Cái tết đầu tiên của tôi ở xứ tuyết hầu như không có một ấn tượng gì! Không phải chúng tôi không tha thiết với tết! Cũng không phải chúng tôi quên ngày tháng mà chỉ vì chân ướt chân ráo đến một nơi xa lạ hoàn toàn khác với mình về phong tục tập quán cũng như ngôn ngữ nên chúng tôi còn quay cuồng trong việc thích ứng với cuộc sống mới mà chưa thể có thời gian dành cho tết! Không như một số người Việt khác sống ở nơi hội tụ nhiều người Việt còn nhắc nhở nhau tạo hứng thú đón tết. Tôi rơi vào nơi người Việt sống có thể đếm trên đầu ngón tay! Đó là chưa kể sau vài ba tháng sống tại đây, một số người chán quá chuyển đi đến nơi khác có đông người Việt để lập nghiệp bỏ lại một nhóm nhỏ bơ vơ ngày càng teo tóp hơn!
Hôm tết ”Ta”, tôi vẫn đến lớp học tiếng Anh như bình
thường. Lớp tôi có vài người Việt, vài người Miên. Lào, người Hoa và lọt một cô
tóc vàng mắt xanh người Tây ban nha, mấy cậu nữa người châu Âu… Gần giờ nghỉ
trưa, tự nhiên tiếng ông hiệu trưởng đầm ấm vang trên loa: “ Happy New Year”!
Mấy “thằng” tóc đen da vàng nhìn nhau cười sung sướng ra điều ta đây hiểu rõ ý
tứ ông hiệu trưởng! Một “thằng” lẩm bẩm : “ Thank you very much”. Mấy “thằng”
mắt xanh ngơ ngác : “ Ông hiệu trưởng điên rồi hay sao”? Cô giáo chúng tôi bước
xuống ôm từng đứa học trò Việt , Hoa chúc mừng năm mới! Cả lớp hiểu và đồng
thanh phụ họa : “ Hạppy Chinese New Year” . Chúng tôi đính chính đây là tết âm
lịch, tết dành cho một số nước châu Á tính ngày tháng theo con trăng chứ không
phải chỉ riêng Chinese!
Và cái tết đầu tiên của tôi trên vùng tuyết trắng là cái tết
không có hoa đào, bánh chưng cũng như không khí nhộn nhịp mỗi khi xuân về, tết đến. Tết tha hương nơi xứ lạ chỉ có mấy đứa cùng học lớp Anh ngữ rủ nhau diện áo dài đón tết do thành phố tổ
chức và vui nhất là những tiếng chuông điện thoại reo của bạn hữu gọi cho nhau
nhắc nhở và chúc mừng một cái tết cổ truyền đang rộn rã ở dải đất hình chữ S .
Một người bạn tôi quen từ Hongkong đã đọc cho tôi bài thơ xuân mà anh tìm được
đâu đó trên tờ báo Việt hiếm hoi nơi hải ngoại. Bài thơ đó tôi vẫn còn nhớ
dù đã trên 30 năm nhưng tôi đã sơ xuất khi không hỏi anh bạn tên tác giả! Bài thơ đó chụp lại những hình ảnh sống động về cái tết đầu tiên của tôi tại vùng tuyết trắng.
Kỷ Niệm Về Trong Đêm Nay
Xuân Canh thân 1980
Mùa xuân về khung trời Bắc Mỹ
Giữa vùng tuyết trắng toàn cành cây trơ
Không đóa mai vàng không bông đào nở
Lúc xuân về ta cảm thấy bơ vơ
Mùa xuân về trên Canada
Tuyết rơi đầy nhuộm trắng không gian
Thiếu cánh én xuân tình vẫn thiếu
Tận đáy hồn thương nhớ cứ mang mang
Mùa xuân về phố Montreal
Trời giá băng tê buốt thịt da
Ta bắt nhớ những ngày xưa cũ
Đón xuân nồng trên quê hương ta
Ôi chua xót mùa xuân lưu vong
Nuối tiếc buồn đau đi vào lòng
Ở đây không có người thôn nữ
Rước xuân hồng vào mắt nhung trong
Mùa xuân về không có lá xanh
Không tiếng chim líu lo trên cành
Thiếu sắc hoa tươi thiếu màu áo tím
Xuân tình xuân ý như mong manh
Em nhớ quê mình xuân trước không?
Trên luống cải xanh có đôi bướm hồng
Em bảo mùa xuân mùa hẹn ước
Bướm cũng tìm nhau kết vợ chồng
Và ở quê mình xuân trước đây
Có lũ học trò tay trong tay
Tíu tít vui cười khoe áo mới
Hồn xuân bừng sống tuổi thơ ngây
Và cũng quê mình đêm xuân xưa
Anh đem pháo đốt đón giao thừa
Em còn ngơ ngẩn chờ năm mới
Và hỏi anh rằng xuân đến chưa?
Bao kỷ niệm về trong đêm nay
Tìm thơ ngọn bút đã hao gầy
Xuân ơi thi cảm còn hay hết?
Lặng lẽ ngoài kia tuyết vẫn bay
No comments:
Post a Comment