưng tinh thần hơi…yếu! Không phải bất cứ lúc nào người ta cũng giải tỏa cảm giác cô đơn, trống trải ở chỗ đông người! Có bạn cho rằng nếu buồn, ta chạy xuống phòng hát Karaoke hoặc tâm sự với các cụ khác giải buồn! Tôi không nghĩ vấn đề đơn giản vậy! Có nhiều trường hợp người ta phải âm thầm gặm nhấm cô đơn! Nhưng thôi, tôi muốn nói tiếp về Joe . Tôi gặp Joe ở thư viện khi tôi đến đó mượn vài cuốn sách VN về đọc. Hàn huyên một hồi rồi Joe hỏi tôi: : Bà thấy tôi nên để râu hay cạo sạch đi”? Hơi ngạc nhiên, tôi trả lời; “ Ý ông thích kiểu gì thì ông để râu kiểu ấy ! Tôi không sành về vấn đề này lắm”! Joe nói” Không, tôi muốn nhờ bà góp ý vì tôi đã có hẹn với một người bạn gái tuần sau! Tôi muốn “người ấy” nhìn tôi trẻ trung hơn vì cô mới có 53 tuổi” ! Oh la la, chuyện này không nhỏ đâu, tôi thầm nghĩ ! Joe bổ xung thêm: “ Còn tôi, bà có biết tôi bao nhiêu tuổi không” ? “ Tôi không biết nhưng ông trông vẫn còn khỏe mạnh lắm! Ông quen cô ấy như thế nào”? “ Tới tháng 5 năm tới, tôi tròn 73 tuổi. Tôi quen cô ấy do người bạn giới thiệu và chúng tôi đã nói chuyện với nhau qua phone vài lần cũng thấy hợp. Tối thứ 6 tuần tới, chúng tôi sẽ gặp nhau ở tiệm ăn. Tôi nói dối cô ấy là tôi 62 tuổi, bà thấy có ổn không”? Tôi gượng gạo: “ Ổn thôi, Joe, tình yêu chân thật thường không có biên giới”! Thực lòng mà nói, Joe có vẻ còn già hơn trước tuổi! Nhưng, biết đâu? Tôi cũng mong Joe có bạn gái để cùng chia sẻ buồn vui. Joe nhắc tôi: “ Nhưng bà vẫn chưa cho tôi biết sẽ sử lý với bộ râu như thế nào”? Khổ thân Joe và cũng khổ cho tôi nữa! Tôi không mấy khi để ý đến chuyện này, hơn nữa tôi không thích đàn ông để râu! Vả lại, cả râu và tóc Joe đều trắng! Tóc thì Joe cương quyết không nghe lời khuyên của tôi là nhuộm . Vậy thì “Xén” bớt màu trắng có thể sẽ trẻ trung hơn! Tôi ngần ngừ: “ Tôi muốn ông cạo râu vì lúc nào ông cũng để râu! Vả lại, râu mọc rất nhanh , ông thấy sao”? Joe đáp: “ Tôi cũng nghĩ thế, tôi sẽ đến tiệm cạo râu ngay bây giờ”!
Hôm qua, Joe ghé nơi làm việc của tôi vào giờ ăn trưa. Trông ông vui và yêu đời hẳn lên, có điều, bộ râu của ông “ Bổn cũ soạn lại”! Chưa kịp hỏi, Joe khoe: “ Cô ấy đồng ý làm bạn gái tôi rồi! Cô ấy là người rất tốt, Cả mùa giáng sinh, chúng tôi có những giây phút tuyệt vời bên nhau!Tôi đã thông báo cho các con tôi biết, ai cũng mừng cho tôi! Bây giờ tôi vui lắm! Tôi cảm thấy mình như trẻ lại ở tuổi 50”! Tôi ngắt lời: “ Tuổi 17 chứ Joe”! Joe vui vẻ: “ Tuổi 17, vâng, tình yêu thật kỳ diệu, bây giờ tôi đã hết cô đơn. Cô ấy nói tôi để râu hay không chẳng thành vấn đề gì vì cô ấy yêu tôi, tôi cám ơn bà rất nhiều”!

Tôi nhìn Joe thấy hình như ông đã trẻ ra thì phải? Vẫn bộ râu trắng như xưa nhưng sao giờ thấy khác? Tình yêu có sức mạnh vậy sao?

