Nhìn chung ở thập niên 80, lớ sớ đi gần quốc hội thì bạn có thể chạm trán thủ tướng, bộ trưởng… bất kỳ lúc nào. Có điều, bạn có biết họ hay không. Ngay cả Nữ hoàng cũng vậy, khi Nữ hoàng đến thăm Canada, bà hay ngồi xe ngựa đi trên đường phố. Nếu muốn chiêm ngưỡng Nữ hoàng, bạn chỉ việc tìm hiểu giờ giấc đi lại rồi đứng nơi đó là gặp. Tuy nhiên, cách đây vài năm, Nữ hoàng dùng xe chứ không ngồi song mã như trước nên người dân chỉ được nhìn qua kính xe. Ngồi song mã dạo phố bây giờ chuyển sang cho vợ chồng người cháu nội của bà khi họ tới thăm Canada ! Và thủ tướng Canada bây giờ cũng vậy, tôi thấy ông ngồi xe đến khán đài chứ không thong dong dạo bước trên thảm cỏ như thủ tướng Trudeau ngày xưa!
Những ghi nhận, những cảm nghĩ về nhân tình thế thái sẽ được thể hiện ở trang Viet-Ca ( Việt nam -Canada )
Sunday, June 29, 2014
O Canada
Quốc Khánh Canada
Chỉ còn hai hôm nữa là quốc khánh Canada. Sáng nay đi ngang qua quốc hội và mấy đường phố phụ cận đã thấy họ treo cờ rực rỡ. Khán đài dựng trong sân quốc hội vẫn như những năm trước ở cùng vị trí, cùng kiểu cách nhưng hình như hơi nhỏ hơn? Hình như họ thu hẹp lại? Có thể vì năm nay không có nhân vật hoàng gia nào đến thăm?
Nhớ lại thập niên 80 , ngay từ lúc mới đến Canada vài tháng tôi lẽo đẽo “vác” cái máy ảnh “ tậu” ở Hồng kông đưa mẹ tôi lên quốc hội “xem” quốc khánh “Tây” khác gì so với quốc khánh “ Ta”. Cũng như tất cả những người dân khác, chúng tôi mang theo tấm vải mỏng trải trên cỏ ngồi ngắm “thiên hạ”! Hai mẹ con đang ăn kem thì thấy một đoàn chừng 5, 6 người đi ngang trước mặt. Thấy họ đi đến đâu, những người dân ngồi trên thảm cỏ lại chìa tay ra bắt tay họ. Một “ông” trông nhanh nhẹn hơn cả, ông tách khỏi đoàn và đi hẳn vào trong thảm cỏ bắt tay mọi người. Tất cả đều rất vui vẻ và chào hỏi cũng như chúc nhau khỏe, vui như những người bạn cũ gặp lại… Thấy ông vui tính này đến gần nơi mẹ con tôi ngồi, tôi tò mò đưa máy ảnh lên “ nháy” một cái khi ông đang bắt tay một người đàn ông gần đó . Hôm sau đi đến lớp học tiếng Anh, cô giáo hỏi cả lớp có lên đồi quốc hội ngày quốc khánh không? Có ai chụp ảnh trên đó thì rửa ảnh rồi đem đến cho các bạn không đi xem… Tôi về nhà đem ảnh đi rửa rồi tuần sau mang đến lớp. Cô giáo đưa cho mọi người coi chung và nhân thể cô giảng thêm vài từ tiếng Anh về những hình ảnh đó. Tới cái ảnh tôi chụp ông “ nhanh nhẹn” thì cô giáo hỏi cả lớp có biết ông là ai không? Chẳng ai biết ông cả! ( Toàn di dân mới toanh chưa biết nói tiếng Anh thì biết ai là ai?!) . Cô nói đây là thủ tướng đương nhiệm Canada , ông Pierre Elliott Trudeau! Wow! Cả lớp ồ lên hỏi tôi tại sao chụp được thủ tướng? Tôi tường thuật lại cho mọi người về những gì đã xảy ra bằng thứ tiếng Anh ngọng líu ngọng lo ! Rất tiếc, tấm ảnh đó không được tôi giữ gìn cẩn thận nên nó đã bị thất lạc mà khi tôi cần thì không thể tìm được nó nữa.
Khách sạn nơi Nữ hoàng nghỉ chân mỗi khi tới thăm Canada.
Nhìn chung ở thập niên 80, lớ sớ đi gần quốc hội thì bạn có thể chạm trán thủ tướng, bộ trưởng… bất kỳ lúc nào. Có điều, bạn có biết họ hay không. Ngay cả Nữ hoàng cũng vậy, khi Nữ hoàng đến thăm Canada, bà hay ngồi xe ngựa đi trên đường phố. Nếu muốn chiêm ngưỡng Nữ hoàng, bạn chỉ việc tìm hiểu giờ giấc đi lại rồi đứng nơi đó là gặp. Tuy nhiên, cách đây vài năm, Nữ hoàng dùng xe chứ không ngồi song mã như trước nên người dân chỉ được nhìn qua kính xe. Ngồi song mã dạo phố bây giờ chuyển sang cho vợ chồng người cháu nội của bà khi họ tới thăm Canada ! Và thủ tướng Canada bây giờ cũng vậy, tôi thấy ông ngồi xe đến khán đài chứ không thong dong dạo bước trên thảm cỏ như thủ tướng Trudeau ngày xưa!
Đường phố quanh quốc hội treo cờ rực rỡ.
Nhìn chung ở thập niên 80, lớ sớ đi gần quốc hội thì bạn có thể chạm trán thủ tướng, bộ trưởng… bất kỳ lúc nào. Có điều, bạn có biết họ hay không. Ngay cả Nữ hoàng cũng vậy, khi Nữ hoàng đến thăm Canada, bà hay ngồi xe ngựa đi trên đường phố. Nếu muốn chiêm ngưỡng Nữ hoàng, bạn chỉ việc tìm hiểu giờ giấc đi lại rồi đứng nơi đó là gặp. Tuy nhiên, cách đây vài năm, Nữ hoàng dùng xe chứ không ngồi song mã như trước nên người dân chỉ được nhìn qua kính xe. Ngồi song mã dạo phố bây giờ chuyển sang cho vợ chồng người cháu nội của bà khi họ tới thăm Canada ! Và thủ tướng Canada bây giờ cũng vậy, tôi thấy ông ngồi xe đến khán đài chứ không thong dong dạo bước trên thảm cỏ như thủ tướng Trudeau ngày xưa!
