Saturday, March 23, 2013


Ottawa Ngày Đầu Xuân 2013
 minhthanh-viet<a href=minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC01159_zpse9e85a33.jpg
Theo đúng lịch thì ngày 20 tháng ba năm nay là ngày đầu tiên của mùa xuân năm 2013. Mùa Xuân, hai từ này thốt lên làm cho ai cũng thấy ấm lòng khi mùa đông dài dằng dặng với gió lạnh và tuyết phủ kín còn mặt trời luôn vắng bóng đã làm mọi người ngán tận cổ ! Thế nhưng ngày đầu tiên của mùa xuân năm nay tuyết vẫn rơi . Tuy nhiên thỉnh thoảng trong ngày cũng có nắng . Những hình ảnh kèm theo được chụp đúng ngày đầu của mùa xuânminhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC01158_zps22c7b530.jpg.minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC01155_zpsa1104cdf.jpgminhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC01150_zpseb2cee9a.jpgminhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC01149_zpsc063ad9a.jpgminhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC01140_zps60ca8fd1.jpg

Thursday, March 21, 2013


               KỶ NIỆM HỌC TRÒ

minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo File0017_zpse60c2516.jpg
Tôi sinh ra ỏ một vùng nửa nông thôn, nửa phố lẻ thành thị. Trừ con đường tráng nhựa duy nhất nằm dọc thị trấn lèo tèo vài hàng quán, bến xe… có những xe vận tải, xe buýt chở khách chạy qua mang một không khí văn minh phố phường còn lại bọc quanh phố là những cánh đồng  lúa bát ngát với người nông dân quanh năm đi chân đất, quần sắn quá đầu gối ,vai vác cày dong theo trâu ra đồng.. Những ngôi nhà may mắn nằm sát đường nhựa  có đèn điện được gọi “phố” , ngoài ra, là nhà quê tuốt. Dù phố hay quê, đều cùng chung nghe tiếng chó sủa hay tiếng gà gáy. Cái ranh giới không có gì rõ rệt nhưng tính cách của bọn trẻ con chúng tôi lại khác biệt lạ kỳ. Đi học, dân phố được xếp vào các lớp A ,B , dân quê thường là C ,D… Lực học càng rõ hơn, dân phố láu lỉnh, lười học, thông minh bao  nhiêu thì dân quê  chất phác ,chịu khó, trầm lặng bấy nhiêu. Thường thì dân quê học hết lớp 4 đã rụng quá nửa ở nhà giúp bố mẹ làm ruộng. Cố lắm, một số học hết lớp 7 rồi đi học ở các trường dạy nghề bậc sơ, trung cấp. Leo tới cấp 3 (lớp 8 đến lớp 10 ) lèo tèo vài mống là những “ tinh hoa” chắt lọc của nhà quê
Dân phố lại khác. dốt, giỏi gì cũng phải cố được bằng lớp 10, vào đại học ( mà phải là Y, Dược, Thương nghiệp …) Lúc đó, chúng tôi tâm niệm :” Nhất Y nhì dược, tạm được bách khoa…”  Nếu tôi không chủ quan thì hầu hết đều ghi nguyện vọng số 1 là đại học Y khoa dù học giỏi, học dở, nhát gan, không dám nhìn máu chảy…Tôi cũng không ngoại lệ. Nhưng trước khi được khoe khoang với  gia đình, họ hàng để có tờ  đơn xin vào đại học ,chúng tôi phải vượt qua nhiều cửa ải. Cửa ải đầu tiên là thi vào lớp 8. Tôi không rõ tỷ lệ tuyển sinh vào lớp 8 thời gian đó là bao nhiêu mà chỉ nhớ khi đã đựơc học lớp 8, mỗi khi ra ngoài đường thấy bà con ai cũng chỉ trỏ,  trầm trồ bàn tán như một tấm gương sáng cho con cái họ noi theo. Tuy cố ra vẻ tỉnh bơ nhưng cảm giác tự hào vẫn không giấu được ở những cô cậu nhóc chuẩn bị bước sang tuổi 14,15 với niêm tin mãnh liệt mình đang chinh phục cả thế giới
 Đó là bề ngoài, bề nổi của 1 cô cậu học trò cấp 3 lúc đó. Còn các thầy cô, khỏi nói cái tư cách  nghiêm trang đạo mạo của họ ra sao khi tiếp xúc với phụ huynh. Tại thời điểm này, chúng tôi rất sợ thầy, cô và phụ huynh thì kính trọng họ. Ngày tết, dù nghèo bao nhiêu, các bậc phụ huynh cũng chọn những món quà  quý nhất  để biếu thầy, cô. Riêng chúng tôi, những cô, cậu học trò nhỏ lại rất ngượng ngùng khi phải trực tiếp thực hiện điều đó ! Đứa bạo dạn thì vào thẳng phòng thầy, cô đưa quà biếu sau khi lí nhí câu chúc tết. Đứa nhát gan có khi đặt quà lên bậc cửa rồi bỏ chạy… Hình như, sau khi được tuyển vào lớp 8 chúng tôi tự cho mình lớn hẳn lên, quan hệ thầy trò bớt khoảng cách. Những đứa trẻ lớp 7 hôm qua đã thấy mình như con nhộng thoát kén biến thành con bướm chuẩn bị bay xa. Chính thời gian này tính cách giữa