Thursday, December 31, 2015

[Nhạc xuân] - Ly rượu mừng (hợp ca Asia)

Siêu Thị Costco 31/12/2015Chẳng mấy khi kẹt xe cho ta selfie
Tôi không bao giờ đi siêu thị cận ngày lễ nhất là một ngày trước ngày lễ vì kinh nghiệm cho biết sẽ kẹt người, kẹt xe! Nhưng hôm nay, có ngoại lệ buộc tôi phải đi vì thiếu rau Spring Mix cho ngày tết (Tây). Spring mix thì siêu thị nào cũng có nhưng tôi lại chọn Costco bởi lý do rất đơn giản là membership của tôi thuộc loại hoàn tiền lại! Nhiều người không cho đó là vấn đề phải quan tâm nhưng thói quen của tôi rất khó thay đổi! Mình quen mua Costco, biết từng ngóc ngách của cửa hàng cũng như giá cả dễ chịu nhất mà hàng tươi ngon thì sao có thể bỏ được thói quen tốt ấy dù Costco gần nhà tôi nhất cũng trên 10 Km! Vả lại, năm nào cũng được họ ưu ái gửi tặng cái cheque nhẹ nhẹ cũng trên 200 đô thì tội gì ? Sao mà kẹt xe khủng khiếp thế này?Nào 3 ta cùng làm cảnh sát giao thông bất đắc dĩ
Thế nên mới bị… Kẹt! Kẹt những 46 phút bà con ạ! Thật kinh khủng! Có bao giờ tôi tưởng tượng mình phải bị kẹt xe như thế này đâu! Mọi năm có cảnh sát đứng ở cổng bãi parking chỉ đường vào những ngày cận lễ nhưng không hiểu sao năm nay lại không có? Xe tôi đậu cuối bãi parking nên lúc ra bị kẹt. Thoạt đầu, bà con cùng hàng xe tôi còn kiên nhẫn ngồi trong xe nhưng khoảng sau 15 phút thấy một anh chàng trẻ tuổi nhảy ra khỏi xe ngắm đất ngắm trời rồi chắc cảm thấy thú vị khi lần đầu tiên bị kẹt xe kinh khủng như vầy, anh ta liền… Selfie ! Selfie chán, anh cảm thấy không ổn, anh nhìn quanh suy nghĩ tìm biện pháp! Đúng lúc đó, thêm một cô thiếu nữ tóc vàng xinh đẹp, một ông trung niên và một bà cỡ gần 70 ở ba xe khác cùng mở cửa bước xuống đường! Họ bàn luận rồi …phân công nhau làm …cảnh sát giao thông! Vẫn không ổn! Cô tiểu thư xinh đẹp chạy vào trong cửa hàng gọi người… giải cứu! Vẫn tắc! Anh chàng Selfie thông minh liền lấy mấy cái chắn đường màu đỏ của cửa hàng để ngoài bãi parking chắn không cho xe rẽ, trái, phải vào trong bãi parking nữa mà chỉ được đi thẳng! Cùng với sự hợp tác của tiểu thư tóc vàng, ông trung niên, bà 70 và vài nhân viên cửa hàng, dòng xe bắt đầu chuyển động! Ra khỏi bãi đậu xe, trước khi hòa vào dòng xe lưu thông ở đường chính, tôi nhìn đồng hồ đúng 46 phút. Cũng may, xăng vẫn còn đang xuống giá!
Anh chàng Selfie thông minh chắn hết đường phụ để lưu thông đường chính.Dòng xe bắt đầu chuyển động nhanh dần đều Chỉ có mấy cái chắn đường nhỏ này mà giải quyết được bài toán kẹt xe.