Tuesday, June 24, 2014
Cà Phê Đá

Ly cà phê đá tiệm Tim Hortons.
Nhớ lại “ Những ngày xưa thân ái” vào ngày hè nóng như đổ lửa xuống làm cho con đường tráng nhựa chạy qua phố tôi mềm nhũn ra! Mềm đến độ mấy cô học sinh yểu điệu đi guốc cao gót nhọn hoắt “nện” gót sen đến đâu là chọc thủng đường ra đến đó! Nhiều lúc, gót cao còn mắc dính phải cúi xuống loay hoay nhẹ nhàng rút guốc lên! Không cẩn thận, guốc còn dính cả nhựa đường! Những ngày nắng nóng, đạp xe đạp đi học mà mồ hôi ướt đầm lưng áo! Gặp cơn gió thổi áo khô không dính chặt vào lưng mà bay theo gió tạo một cảm giác mát lạnh đến rùng mình! Nhớ làm sao những ngày hè vô tư ấy!
Tôi còn nhớ thứ nước giải khát “ sang” lúc đó là Xi rô! Xi rô là loại nước gì ? Hình như nó là nước đường pha phẩm màu và mùi thơm hóa chất? Đồng hành cùng Xi rô có thạch nhưng vẫn thua cà phê đá. Xếp hàng dưới nắng chói chang ngày hè để mua được cốc cà phê đá khi mồ hôi chảy ra như tắm! Mua kem cũng vậy! Nhiều khi đã nhích đến sát được người bán kem thì… Kem hết! Vậy mà vẫn kiên nhẫn đứng nhìn cô nhân viên đổ từng muôi nước kem lỏng vào khuôn rồi cho vào ngăn lạnh để đông thành kem! Còn ai có thể kiên nhẫn đợi que kem đông cứng lại trong vài chục phút dưới nắng hè như chúng tôi ngày còn trẻ không?
Uống cà phê miễn phí ở Mcdonalds.
Tôi còn nhớ cái cảm giác vui tai khi ngồi “Ngoáy” cà phê đá! Cầm cái thìa xoay đều theo thành cốc cho đá chóng tan! Tiếng thìa va vào thành cốc thủy tinh cùng các viên đá của nhiều người tạo thành những tiếng lanh canh vội vã! Cái âm thanh ấy cũng rộn rã không kém âm thanh xoa mà chược ở Hồng kông! Những ai đã từng dạo trên đường phồ Hồng kông thập niên 80 vào buổi sáng sớm khi phố phường chưa tấp nập hẳn không thể quên được cái âm thanh “ lạ” ấy vang lên hầu như mọi chỗ. Mới đầu, tôi không biết những tiếng động đó là gì, sau hỏi những người bản xứ làm cùng sở khi đi ăn trưa mới biết. Người ta chơi mà chược cả ngày và đêm nhưng âm thanh nghe rõ nhất là sáng sớm.
Chạy theo “tùy bút” suýt quên mất chủ đề cần nói! Cái “văn hóa” cà phê đá là thứ nước giải khát mùa hè ngấm vào trong tôi từ những ngày hè xa xưa ấy. Khi sang đây, người ta uống cà phê nhiều hơn chúng ta uống trà xanh. Đủ loại cà phê từ đen, đường, sữa, rượu, kem… nhưng không có cà phê đá! Vài năm gần đây, các tiêm bán cà phê như Tim Horton, Mcdonald...mới thêm cà phê đá vào . Họ pha cũng khá ngon nên tôi lại uống cà phê trở lại. Tuy nhiên, dân “sành” cà phê ở đây không “thèm” uống vì chê nó nhạt nhẽo không có vị cà phê! Tôi lại chê thứ cà phê nóng họ uống từ sáng đến tối cả mùa đông lẫn mùa hè vì nó… đắng quá! Ngày xưa tôi nghe dân sành cà phê nói họ uống được cà phê đặc đến nỗi cắm cái đũa vào cốc cà phê mà đũa vẫn đứng thẳng! Không biết nó đặc đến cỡ nào nhưng cà phê ở đây quả là quá đậm cho tôi!
Bao giờ lại được thưởng thức ly cà phê đá dưới bóng cây phượng nở đỏ mùa hè rực rỡ nhỉ?
Uống cà phê ngoài trời ở phố Ý mùa hè và ngắm xe Ý.
Ly cà phê đá tiệm Tim Hortons.
Nhớ lại “ Những ngày xưa thân ái” vào ngày hè nóng như đổ lửa xuống làm cho con đường tráng nhựa chạy qua phố tôi mềm nhũn ra! Mềm đến độ mấy cô học sinh yểu điệu đi guốc cao gót nhọn hoắt “nện” gót sen đến đâu là chọc thủng đường ra đến đó! Nhiều lúc, gót cao còn mắc dính phải cúi xuống loay hoay nhẹ nhàng rút guốc lên! Không cẩn thận, guốc còn dính cả nhựa đường! Những ngày nắng nóng, đạp xe đạp đi học mà mồ hôi ướt đầm lưng áo! Gặp cơn gió thổi áo khô không dính chặt vào lưng mà bay theo gió tạo một cảm giác mát lạnh đến rùng mình! Nhớ làm sao những ngày hè vô tư ấy!
Tôi còn nhớ thứ nước giải khát “ sang” lúc đó là Xi rô! Xi rô là loại nước gì ? Hình như nó là nước đường pha phẩm màu và mùi thơm hóa chất? Đồng hành cùng Xi rô có thạch nhưng vẫn thua cà phê đá. Xếp hàng dưới nắng chói chang ngày hè để mua được cốc cà phê đá khi mồ hôi chảy ra như tắm! Mua kem cũng vậy! Nhiều khi đã nhích đến sát được người bán kem thì… Kem hết! Vậy mà vẫn kiên nhẫn đứng nhìn cô nhân viên đổ từng muôi nước kem lỏng vào khuôn rồi cho vào ngăn lạnh để đông thành kem! Còn ai có thể kiên nhẫn đợi que kem đông cứng lại trong vài chục phút dưới nắng hè như chúng tôi ngày còn trẻ không?