dân phố và quê bộc lộ mãnh liệt hơn hẳn. Dân quê chuyên cần, con gái dịu dàng hơn thì dân phố càng ngổ ngáo nghịch  ngợm cả nam lẫn nữ. Lần nọ, giờ học đầu tiên sau đợt nghỉ tết nguyên đán rơi vào tiết văn. Cả lớp tôi không ai soạn bài, tôi có bài soạn được nguệch ngoạc mấy dòng lấy lệ vài phút trước tiết  học. Thầy dạy văn đi một lượt soát bài và buộc tẩt cả những người không soạn bài đứng lên, trừ tôi. Tôi sung  sướng ngước nhìn bạn bè để tội nghiệp cho họ. Dường như đợi cho niềm vui của tôi ngấm nghía đủ, thầy mới dõng dạc kể tội những đứa lưòi và xót xa cho công lao vất vả nuôi con ăn học của các bậc phụ huynh. Sau bài diễn  thuyết hùng hồn đó, thầy “ khen” :
- Tuy nhiên, ít nhất còn một em để ý đến soạn bài nhưng bài soạn quá sơ sài và cẩu thả, đó là 1 BÔNG HOA TÀN TRONG VƯỜN HOA THỐI RỮA.  Khi  nói câu này, thầy nhấn mạnh từ   bông hoa, dừng lại một chút, quét mắt một vòng quan sát bao quát cả lớp, dĩ nhiên có tôi rồi mới hạ từ TÀN một cách khắc nghiệt. Nỗi hả hê  của tôi vụt như   miếng sắt nung đỏ bị thầy quăng tọt vào chậu nước lạnh.
minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo File0019_zps7520c7f9.jpg
Lần khác, cũng vào giờ văn , cả lớp không ai giải nghĩa được câu thơ:
                                         Nam quốc sơn hà Nam đế cư
                                         Tiệt nhiên định phận tại thiên thư
                                         Như  hà nghịch lỗ lai xâm phạm
                                         Nhữ đẳng hành khan thủ bại thư
Thầy kiên nhẫn giải thích rất kỹ lưỡng, bọn học trò chúng tôi nghe hết sức lơ đãng vì thơ Hán, Nôm khó nuốt và gần giờ tan học. Một số còn nói chuyện riêng, cưòi khúch khích làm thầy càng buồn lòng. Sau khi cả lớp đồng thanh trả lời đã  hiểu, thầy kiểm tra vài người  vẫn giải thích ấp úng, không rõ nghĩa. Rồi lại có tiếng cười  từ cuối lớp kèm tiếng xì xào mong tiếng trống  tan trường sẽ kết thúc buổi  học đang hồi căng thẳng. Thầy làm ngơ tiếp tục gọi anh bạn ngồi cạnh tôi. Anh đã giải thích còn mập mờ hơn mấy người trước đó. Thay vì đỏ mặt, lúng túng như  thường tình của bọn học trò không thuộc bài  , anh lại nhăn trán, nhíu mày như  như một nhà thơ chính cống đang tìm từ. Đợi anh vật lộn tìm tòi ý tửởng một lát, thầy nhẹ nhàng:
-         Thôi, mời anh ngồi xuống, đừng đứng ỳ đấy ra cái điều  ta đây suy nghĩ,  SUY NGHĨ TRÊN CƠ SỞ MÙ TỊT.
Đúng là học trò, cả lớp lại có dịp cười ngả nghiêng  cùng tiếng trống tan trường nổi lên rộn rã
Sau này, khi  tôi đã tốt nghiệp sư phạm, Kỳ nghỉ hè về nhà chờ phân công công tác, gặp lại thầy trên con đưòng nhỏ ngày xưa dưói tàn phượng vĩ. Thầy nheo mắt  hóm hỉnh:
-         Cô học trò của tôi trưởng thành , chững chạc lắm rồi. Đã thấy yêu nghề chưa? Thầy không bao giờ quên được lớp 10 A các em đâu
Tôi cười:
-         Thưa thầy, em cũng vậy. Bây giờ em mới thấy ngày xưa thầy nói đúng nên em muốn thầy dạy em thêm 1 bài học mà thầy còn thiếu chúng em.
Thầy ngạc nhiên:
-         Bài học gì tôi còn thiếu ?  Ngày xưa tôi đã dạy đủ và đúng giáo án cho các em  rồi kia mà. Không thiếu một dấu chấm , phẩy nào cả , cô còn muốn bài học gì nữa đây ?
Tôi cười nhẹ:
-         Dạ thưa, đây là bài học ngoài giáo án. Bài học về những câu  “khuyên nhủ “ học trò của thầy ngày xưa đó. Em có chép vào sổ tay nhưng chưa đủ và cũng không sáng tác được nhiều từ   “ác liệt” như  thầy. Thú thực với thầy, khi đi thực tập, em thấy bọn học trò ngày nay “gấu” hơn chúng em lắm. Thế mới biết ngày xưa chúng em thật hiền.
Thầy cười sảng khoái:
-         Vẫn chưa lớn được ! Còn trẻ con lắm, còn phải học nhiều. Nhưng thực ra, nhiều khi quá nghiêm trang sẽ tạo  khoảng cách với học trò. Cứ yêu thương và dạy dỗ chúng  như ước mơ của mình là đủ. Chúc cô thành công.
Chia tay thầy, đạp xe dọc con phố nhỏ tôi vẫn  như  nghe tiếng thầy bên tai:
-         Vâng, các cô cậu ngày xưa “hiền “ lắm Tôi cũng mong cô gặp được những học trò như  vậy và lúc đó, tôi sẽ dạy cho cô bài học tôi còn thiếu.