Saturday, December 26, 2015

Tình bơ vơ - Chế Linh - Thanh Tuyền ( pre75)


Một Phút Tim Anh Hững Hờ
Năm 1980, Chế Linh bay từ Montreal đến Ottawa trong chiều muộn mùa đông lạnh giá tuyết phủ kín đường. Anh đến Ottawa để hát cho những người Việt tha hương chuẩn bị đón tết VN trên xứ người. Lúc đó, số lượng người Việt ở Ottawa ít lắm! Ít đến nỗi hầu như ai cũng biết nhau qua những ngày chủ nhật đi chùa VN do mấy sinh viên du học VN đứng ra tổ chức. Nếu tôi không nhầm thì hình như chùa chỉ là nơi có đặt tượng Phật và bát hương cho thiện nam tín nữ đến chùa thắp hương! Chưa bao giờ tôi được nghe tiếng tụng kinh cũng như tiếng mõ trong chùa. Đến chùa lúc đó cũng chỉ thấy người trẻ nhiều. “ Thủ tục” hết sức đơn giản! Ai đến cũng được Welcome. Cửa chùa mở rộng trọn ngày chủ nhật. Vừa vào cửa đã thấy mấy ông sinh viên trẻ niềm nở chào hỏi rồi chỉ đường đến chỗ thắp hương. Thắp hương xong lại rút thẻ xin sâm để coi tương lai ra sao! Xuống nhà còn được mời uống nước trà…
Đấy, cái không gian sống của người Việt lúc đó thu nhỏ vậy nên tin Chế Linh đến Ottawa được tất cả mọi người biết đến dù khi đó, điện thoại cầm tay rất hiếm! Hầu như tất cả đều vui mừng chờ đón Chế Linh.
Tôi vẫn còn nhớ hình ảnh Chế Linh tươi trẻ trong bộ quần áo trắng. Anh hát rất nhiều, rất hay! Tôi không quên giọng ca nức nở, hối tiếc cùng khuôn mặt đầy khổ đau khi anh diễn tả trong bài “ Tình bơ vơ” : Một phút tim anh hững hờ, trọn kiếp anh vương sầu nhớ”!
Hôm nay, tôi đọc đoạn tâm sự của một thanh niên trẻ , trẻ hơn Chế Linh năm 80. Người thanh niên này than thở mới giận người yêu chưa đầy một tuần mà người yêu đã bỏ đi yêu người khác! Tôi đoán có lẽ cậu này chưa nghe Chế Linh hát “Tình bơ vơ”! Nếu đã được nghe bài hát này, chắc cậu ta không mắc sai lầm nghiêm trong là “ Mới có một tuần”! Chỉ cần một phút hững hờ ( hững hờ nghĩa là còn nhẹ hơn giận!) mà sầu nhớ cả kiếp người! Còn giận một tuần phải buồn mấy kiếp đây hả trời?

Thursday, December 17, 2015

Thực phẩm Mùa Giáng Sinh
minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC06378_zpsqqlyjdyw.jpg
Còn 7 ngày nữa là đến giáng sinh. Hôm nay ngày nghỉ tôi đi chợ mua thức ăn trong tuần như thường lệ. Dự tính chỉ mua đủ một tuần nhưng khi đến tiệm thấy người đông khác thường dù đang trong giờ làm việc! Nhẩm tính giáng sinh gần kề. Bây giờ còn đỡ chứ tuần sau mới mua thức ăn cho ngày giáng sinh thì …kẹt vì người! Thế là phải mua thức ăn gấp đôi dự trữ cho tuần nghỉ lễ. Tiệm nào cũng đông người mua sắm và hầu hết những loại thực phẩm phải có cho tiệc giáng sinh như gà tây,thịt bò, thịt lợn, khoai tây,rau, quả, hạt dẻ, trứng, sữa, nước uống, sữa chua, chocolate, quà giáng sinh… đều bán hạ giá trừ… Rượu! Hình như không bao giờ có rượu hạ giá? Hay ít nhất, tôi chưa bao giờ mua được rượu bán với giá hạ!
  photo DSC06379_zpsklkyleyd.jpg
Không sao, tôi không cần nhiều rượu, bia! Một món nữa cũng đang hạ giá và có vẻ còn hạ giá nữa ai cũng cần nhưng không ăn được! Đó là món… Xăng. Xăng hôm nay giá tùy từng hãng dao động trong khoảng từ 89.99 xu đến 91.99 xu cho một lít. Giá xăng này quả là “món ăn”…Ngon lành cho người lái xe.
Chúng ta đều biết trong vài năm trở lại giá thực phẩm đang gia tăng hàng ngày nhưng tôi “yêu” giới doanh nhân nơi đây với “chiêu bài” làm ăn của họ. Đó là vào các dịp lễ, tết mọi người, mọi nhà ai cũng cần ăn rôm rả với khối lượng thực phẩm lớn hơn ngày thường thì các cửa hàng “ Bảo nhau” tung ra các mặt hàng phong phú đa dạng hơn với giá giảm rất nhiều ( Nhiều khi giảm tới 50% như gà tây chẳng hạn). Và tất cả các loại thực phẩm đều tươi roi rói! Có phải đây là cách họ “trả ơn” cho khách hàng đã giúp họ làm giàu trong năm? Hay là lý do gì nữa tôi không hiểu! Chỉ biết rằng với giá thực phẩm giảm mạnh vào dịp lễ tết như vậy thì những người nghèo mấy đi nữa cũng đủ khả năng chu toàn một bữa tiệc giáng sinh dồi dào thực phẩm cũng như bia rượu cho gia đình xum họp.
Nhắc đến bia rượu không thể quên một điều là các cảnh sát “ bạn dân” đã “ra quân” rồi đó! Tuần trước cô cháu gái tôi đi đự tiệc về chạm trán hơn chục xe cảnh sát đón sẵn tại khu vực lối xuống đường cao tốc. Họ đề nghị dừng xe, hỏi có uống bia rượu không? Khi cô trả lời không thì họ cám ơn rồi tặng cô một cái cốc dùng uống nước. Chúc cô giáng sinh vui vẻ. Các bảng đường nhắc nhở luật giao thông mùa này cũng thay bằng bảng hiệu hình ly rượu bị gạch và dòng chữ: Tỉnh táo khi lái xe
Xin chúc tất cả bạn hữu xa gần mùa giáng sinh an lành, hạnh phúc.