Tôi còn nhớ cái cảm giác vui tai khi ngồi “Ngoáy” cà phê đá! Cầm cái thìa xoay đều theo thành cốc cho đá chóng tan! Tiếng thìa va vào thành cốc thủy tinh cùng các viên đá của nhiều người tạo thành những tiếng lanh canh vội vã! Cái âm thanh ấy cũng rộn rã không kém âm thanh xoa mà chược ở Hồng kông! Những ai đã từng dạo trên đường phồ Hồng kông thập niên 80 vào buổi sáng sớm khi phố phường chưa tấp nập hẳn không thể quên được cái âm thanh “ lạ” ấy vang lên hầu như mọi chỗ. Mới đầu, tôi không biết những tiếng động đó là gì, sau hỏi những người bản xứ làm cùng sở khi đi ăn trưa mới biết. Người ta chơi mà chược cả ngày và đêm nhưng âm thanh nghe rõ nhất là sáng sớm.
Chạy theo “tùy bút” suýt quên mất chủ đề cần nói! Cái “văn hóa” cà phê đá là thứ nước giải khát mùa hè ngấm vào trong tôi từ những ngày hè xa xưa ấy. Khi sang đây, người ta uống cà phê nhiều hơn chúng ta uống trà xanh. Đủ loại cà phê từ đen, đường, sữa, rượu, kem… nhưng không có cà phê đá! Vài năm gần đây, các tiêm bán cà phê như Tim Horton, Mcdonald...mới thêm cà phê đá vào . Họ pha cũng khá ngon nên tôi lại uống cà phê trở lại. Tuy nhiên, dân “sành” cà phê ở đây không “thèm” uống vì chê nó nhạt nhẽo không có vị cà phê! Tôi lại chê thứ cà phê nóng họ uống từ sáng đến tối cả mùa đông lẫn mùa hè vì nó… đắng quá! Ngày xưa tôi nghe dân sành cà phê nói họ uống được cà phê đặc đến nỗi cắm cái đũa vào cốc cà phê mà đũa vẫn đứng thẳng! Không biết nó đặc đến cỡ nào nhưng cà phê ở đây quả là quá đậm cho tôi!
Bao giờ lại được thưởng thức ly cà phê đá dưới bóng cây phượng nở đỏ mùa hè rực rỡ nhỉ?
Sunday, June 8, 2014
Chiếc Khăn Quàng
Đang xếp hàng để trả tiền cái túi mới mua ở cửa hàng Tommy
thì một cô nhân viên người Á mở cửa đi vào trong quầy đứng cạnh người thu ngân
. Cô tươi cười thân thiện chào mấy người
chúng tôi. Lúc đó, một cô gái trẻ đang lúi húi tìm thẻ trong túi để trả tiền.
Người thiếu phụ đứng trước tôi và sau tôi còn một bà cụ khác. Cô người Á sau
khi chào hỏi và tươi cười “lấy lòng” bốn bà khách phụ nữ rồi cô giơ lên mấy cái
khăn quàng cỡ lớn cho mọi người coi và cô “mở máy” : “ Các quí bà nhìn những cái
khăn này có đẹp không? Giá lại chỉ có $ 5.00 vì người ta không làm thêm nữa!
Giá bình thường là $ 39.99 một cái. Các bà mua đi, chỉ còn 5 cái thôi. Giá rẻ
quá không mua cũng uổng! Mình không dùng thì mua cho mẹ hoặc bà của mình cũng
được”! Thấy giá rẻ, tôi vươn cổ nhìn thấy cái khăn trông cũng được nhưng hoa
văn thì tôi “chê” vì nó hơi … loằng ngoằng ! Cô gái trẻ đang tìm thẻ liếc qua
rồi nhặt một cái. Người thiếu phụ đứng trước tôi cũng lấy một cái! Tôi ngần
ngừ, thấy vậy, cô người Á đó đế thêm;” Mình không dùng thì mua cho mẹ của mình
cũng được! Giá rẻ quá mà”! Tôi bật cười trước lời chào mời có một không hai ở
xứ sở này. Chưa bao giờ tôi thấy ở đây người ta chào hàng kiểu như cô kể cả
những người “ Buôn thúng bán bưng” huống chi đây là một cửa hàng danh tiếng!
Thấy tôi cười, cô cũng cưoìi theo! Nụ cười của cô dành cho tôi có giá trị làm
tôi phải gật đầu: “ Làm ơn cho tôi một cái”! Hai cái còn lại của cô được bà cụ
đứng xếp hàng sau tôi “nhặt sạch” ! Chỉ trong vòng vài phút, cô bán hết 5 cái
khăn. Lúc đó, tôi mua chỉ vì thấy giá rẻ chứ không thực lòng thích lắm! Ai ngờ
sau khi mua về mới thấy công dụng cũng như giá trị của nó không hề rẻ chút nào.
Này nhé, nó được sản xuất bởi hãng danh tiếng
nên nó được làm bằng loại vải tơ nhẹ đắt tiền và rất ấm . Nó rất nhỏ gọn khi ta
gấp lại để trong túi xách tay nhưng khi gió thổi mạnh ta quàng lên cổ thì chiều
rộng của nó đủ phủ trùm thân trên còn chiều dài có thể quấn một vòng quanh cổ. Từ
khi “phát hiện” ra tác dụng của nó thì lúc nào tôi cũng cho nó vào trong túi
khi đi ra ngoài chơi phòng khi trời nóng lạnh bất thường. Mà xứ sở tôi ở thì buổi sáng mùa xuân buổi trưa
mùa hè và tối mùa đông là chuyện thường! Rồi tôi bắt đầu công cuộc săn lùng
thêm vài cái khác nhưng dịp may chưa tới. Cứ mỗi lần đến Tommy tôi lại để ý xem
cái cô người Á đó có mang thêm gì ra quầy không? Cô vẫn tười cười, thân thiện
với mọi người nhưng mãi chẳng thấy cô mang cái gì mới nhưng đã “ cũ” ( hết mốt,
người ta không sản xuất thêm nữa) . Hết mốt có sao? Giá rẻ mà công dụng lớn.