Monday, March 4, 2013


Hàng Thật, Hàng Giả
 minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC01119_zps6a856cf9.jpg
Từ khoảng hơn chục năm trở lại , túi xách hiệu Luois vuitton  tự nhiên thịnh hành ! Nói như vậy cũng không hẳn đúng , thương hiệu này đã có từ lâu, từ năm 1854. Nhưng từ năm 2006 nó mới trở lên một loại túi đắt giá toàn cầu và được các bà, các cô ưa thích.
Tôi vốn là người không cầu kỳ trong việc lựa chọn vật dụng cá nhân . Túi tôi thường dùng chỉ cần đủ lớn để… chứa đồ. Có ngăn riêng đựng chìa khóa , điện thoại để khỏi tìm tòi mất công. Có quai da mềm mại để đeo vai và có mầu sậm cho dễ hòa đồng với sắc màu quần áo.
 minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC01118_zps291c9a95.jpg
Cái thời gian mà tôi hay gặp ngoài đường khi đi chợ là thấy nhiều bà, nhiều cô đeo một loại túi màu nâu với các chữ LV cũng như hoa văn nhạt hơn một chút mà đa số các chủ nhân của nó có màu tóc đen !Lúc đó, tôi chưa biết hãng LV ! Thấy lạ, tôi tìm hiểu mới rõ lẽ nên tôi để ý “Nó” kỹ càng hơn. Hôm ra tiệm tóc quen, thấy cô chủ kể : “ Con bé K hôm nọ đến tiệm em đeo một cái túi LV . Chúng em lờ đi chẳng đả động gì đến cái túi thì cô nàng có vẻ không hào hứng nói chuyện như mọi lần. Tới lúc trả tiền, cô nàng làm như vô tình tháo cái túi trên vai xuống rồi đặt thật mạnh lên mặt quầy kính ! Em vội kêu lên : “ Đặt nhẹ tay thôi chứ vỡ kính tiệm người ta bây giờ”! Tôi bật cười hỏi cô chủ tiệm : “ Thế cái túi ấy đắt tiền lắm à”? Cô chủ tiệm cười : “ Cái nhỏ cũng vài trăm còn cái lớn thì vài nghìn” ! Tôi nhảy nhổm lên: “ Có đùa hay không mà cái túi đeo vai tới vài nghìn”? cô cười cười rồi đưa tôi xem “Giấy khai sinh” của chiếc túi LV chính hãng cô vừa mua với giá $ 1800.00 ! Tôi phân vân nửa tin nửa ngờ thì cô chê tôi “nhà quê” và khuyên tôi nên mua một cái cho “ thiên hạ” biết mặt !
minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC01123_zpsbd9f23f7.jpg
Hàng thật hay hàng giả đây ?
Rồi tôi cũng mua một cái, rất nhỏ đề phòng mua túi to sợ người ta nghi là hàng giả ( Vì tôi mua túi giả)! Nhưng tôi không mua LV mà tôi mua túi Gucci vì tôi thấy người ta toàn đeo túi LV mà mình cũng đeo LV thì…ngượng ! Rồi tôi hiên ngang cầm Gucci (giả) đến tiệm tóc ! Tôi cũng nhái lại hành động của cô K là đặt chiếc Gucci thật mạnh lên quầy kính ngay khi tôi vừa bước chân vào cửa tiệm . Lúc đó tiệm vắng khách nên cô chủ và mấy nhân viên nhìn thấy ngay ! Vì kích cỡ của chiếc túi quá khiêm tốn nên chẳng ai nghi hàng giả mà cô chủ thì thầm hỏi : “ Bao nhiêu ? Mua ở đâu ? Bên Mỹ phải không”?