Thursday, December 10, 2015

Chuyện Vui Mùa Giáng Sinh 
Những mẩu chuyện lượm lặt về giáng sinh minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC02023_zps969d89bb.jpg Thư Trẻ Em Gửi Santa
Kính gửi Santa
Mẹ bảo ông chỉ cho quà những đứa trẻ ngoan thôi ! Điều đó không công bằng !
Brian

Kính gửi Santa
Ông làm ơn cho cháu xin một con búp bê cho giáng sinh năm nay . Cháu muốn con búp bê đó biết nói, biết đi , biết làm bài cho cháu và cả dọn dẹp phòng ngủ của cháu nữa. Cháu cám ơn ông.
Jenny

Cô Giáo Trẻ
Tiệc giáng sinh do các học sinh trường nữ và trường nam phối hợp tổ chức có khiêu vũ . Cậu học sinh trường nam sau khi khiêu vũ với một cô gái ở trường nữ đã hỏi người bạn nhảy của mình : “ Có phải cô giáo môn vũ của trường bạn hơi khùng không “ . Cô gái trả lời : “ Không rõ lắm , bạn có biết tôi là ai không” ? “ Không” cậu học trò đáp, “ Tôi chính là cô giáo dạy vũ ở trường nữ” ! Cậu học trò vội vã : “ Vậy sao ? Thế cô có biết tôi là ai không” ? Cô giáo trẻ trả lời : “ Không” . “ May qua. Cám ơn cô” ! Câu học trò trả lời nhanh rồi chuồn thẳng.

Đường lên thiên đàng
Một cậu trẻ tuổi hỏi một chú bé đứng trước cửa nhà chỉ giúp đường đến nhà thờ vì cậu có 30 phút nói chuyện ở đó tối giáng sinh . Sau khi chú bé chỉ đường , cậu cám ơn chú và hỏi : “ Tối nay em có đến nhà thờ không” ? Chú bé trả lời : “ Có , sao vậy” ? “ Ồ tốt quá , tối nay tôi được nói chuyện ở đó với các thiếu niên . Cậu tới nghe đi . tôi sẽ chỉ cho lớp trẻ biết đường lên thiên đàng” Cậu bé nghi ngờ : “ Đường đến nhà thờ mà anh cũng chẳng biết thì làm sao anh có thể chỉ cho tôi đường lên thiên đàng” ???  minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC01851_zpsb0dffbfe.jpg Kính gửi Santa
Cháu cám ơn ông đã gửi cho cháu chiếc xe đua năm ngoái . Năm nay cháu muốn ông gửi cho cháu chiếc xe đua khác chạy nhanh hơn xe của thằng bạn thân cháu. Cháu cám ơn ông
Ricky minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC01833_zps4057fe50.jpg Kính gửi Santa
Cháu đã đánh mất cái danh sách những món quà cháu muốn . Nhưng ông có thể gửi cho cháu những thứ ông đã quên từ năm ngoái. Cháu cám ơn ông
Todd