Sunday, May 11, 2014
Em Chỉ Cần Anh
Những ngày vượt biển
Duyên nặng nhọc gắng gượng mở mắt ra bởi tiềng ồn ào chung quanh . Không khí nồng nặc , hôi hám bốc lên làm cô càng nôn nao khó thở. Toàn thân cô nóng hừng hực! Cô không biết mình đã nằm ở đây bao lâu rồi! Cái cảm giác cô đơn làm cô tủi thân và những giọt nước mắt nóng hổi lại từ từ chảy ra. Sóng nước vật cô không ăn không ngủ được và lúc nào cũng lao đao muốn ói! Cô cứ năm bẹp trong góc thuyền ở khoang dưới mà chẳng muốn nhúc nhích với cái đầu lúc nàocũng nhức như búa bổ! May mắn gia đình bác Ánh ở bên cũng thỉnh thoảng đánh thức cô dậy bón cho cô vài thìa cháo, mấy ngụm nước. Họ cũng chỉ có thể giúp được vậy thôi vì giống như Duyên, họ cũng bị những cơn sóng biển làm cho mệt lả. Tuy nhiên, họ may mắn hơn Duyên là có cả gia đình để an ủi chăm sóc lẫn nhau. Lúc leo lên nóc thuyền lấy cơm cho gia đình, bác Ánh nói với chủ thuyền : “ Cô Duyên sốt và nằm hai ngày không ăn gì. Thỉnh thoảng cô uống chút nước tôi đưa cho. Ông còn thuốc gì cho cô ấy một ít.Tội nghiệp cô ấy đi một mình lại còn ít tuổi nên cô ấy khờ khạo lắm chẳng dám hỏi và nhờ vả ai cả! ” Ông chủ thuyền đưa bác Ánh vài viên thuốc cảm nhờ bác cho cô uống, nói bác để ý giúp, có gì cần thiết thì cho ông biết ngay. Rồi ông quay ra bàn bạc về hướng gió, cách điều chỉnh buồm của con thuyền tối nay với mấy người thanh niên lái thuyền.
Đêm hôm đó, Duyên vẫn sốt mê man , thỉnh thoảng cô nói mơ lảm nhảm.Cô lặp đi lặp lại : “ Mẹ ơi, con sợ lắm, Con không dám đi đâu! Con không muốn bỏ mẹ ở lại một mình! Mẹ đừng bắt con đi”! Cô mệt và tiếp tục ói nhiều khi bác Ánh đánh thức cô dậy cho cô uống thuốc! Thấy không ổn, bác Ánh lại lọ mọ lên nóc thuyền tính gặp ông chủ thuyền nhưng ông đã đi ngủ! An, người thanh niên ở trong đội ngũ những người điều khiển thuyển đang thức canh hướng đi cho thuyền hỏi bác cần gì. Bác nói lại tình hình Duyên cho An nghe. An bảo bác xuống nghỉ đi, cháu sẽ lo cho.
Duyên đang mê man nhưng cô lờ mờ cảm nhận có một chiếc khăn lạnh đắp lên trán. Rồi có người nâng bổng cô lên nóc thuyền. Không khí trong lành mát rượi của biển đêm ùa vào làm cô tỉnh táo . Cô mở mắt nhìn lên. Dưới ánh trăng vằng vặc đêm rằm, cô thấy An đang nhìn cô với ánh mắt đầy quan tâm, lo ngại! Ánh mắt trông giống hệt ánh mắt mẹ cô thường nhìn con mỗi khi cô đau ốm! Anh hỏi : “ Cô thấy dễ chịu chút nào chưa?” Cô lặng lẽ gật đầu, nhìn An bằng ánh mắt biết ơn rồi nhắm mắt lại! Hai dòng nước mắt ứa ra, chảy dài xuống má Duyên được An lau khô bằng đôi bàn tay thô ráp của mình. Cô dần thiếp đi trong cảm giác được an toàn, che chở.
Duyên giật mình choàng tỉnh, cô vừa mơ một giấc mơ đẹp về cái thuở ban đầu gặp gỡ đã đem lại cho cô một gia đình ấm êm, hạnh phúc. Bây giờ, hạnh phúc đã vuột khỏi tầm tay! Duyên bật khóc! Rồi chợt nhớ tới hai đứa con đang ngon giấc ở phòng kế bên, cô nén tiếng nức nở vào lòng nhưng nước mắt cô tuôn rơi không ngừng thấm ướt cả nệm, gối! Đầu óc cô nhức như búa bổ, cô cố gắng tĩnh tâm không nghĩ ngợi gì mong giấc ngủ đến mà không được! Duyên ngồi dậy rồi lặng lẽ vào bếp lấy viên thuốc ngủ uống thêm. Cô bị bệnh mất ngủ đã lâu từ khi An có người đàn bà khác!
Nhớ lại những ngày đầu tiên khi mới đến định cư miền đất hứa , Duyên và An đã sống chung như cặp vợ chồng dù hai người không làm đám cưới. Lúc nào họ cũng ở bên nhau. Sau khóa học tiếng Anh, An xin vào làm công cho tiệm tạp hóa người Hoa ở Chinatown. Anh làm đủ mọi việc từ khuân vác hàng đến lau chùi dọn dẹp. Thậm chí cả đến việc quay vịt, nướng thịt trong nhà bếp. Duyên cũng đi làm một thời gian ngắn nhưng khi có con, cô nghỉ hẳn ở nhà chăm lo con và nội trợ. Chỉ tới khi hai đứa con đến tuổi đi học, Duyên mới quay lại sở làm. Hai vợ chồng rất chịu khó làm việc và chi tiêu tiết kiệm. Dòng đời êm ả trôi qua với hạnh phúc tràn đầy khi họ mua được căn nhà xinh nhỏ. Dưới mái ấm đó bao giờ cũng tràn ngập tiếng cười. Những buổi tối cả gia đình quây quần ăn cơm , chồng hỏi vợ về việc nhà, việc học hành của con cái.Vợ lo lắng từng miếng ăn, tấm áo cho chồng con… Tiếng cười, tiếng nói ngây thơ, hồn nhiên của những đứa trẻ làm cho cả hai vợ chồng hoàn toàn mãn nguyện với hạnh phúc đơn sơ đầm ấm của gia đình.