( giá túi mua bên Mỹ rẻ hơn bên Canada tới hơn nửa giá ). Tôi cũng làm bộ mặt nghiêm trọng thì thầm đáp lại: “ Ừ , mua đúng giá ! Không dám mua túi to hơn vì quá đắt” !Mọi người tin ngay và ai cũng đến ngắm nhìn cái túi rồi bình phẩm khen kiểu túi đẹp ! Cô chủ phán: “ Bà này cũng chịu chơi đấy ! Thế mà cứ nghĩ bà ấy nhà quê” ! Cô tin đến nỗi bây giờ tôi thanh minh thanh nga cách mấy mà cô vẫn cho chiếc túi của tôi là thật ! Thôi cứ để cho một người thường chi hàng đống tiền ra mua hàng thật chính hãng tin tưởng chiếc túi của tôi cũng là hàng thật!
Nhưng nói gì thì nói, hàng thật mua đắt nhưng nó xắt ra miếng. Tôi có cái túi Coach là quà tặng của cô cháu gái mua cho gần chục năm rồi mà vẫn còn đẹp dù tôi đeo “dã chiến” đi làm hàng ngày. Màu túi vẫn giữ nguyên chứ không biến thành màu “cháo lòng” như những thứ đồ cũ khác. Quai túi không bị sờn, zipper kéo trơn tru… Túi rộng đủ sức chứa nổi tất cả các thứ vặt vãnh cần thiết . Đúng là hàng thật vẫn khác ! 



Thursday, February 28, 2013


Tuyết Vẫn Còn Rơi
minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC01065_zpsb7f32375.jpg
Tôi ít khi ca thán thời tiết theo kiểu năm nay trời lạnh, nóng quá ! Năm nay mưa nhiều quá… Vì tôi quan niệm : “ Nắng mưa là việc của trời” . Đã là việc ông trời thì con người làm sao có thể can thiệp được ? Kêu ca có đổi được gì không ? Thế nhưng hôm nay tôi cũng phải buột miệng theo mọi người : “ Năm nay tuyết rơi nhiều quá”!
 minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC01026_zps2655fec4.jpg
minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC01042_zpsec771bcc.jpgminhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC01050_zpse2557e34.jpg
Vâng, tuyết đã rơi, đang rơi và vẫn còn rơi ! Tuyết đã rơi cả ngày hôm qua, cả đêm hôm qua và ngày hôm nay với số lượng dày đặc, không ngừng nghỉ . Nhưng thời tiết ấm tới 1 độ C nên tuyết trở nên ướt . Tuyết ướt tốt cho người muốn đắp người tuyết nhưng khổ cho người xúc tuyết vì nó nặng . Nhưng nó cũng tan một phần nào . Tuyết ướt khi rơi xuống sẽ đọng lại một phần trên cây, nhà… tạo thành một bức tranh tuyệt đẹp . Giờ ăn trưa, tôi tranh thủ dạo một vòng gần nơi làm việc để chụp… Tuyết. Những bông tuyết đọng trên cây , nhà , đường phố là những bông  tuyết còn tươi rói , tinh khiết. Hy vọng đây là trận tuyết cuối cùng của mùa đông năm nay.minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC01075_zpsee928910.jpgy.
minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC01079_zpsd889a87b.jpg
minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC01099_zpsaa02503b.jpg
minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC01112_zps421d7948.jpg
minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC01113_zps298e2b76.jpg