Kính gửi Santa
Ông muốn cháu để sẵn cho ông món ăn gì ? Sữa, bánh qui hay bánh pizza ? Bố cháu nói ông thích bánh pizza. Ông làm ơn trả lời cháu nhé. Cháu yêu ông.
Lisa minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC01828_zps8b084d35.jpg Kính gửi Santa
Ông làm ơn cho cháu một xe tăng . một máy bay chiến đấu phản lực, 20 người lính và một khẩu súng bazooka . Cháu đang có một kế hoạch tấn công anh trai cháu . Ông làm ơn giữ bí mật này. Cháu cám ơn ông .
Danny

Quà Santa
Trẻ em nơi đây tới giáng sinh cứ ngây thơ nghĩ rằng ông Santa Claus đã chui qua ống khói nhà mình để tặng quà những đứa trẻ ngoan . Thế nên , gần giáng sinh , các em viết thư thăm hỏi ông già Noel theo địa chỉ : SANTA CLAUS NORTH POLE HOH OHO CANADA Có những lá thư nói niềm mơ ước của mình về món quà giáng sinh như một gợi ý . Có những em thật thà hơn thì kê khai một danh sách những món đồ chơi em mong muốn để ông già Noel sẽ cho mình . Dĩ nhiên, phần lớn các em được toại nguyện vì bố mẹ các em cũng biết những thứ con mình mong muốn vì văn phòng ông Santa khuyên các em trước khi gửi nên nhờ bố mẹ kiểm tra hộ xem có đúng địa chỉ không ? Những lá thư các em gửi theo địa chỉ trên sẽ được những thiện nguyện viên cùng nhân viên bưu điện viết thư trả lời ( Ngày xưa thì hoàn toàn do các nhân viên bưu điện viết) . Cứ nghĩ chỉ có trẻ em mới tin tưởng có ông già Noel . Không ngờ một cụ già nghèo cũng tưởng thật . Các nhân viên bưu điện đọc lá thư của ông già này vào lúc gần giờ đóng cửa để nghỉ lễ giáng sinh ngày mai . Nội dung lá thư viết : “Con chưa bao giờ xin Chúa một điều gì nhưng con biết chúa không làm ngơ trước lời thỉnh cầu của con . Con xin chúa cho con 100 dollars để con có một giáng sinh ấm áp, đầy đủ”. Đọc lá thư cảm động này khiến vài nhân viên đó đã rủ nhau góp tiền gửi biếu ông già . Tuy nhiên, số tiền gom lại chỉ có 95 đồng thôi . Họ đành tặc lưỡi rồi gửi nhanh cho kịp tới tay ông trước ngày giáng sinh . Dĩ nhiên ông già mừng lắm . Năm sau, ông lại viết thư cũng với nội dung đó nhưng ông thêm một dòng chữ : “ Xin Chúa đưa tận tay con vì năm ngoái chúa gửi qua đường bưu điện , nhân viên bưu điện đã ăn cắp của con 5 đồng”

Lòng Tốt
Đêm tối trước giáng sinh . Cậu bé 15 tuổi đi ngang qua đường thấy cậu nhóc chừng 7 , 8 tuổi đang cố kiễng chân với chuông cửa của một căn nhà sang trọng . Ngỡ cậu bé là người của căn nhà đó đang muốn bấm chuông cho gia đình ra mở cửa . Cậu 15 tuổi rất tế nhị nhẹ nhàng bước tới sau lưng , nhẹ nhàng nâng cậu nhóc lên đúng tầm chuông cửa cho cậu bấm liên hồi . Cứ nghĩ mình đã làm điều tốt, cậu bé hỏi cậu nhóc : Xong rồi, bây giờ mình làm gì tiếp đây ? Ai ngờ cậu nhóc là đứa trẻ nghịch ngợm chỉ muốn bấm chuông cửa nhà người khác để trêu chọc . Cậu rít lên nho nhỏ : Bây giờ thì phải chạy thật nhanh chứ đứng đây để họ bắt quả tang à