Dịp may đến khi ông chủ tiệm tạp hóa nghỉ hưu muốn sang tên tiệm. An bàn với Duyên mua lại từ ông chủ. Thực ra, nói là bàn bạc nhưng Duyên có biết gì về việc kinh doanh, buôn bán đâu nên mọi sự tính toán hoàn toàn do An quyết định rồi nói lại cho vợ nghe. Nhờ có kinh nghiệm làm việc gần chục năm và gặp dịp làn sóng người Việt tràn đến ngày càng nhiều nên cửa tiệm tạp hóa của vợ chồng Duyên An phát đạt không ngờ. Vốn là người tháo vát, biết nhìn xa trông rộng nên An chuyển cơ sở cũ sang cơ sở mới cạnh đó có diện tích lớn gấp 3 lần. Và dĩ nhiên tất cả những tính toán trong việc làm ăn đều do An quyết định. Được cái, lúc nào Duyên cũng ủng hộ việc làm của An và luôn đứng cạnh chồng. Thế nên, mọi việc đều êm ả trôi xuôi như thuyền gặp gió.
Vào đỉnh điểm thuận lợi nhất, An quyết định tự mình nhập hàng thẳng từ Trung quốc, Việt nam thay vì mua lại hàng từ các hãng nhập cảng trong nước . Anh muốn tăng số lãi xuất cao hơn khi mua hàng từ chính gốc. Dĩ nhiên, Duyên thuận theo tính toán của An. Sau chuyến hàng nhập cảng đầu tiên thuận lợi, An lại muốn mở rộng thị trường thêm về những đồ thủ công châu Á. Anh muốn trực tiếp về Việt nam để nắm bắt thị trường và tìm cách lấn sang lĩnh vực mua bán bàn ghế đan mây. Đến đây nảy sinh vấn đề nếu An đi xa thì ai sẽ quản lý tiệm tạp hóa? Biết vợ không đủ khả năng điều khiển công việc ở tiệm nên An nghĩ ra cách điều khiển từ xa. Anh liên lạc với Duyên hàng ngày để hướng dẫn cách giải quyết công việc ổn thỏa. Duyên không tháo vát, giỏi giang trong việc buôn bán nhưng bù lại, Duyên đối xử rất tình cảm với nhân viên nên mọi việc vẫn êm đềm, trôi chảy. Tuy hai vợ chồng phải sống xa nhau thường xuyên nhưng công việc lôi cuốn, bận rộn nên hầu như họ đã quên đi những nhớ nhung thường tình của đời sống vợ chồng. Chỉ những khi đêm về nằm một mình trong căn phòng ngủ rộng thênh thang, Duyên mới cảm nhận sự trống trải vì thiếu vắng giọng nói, tiếng cười của An. Rất nhiều đêm trằn trọc không ngủ được, Duyên dần nhận rõ những thiệt thòi vô lý mà hai người đang phải hy sinh. Nhà cao cửa rộng đã có. Xe đẹp như mọi người cũng chẳng kém ai! Hai con ngoan ngoãn học hành và chúng đã có khoản tiền dành trong ngân hàng để chi tiêu khi học đại học. Riêng khoản tiền dành cho hưu trí của hai vợ chồng cũng có một khoản kha khá… Vậy thì tại sao hai người phải xa nhau biền biệt? Nhiều lúc mệt mỏi, Duyên nằm một mình nhớ lại khi mới lập nghiệp thiếu thốn mọi bề nhưng có vợ có chồng bên nhau vẫn hạnh phúc làm sao. Duyên định lần này, khi An về nhà, Duyên sẽ nói với chồng cắt hẳn chuyện buôn bán xa nhà . Duyên sẽ nói cho An biết lúc nào Duyên cũng cần An ở bên Duyên và các con.
Cô đơn lạnh lẽo giữa mùa đông.
Nhưng An phone về nói sẽ ở lại thêm vài tuần để giải quyết công việc, Duyên cũng OK vì cô không rành chuyện làm ăn. Duyên chỉ nhắc nhở An giữ sức khỏe và cho An biết Duyên và các con rất nhớ An! Hình như An đang bận công việc nên anh không có nhiều thời gian nói chuyện cũng như trả lời câu hỏi của vợ mà chỉ dặn Duyên lo cho con rồi An cúp phone. Linh cảm của người vợ làm cho Duyên cảm thấy hình như An có một điều gì không bình thường! Tuy nhiên, Duyên tự nhủ chắc An làm việc quá nhiều nên mệt mỏi mà thôi!
Cái tin An có bồ ở Việt nam và mở một nhà hàng cho cô bồ tại đó làm Duyên ngất lịm! Không An của Duyên không phải là người như thế! An là người đàn ông có trách nhiệm với gia đình, vợ con. An đã và mãi mãi là người đàn ông che chở cho cuộc đời Duyên. An đã nói và làm như thế suốt mấy chục năm hai người chung sống với nhau. An nói Duyên bao giờ cũng làm An mủi lòng khi nghĩ về người vợ hiền dịu chỉ biết lo toan cho chồng con mà quên bản thân mình. An còn ví Duyên là cái bóng lúc nào cũng đi sát bên An! An hứa mãi mãi là cây cổ thụ cho dây leo Duyên bám vào, vươn lên suốt đời…Không! Duyên không tin những gì cô đã nghe người ta nói !Tuy nhiên không hiểu do linh tính hay sao mà Duyên cứ khóc và khóc hoài!Duyên chưa dám nói điều gì với hai người con đang học trung học biết! Duyên chưa tin và không tin điều đó ! Duyên đang suy nghĩ có nên gọi phone cho An để hỏi hay đợi An về mới hỏi trực tiếp?… Hàng ngàn câu hỏi xoáy trong óc Duyên làm Duyên đau đớn đến kiệt sức. Sau nhiều đêm âm thầm đau khổ, âm thầm khóc một mình và thấy thời gian đã quá lâu không thấy An liên lạc thường xuyên nên Duyên quyết định phone An để tìm ra sự thực. An im lặng một lúc rồi nhỏ nhẹ: “ Em đợi anh về giải thích”!
Duyên khóc ngất trong đau đớn tột cùng! Không thể chủ động được bản thân, tim cô gào thét van xin: “ Không! Em không cần nhà cửa, tiền bạc…Những thứ vô tri vô giác ấy không làm cho em hạnh phúc! Em không sống nổi nếu thiếu anh! Anh đừng bỏ em! Em chỉ cần anh thôi”!