Tuesday, February 26, 2013

minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC00952_zpsdfb75163.jpg
minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC00954_zps017be035.jpg
Biển báo chỗ đậu xe dành cho xe ngoại giao được cắm suốt chiều dài con đường
Mùa Đông Dạo Strathcona Park minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC00931_zps2f026f9a.jpg Đang từ nhiệt độ dưới -20 độ C mà tự nhiên cuối tuần trước ấm hẳn lên và sáng sớm hôm nay, nhiệt độ nhảy lên 4 độ C . Tuy không có nắng nhưng lại vắng gió nên thời tiết ấm áp lạ thường . Đang trên đường đi chợ vì hôm nay tôi được nghỉ cả ngày , chạy ngang công viên Strathcona nhìn  thấy đẹp quá liền rẽ xuống coi thử xem sao. Con đường này tôi đi qua lại rất nhiều vì nó nằm trên đường tôi đi chợ nhưng ít khi tôi ghé thăm công viên vì thấy không có gì nổi bật . Rẽ xuống con đường nhỏ nằm dọc công viên mới thấy khu vực này yên tĩnh và đẹp đặc biệt . Hầu như tất cả chỗ đậu xe dưới đường đều cắm biển dành cho xe ngoại giao ! Thấy biển đỏ nhiều quá tôi mới ngẩng đầu quan sát thì ra mình đã lọt vào khu đại sứ quán . Rất nhiều đại sứ quán nằm san sát nhau. Mỗi biệt thự đại diện cho mỗi nước đều cắm lá cờ nước đó và chính cổng ra vào gắn quốc huy. Toàn cờ lạ hoắc nên tôi chẳng biết có những nước nào trừ đại sứ quán Nga nằm góc đường chính thì tôi biết từ khi còn là Liên xô. . minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC00927_zps055ea7<a href=minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC00915_zps4450fe32.jpgCông viên mùa đông lại rơi vào ngày làm việc nên vắng vẻ . Thỉnh thoảng gặp vài anh chàng vác máy quay phim, chụp ảnh… Thấy vài chú sóc đi kiếm ăn trên tuyết trắng và cuối cùng cũng gặp một bà mẹ trẻ dẫn con gái nhỏ dạo chơi cạnh bờ sông Ottawa. minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC00905_zps9d60d8a5.jpgminhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC00902_zps84c61b25.jpgOttawa River mùa này băng đóng cứng . Chợt nhớ câu thơ của Trần Hoàng Anh : “ Ottawa mùa đông . Nước đóng băng trên dòng sông . Cây không lá bên đường khô cứng, Những cô gái tóc nâu đi lại vội vàng”. Nhưng hôm nay , trời ấm nên không có cô tóc nâu nào đi lại vội vàng mà ai cũng thong thả dạo bước ngắm tuyết trắng, cây khô và nứơc đóng băng. minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC00895_zps5c2ac310.jpg

Sunday, February 17, 2013


Tobogganing
Trượt Tuyết Bằng Thanh Trượt
minhthanh-viet-<a href=
Đứng chờ đường trượt hết người leo lên
minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC02286_zps310c3e8f.jpg
Vun vút trượt xuống
Thú vui mùa đông ở ngoài trời ngoài trượt băng còn có ngồi trên những thanh trượt đơn giản làm bằng gỗ, nhựa, cao su… trựơt từ trên đỉnh đồi tuyết trượt xuống . Nếu so với trượt băng, tôi nghĩ kiểu trượt này có tác dụng giảm mập nhanh cực kỳ. Khi ta ngồi trên thanh trựơt từ đỉnh đồi trượt xuống với tốc độ nhanh vun vút mà không tốn sức một chút nào . Nhưng làm sao quay trở lại đỉnh đồi ? Lúc này, ta phải cõng cái thanh trượt leo ngược dốc ! Dĩ nhiên, không ai dại dột gì vác nó trên vai mà kéo lê nó trên tuyết . Nó không nặng nhưng leo ngược con dốc sẽ đốt rất nhiều calo . Trời lạnh buốt mà sau khi leo lên tới đỉnh dốc thì mồ hôi cũng túa ra ướt đẫm tóc mai nên cái lạnh mùa đông giá rét này có thể so sánh với những cơn gió mát mùa hè , thú vị vô cùng.Còn tim thì đập nhanh không khác gì các vận động viên thể thao khi thi đấu . Có điều lúc xuống dốc nhanh bao nhiêu thì lúc lên dốc chậm bấy nhiêu . Cho đến hôm nay, Ottawa đã mở lại tới 56 điểm trong thành phố cho chúng ta trượt tuyết . Tôi cũng mới đi chơi về , chụp vài cái ảnh để “ Khoe” ta đây cũng có tinh thần thể thao như... Xuân tóc đỏ ! Đảm bảo sau mỗi lần leo dốc , cũng giảm được vài gram mỡ thừa !Trượt tuyết bằng thanh trượt rất đơn giản, không cần học . Thanh trượt cũng rất rẻ và có bán tại hầu hết các cơ sở thương mại chứ không như những loại dụng cụ khác để trượt tuyết chỉ có bán ở cửa hàng đặc biệt cho thể thao. Trò chơi này chủ yếu dành cho các em nhỏ nhưng không phải là không có người lớn. Những người không có điều kiện đi chơi xa hoặc không đủ kỹ năng trượt tuyết như các nhà trượt tuyết chuyên nghiệp có thể hài lòng với môn thể thao này. Hơn nữa, đối với thể loại chơi này hoàn toàn miễn phí và gần nơi cư dân sinh sống .Miễn phí từ bãi đậu xe đến đồi tuyết để chơi . Nó cũng là một loại thể thao nhẹ nhàng, không nguy hiểm. 
minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC02287_zps6f3c1ca0.jpg
Nặng nhọc leo lên
minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC02288_zpsf537027b.jpg
Sắp leo tới đỉnh dốc rồi
minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC02289_zps1c20c55d.jpg
Một ,hai, ba... Ba ta cùng dìu nhau lên dốc


Sunday, February 10, 2013

Triệu bông hồng - Ái Vân (HTD Paris)

Valentine
minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC00770_zpsaf87a732.jpg
Tháng 2 là tháng dành cho tình yêu . Tôi nói thế vì thấy các kệ hàng đã bày bán la liệt các món quà dành cho tình yêu từ cuối tháng một rồi . Cứ nghĩ tình yêu là một cái gì thơ mộng mà nơi đó chỉ có không gian riêng tư dành cho một cặp tình nhân . Và tình yêu thắm thiết nhất của một đôi lứa thường đầy mộng và thơ của tuổi trẻ cũng chỉ những người trẻ mới nhớ đến ngày lễ tình yêu ! Không đâu , nghĩ về ngày tình yêu một cách đầy hào hứng và sớm nhất chính là những thương gia . Những người mà ta thường có một quan niệm rằng họ chỉ biết đếm tiền ! Chỉ biết đếm tiền nhưng họ lại nhớ đến ngày lễ tình yêu sớm hơn cả những người đang yêu . Minh chứng ư ? Bạn hãy dạo shop ngày hôm nay đi , cả một góc lớn đã thắm đỏ những món quà trong những trái tim đỏ . Ngày Valentine là một dịp để các thương gia buôn may,bán đắt. Người ta khi yêu thường chẳng tiếc tiền ! Món quà muốn mua tặng người yêu ít khi có người cò kè tính toán thiệt hơn .Thế nên, tôi nói các nhà thương gia nghĩ về ngày này sớm nhất, nhiệt tình nhất để họ có thể lựa chọn món hàng sáng giá tung ra cho các cặp tình nhân mua tặng cho nhau . Trong khi họ đau đầu lựa chọn hàng tháng trước ngày Valentine thì các cặp tình nhân thực thụ vẫn còn thờ ơ lắm . Phái nữ còn đỡ chứ phái nam sáng sớm ngày Valentine mới đủng đỉnh đi ra tiệm hoa nhặt một bông hồng là đủ . Một bông hồng nói thay anh ta tất cả những gì anh ta muốn nói , sẽ nói hoặc không bao giờ dám nói ! Dường như bây giờ vẫn còn có những anh chàng chicken như thế đấy !
Chúng ta cùng thưởng thức tiếng hát Ái Vân qua bài hát “ Triệu Đóa Hồng” . Hình như tình yêu của anh chàng nghệ sỹ trong “ Triệu đóa Hồng” rất đáng để các cô gái mọi thời đại mơ ước.
minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC00771_zps2ad2eaf3.jpg