Đã gần 5 năm trôi qua, chuyện cũ như vết thương không bao giờ thành sẹo. Duyên vẫn sống như một cái bóng ở căn nhà rộng mênh mông gần mười ngàn bộ Anh mà An để lại cho mấy mẹ con Duyên. An không lấy một thứ tài sản , tiền bạc gì kể cả tiệm tạp hóa! Biết không thể níu lại được người muốn ra đi, Duyên dần bình tâm lại sau một thời gian dài đau khổ, vật vã! Duyên buộc mình phải quên đi và đứng lên lo cho hai đứa con của mình! Bây giờ cả hai người con đã tốt nghiệp đại học và vẫn ở cùng Duyên. Tuy không nói thẳng ra nhưng hình như chúng ngầm trách việc Duyên không tha thứ cho An. Duyên không biết phải giải thích sao cho các con hiểu tiếng nói của con tim nên cô chỉ lảng tránh không đề cập đến những chuyện có liên quan đến An. Cửa hàng tạp hóa đã sang tên người khác vì Duyên không thể quản lý. Cô vào làm việc ở một hãng điện tử gần nhà. Sau giờ làm việc, Duyên chỉ quanh quẩn ra vào lo cơm nước cho các con và chăm sóc cây cỏ trong vườn.
An đã vĩnh viễn rời khỏi Việt nam sau khi tan vỡ cuộc tình với cô bồ trẻ! Hiện tại An thuê nhà tại một chung cư không quá xa nhà cũ. Rất nhiều lần khi bóng đêm phủ xuống anh lặng lẽ lái xe đến gần căn nhà đó. Đậu xe trong bóng tối rồi im lặng dõi mắt nhìn về nơi có Duyên và hai con đang sống. Người đàn ông giỏi giang tháo vát này đang nghĩ gì? Hơn chục năm nữa mới đến tuổi hưu! Với bộ óc mẫn tiệp của mình, anh có toan tính đến việc xây lại những gì anh đã phá? Xin chúa tha tội cho anh!
Duyên nặng nhọc gắng gượng mở mắt ra bởi tiềng ồn ào chung quanh . Không khí nồng nặc , hôi hám bốc lên làm cô càng nôn nao khó thở. Toàn thân cô nóng hừng hực! Cô không biết mình đã nằm ở đây bao lâu rồi! Cái cảm giác cô đơn làm cô tủi thân và những giọt nước mắt nóng hổi lại từ từ chảy ra. Sóng nước vật cô không ăn không ngủ được và lúc nào cũng lao đao muốn ói! Cô cứ năm bẹp trong góc thuyền ở khoang dưới mà chẳng muốn nhúc nhích với cái đầu lúc nàocũng nhức như búa bổ! May mắn gia đình bác Ánh ở bên cũng thỉnh thoảng đánh thức cô dậy bón cho cô vài thìa cháo, mấy ngụm nước. Họ cũng chỉ có thể giúp được vậy thôi vì giống như Duyên, họ cũng bị những cơn sóng biển làm cho mệt lả. Tuy nhiên, họ may mắn hơn Duyên là có cả gia đình để an ủi chăm sóc lẫn nhau. Lúc leo lên nóc thuyền lấy cơm cho gia đình, bác Ánh nói với chủ thuyền : “ Cô Duyên sốt và nằm hai ngày không ăn gì. Thỉnh thoảng cô uống chút nước tôi đưa cho. Ông còn thuốc gì cho cô ấy một ít.Tội nghiệp cô ấy đi một mình lại còn ít tuổi nên cô ấy khờ khạo lắm chẳng dám hỏi và nhờ vả ai cả! ” Ông chủ thuyền đưa bác Ánh vài viên thuốc cảm nhờ bác cho cô uống, nói bác để ý giúp, có gì cần thiết thì cho ông biết ngay. Rồi ông quay ra bàn bạc về hướng gió, cách điều chỉnh buồm của con thuyền tối nay với mấy người thanh niên lái thuyền.
Đêm hôm đó, Duyên vẫn sốt mê man , thỉnh thoảng cô nói mơ lảm nhảm.Cô lặp đi lặp lại : “ Mẹ ơi, con sợ lắm, Con không dám đi đâu! Con không muốn bỏ mẹ ở lại một mình! Mẹ đừng bắt con đi”! Cô mệt và tiếp tục ói nhiều khi bác Ánh đánh thức cô dậy cho cô uống thuốc! Thấy không ổn, bác Ánh lại lọ mọ lên nóc thuyền tính gặp ông chủ thuyền nhưng ông đã đi ngủ! An, người thanh niên ở trong đội ngũ những người điều khiển thuyển đang thức canh hướng đi cho thuyền hỏi bác cần gì. Bác nói lại tình hình Duyên cho An nghe. An bảo bác xuống nghỉ đi, cháu sẽ lo cho.
Duyên đang mê man nhưng cô lờ mờ cảm nhận có một chiếc khăn lạnh đắp lên trán. Rồi có người nâng bổng cô lên nóc thuyền. Không khí trong lành mát rượi của biển đêm ùa vào làm cô tỉnh táo . Cô mở mắt nhìn lên. Dưới ánh trăng vằng vặc đêm rằm, cô thấy An đang nhìn cô với ánh mắt đầy quan tâm, lo ngại! Ánh mắt trông giống hệt ánh mắt mẹ cô thường nhìn con mỗi khi cô đau ốm! Anh hỏi : “ Cô thấy dễ chịu chút nào chưa?” Cô lặng lẽ gật đầu, nhìn An bằng ánh mắt biết ơn rồi nhắm mắt lại! Hai dòng nước mắt ứa ra, chảy dài xuống má Duyên được An lau khô bằng đôi bàn tay thô ráp của mình. Cô dần thiếp đi trong cảm giác được an toàn, che chở.
Nhớ lại những ngày đầu tiên khi mới đến định cư miền đất hứa , Duyên và An đã sống chung như cặp vợ chồng dù hai người không làm đám cưới. Lúc nào họ cũng ở bên nhau. Sau khóa học tiếng Anh, An xin vào làm công cho tiệm tạp hóa người Hoa ở Chinatown. Anh làm đủ mọi việc từ khuân vác hàng đến lau chùi dọn dẹp. Thậm chí cả đến việc quay vịt, nướng thịt trong nhà bếp. Duyên cũng đi làm một thời gian ngắn nhưng khi có con, cô nghỉ hẳn ở nhà chăm lo con và nội trợ. Chỉ tới khi hai đứa con đến tuổi đi học, Duyên mới quay lại sở làm. Hai vợ chồng rất chịu khó làm việc và chi tiêu tiết kiệm. Dòng đời êm ả trôi qua với hạnh phúc tràn đầy khi họ mua được căn nhà xinh nhỏ. Dưới mái ấm đó bao giờ cũng tràn ngập tiếng cười. Những buổi tối cả gia đình quây quần ăn cơm , chồng hỏi vợ về việc nhà, việc học hành của con cái.Vợ lo lắng từng miếng ăn, tấm áo cho chồng con… Tiếng cười, tiếng nói ngây thơ, hồn nhiên của những đứa trẻ làm cho cả hai vợ chồng hoàn toàn mãn nguyện với hạnh phúc đơn sơ đầm ấm của gia đình.
Dịp may đến khi ông chủ tiệm tạp hóa nghỉ hưu muốn sang tên tiệm. An bàn với Duyên mua lại từ ông chủ. Thực ra, nói là bàn bạc nhưng Duyên có biết gì về việc kinh doanh, buôn bán đâu nên mọi sự tính toán hoàn toàn do An quyết định rồi nói lại cho vợ nghe. Nhờ có kinh nghiệm làm việc gần chục năm và gặp dịp làn sóng người Việt tràn đến ngày càng nhiều nên cửa tiệm tạp hóa của vợ chồng Duyên An phát đạt không ngờ. Vốn là người tháo vát, biết nhìn xa trông rộng nên An chuyển cơ sở cũ sang cơ sở mới cạnh đó có diện tích lớn gấp 3 lần. Và dĩ nhiên tất cả những tính toán trong việc làm ăn đều do An quyết định. Được cái, lúc nào Duyên cũng ủng hộ việc làm của An và luôn đứng cạnh chồng. Thế nên, mọi việc đều êm ả trôi xuôi như thuyền gặp gió.
Vào đỉnh điểm thuận lợi nhất, An quyết định tự mình nhập hàng thẳng từ Trung quốc, Việt nam thay vì mua lại hàng từ các hãng nhập cảng trong nước . Anh muốn tăng số lãi xuất cao hơn khi mua hàng từ chính gốc. Dĩ nhiên, Duyên thuận theo tính toán của An. Sau chuyến hàng nhập cảng đầu tiên thuận lợi, An lại muốn mở rộng thị trường thêm về những đồ thủ công châu Á. Anh muốn trực tiếp về Việt nam để nắm bắt thị trường và tìm cách lấn sang lĩnh vực mua bán bàn ghế đan mây. Đến đây nảy sinh vấn đề nếu An đi xa thì ai sẽ quản lý tiệm tạp hóa? Biết vợ không đủ khả năng điều khiển công việc ở tiệm nên An nghĩ ra cách điều khiển từ xa. Anh liên lạc với Duyên hàng ngày để hướng dẫn cách giải quyết công việc ổn thỏa. Duyên không tháo vát, giỏi giang trong việc buôn bán nhưng bù lại, Duyên đối xử rất tình cảm với nhân viên nên mọi việc vẫn êm đềm, trôi chảy. Tuy hai vợ chồng phải sống xa nhau thường xuyên nhưng công việc lôi cuốn, bận rộn nên hầu như họ đã quên đi những nhớ nhung thường tình của đời sống vợ chồng. Chỉ những khi đêm về nằm một mình trong căn phòng ngủ rộng thênh thang, Duyên mới cảm nhận sự trống trải vì thiếu vắng giọng nói, tiếng cười của An. Rất nhiều đêm trằn trọc không ngủ được, Duyên dần nhận rõ những thiệt thòi vô lý mà hai người đang phải hy sinh. Nhà cao cửa rộng đã có. Xe đẹp như mọi người cũng chẳng kém ai! Hai con ngoan ngoãn học hành và chúng đã có khoản tiền dành trong ngân hàng để chi tiêu khi học đại học. Riêng khoản tiền dành cho hưu trí của hai vợ chồng cũng có một khoản kha khá… Vậy thì tại sao hai người phải xa nhau biền biệt? Nhiều lúc mệt mỏi, Duyên nằm một mình nhớ lại khi mới lập nghiệp thiếu thốn mọi bề nhưng có vợ có chồng bên nhau vẫn hạnh phúc làm sao. Duyên định lần này, khi An về nhà, Duyên sẽ nói với chồng cắt hẳn chuyện buôn bán xa nhà . Duyên sẽ nói cho An biết lúc nào Duyên cũng cần An ở bên Duyên và các con.
Nhưng An phone về nói sẽ ở lại thêm vài tuần để giải quyết công việc, Duyên cũng OK vì cô không rành chuyện làm ăn. Duyên chỉ nhắc nhở An giữ sức khỏe và cho An biết Duyên và các con rất nhớ An! Hình như An đang bận công việc nên anh không có nhiều thời gian nói chuyện cũng như trả lời câu hỏi của vợ mà chỉ dặn Duyên lo cho con rồi An cúp phone. Linh cảm của người vợ làm cho Duyên cảm thấy hình như An có một điều gì không bình thường! Tuy nhiên, Duyên tự nhủ chắc An làm việc quá nhiều nên mệt mỏi mà thôi!
Cái tin An có bồ ở Việt nam và mở một nhà hàng cho cô bồ tại đó làm Duyên ngất lịm! Không An của Duyên không phải là người như thế! An là người đàn ông có trách nhiệm với gia đình, vợ con. An đã và mãi mãi là người đàn ông che chở cho cuộc đời Duyên. An đã nói và làm như thế suốt mấy chục năm hai người chung sống với nhau. An nói Duyên bao giờ cũng làm An mủi lòng khi nghĩ về người vợ hiền dịu chỉ biết lo toan cho chồng con mà quên bản thân mình. An còn ví Duyên là cái bóng lúc nào cũng đi sát bên An! An hứa mãi mãi là cây cổ thụ cho dây leo Duyên bám vào, vươn lên suốt đời…Không! Duyên không tin những gì cô đã nghe người ta nói !Tuy nhiên không hiểu do linh tính hay sao mà Duyên cứ khóc và khóc hoài!Duyên chưa dám nói điều gì với hai người con đang học trung học biết! Duyên chưa tin và không tin điều đó ! Duyên đang suy nghĩ có nên gọi phone cho An để hỏi hay đợi An về mới hỏi trực tiếp?… Hàng ngàn câu hỏi xoáy trong óc Duyên làm Duyên đau đớn đến kiệt sức. Sau nhiều đêm âm thầm đau khổ, âm thầm khóc một mình và thấy thời gian đã quá lâu không thấy An liên lạc thường xuyên nên Duyên quyết định phone An để tìm ra sự thực. An im lặng một lúc rồi nhỏ nhẹ: “ Em đợi anh về giải thích”!
Duyên khóc ngất trong đau đớn tột cùng! Không thể chủ động được bản thân, tim cô gào thét van xin: “ Không! Em không cần nhà cửa, tiền bạc…Những thứ vô tri vô giác ấy không làm cho em hạnh phúc! Em không sống nổi nếu thiếu anh! Anh đừng bỏ em! Em chỉ cần anh thôi”!
Đã gần 5 năm trôi qua, chuyện cũ như vết thương không bao giờ thành sẹo. Duyên vẫn sống như một cái bóng ở căn nhà rộng mênh mông gần mười ngàn bộ Anh mà An để lại cho mấy mẹ con Duyên. An không lấy một thứ tài sản , tiền bạc gì kể cả tiệm tạp hóa! Biết không thể níu lại được người muốn ra đi, Duyên dần bình tâm lại sau một thời gian dài đau khổ, vật vã! Duyên buộc mình phải quên đi và đứng lên lo cho hai đứa con của mình! Bây giờ cả hai người con đã tốt nghiệp đại học và vẫn ở cùng Duyên. Tuy không nói thẳng ra nhưng hình như chúng ngầm trách việc Duyên không tha thứ cho An. Duyên không biết phải giải thích sao cho các con hiểu tiếng nói của con tim nên cô chỉ lảng tránh không đề cập đến những chuyện có liên quan đến An. Cửa hàng tạp hóa đã sang tên người khác vì Duyên không thể quản lý. Cô vào làm việc ở một hãng điện tử gần nhà. Sau giờ làm việc, Duyên chỉ quanh quẩn ra vào lo cơm nước cho các con và chăm sóc cây cỏ trong vườn.
An đã vĩnh viễn rời khỏi Việt nam sau khi tan vỡ cuộc tình với cô bồ trẻ! Hiện tại An thuê nhà tại một chung cư không quá xa nhà cũ. Rất nhiều lần khi bóng đêm phủ xuống anh lặng lẽ lái xe đến gần căn nhà đó. Đậu xe trong bóng tối rồi im lặng dõi mắt nhìn về nơi có Duyên và hai con đang sống. Người đàn ông giỏi giang tháo vát này đang nghĩ gì? Hơn chục năm nữa mới đến tuổi hưu! Với bộ óc mẫn tiệp của mình, anh có toan tính đến việc xây lại những gì anh đã phá? Xin chúa tha tội cho anh!
Sunday, April 27, 2014
Rolex
Bữa nọ, sau khi “ Trà
dư tửu hậu” bạn tôi buột miệng: “ Tôi đang định mua đồng hồ tặng vợ sinh nhật”!
Tôi cũng đang mơ màng sau bữa ăn ngon cùng rượu ngọt nên buột miệng theo: “ Điên hay sao mà mua đồng hồ? Bây giờ ở đâu
cũng có đồng hồ để xem giờ thì cần gì phải buộc thêm một cục nợ vào tay cho
nặng” ? Bạn tôi thản nhiên: “ Thích thì mua”!
Nhớ lại cái lúc tôi còn ở tuổi trăng tròn. Vừa tốt nghiệp
phổ thông được mẹ mua cho cái đồng hồ Liên xô nhờ quan hệ ngoại giao của mẹ tôi
với cô Quyên, cửa hàng trưởng cửa hàng bách hóa thị trấn. Cái đồng hồ lúc bấy
giờ ở thế hệ chúng tôi là một món tài sản đáng kể. Một thứ đồ trang sức vừa
sang vừa đẹp cho tuổi trẻ cả nam lẫn nữ và trên tất cả, nó là một vật dụng rất
cần thiết cho công việc nhất là những người thầy, cô được mang danh làm nghề cao quý!
Không có đồng hồ, chỉ áng chừng giờ giấc để hoàn thành một tiết giảng theo đúng
qui định thật khó. Thế mà tôi thấy rất nhiều đồng nghiệp của tôi đành chịu cảnh
“đoán” giờ qua kinh nghiệm lâu năm
của mình!!
Cái đồng hồ Liên xô của tôi lúc đó sao mà xinh xắn vậy! Vỏ
mạ vàng với dây da màu đen và đặc biệt chạy rất chính xác. Sau này, tôi còn nhờ
người vào sài gòn mua hộ những vỏ bọc đủ màu sắc dán lên mặt đồng hồ. Cứ mỗi
ngày tôi lại bóc ra và thay lớp vỏ bọc màu khác làm cho những người bạn đồng
nghiệp của tôi phải… “ Lác mắt”!! Thế mà không ai ghét tôi mà lại còn trầm trồ
khen mỗi khi nhìn thấy tôi có đồng hồ “ Mới”! Thế hệ chúng tôi hiền lành , giản đơn thật.
Rồi không biết từ lúc nào, tôi cũng như hầu hết mọi người
quên bẵng thói quen đeo đồng hồ vì đồng hồ hiện diện mọi nơi, mọi chỗ . Cứ
tưởng đồng hồ đeo tay chỉ còn là kỷ niệm nên đến khi anh bạn tôi nói như trên
tôi mới buột miệng bảo anh “ Điên”!!
Mà hình như anh ấy điên thật!! Tôi vinh dự được “ Hộ tống” chở anh đi “Pickup” vì tiệm đồng hồ nơi anh mua nằm trên con đường duy nhất của
thành phố không cho phép xe hơi đi vào. Nơi đó hiện diện hầu hết cửa hàng sang
trọng cao cấp và dĩ nhiên giá cả cũng thuộc loại... Cấp cao.
Cặp đồng hồ người bạn tôi mua tặng vợ sinh nhật và nhân
tiện, anh cũng mua một cái tặng anh cho đủ cặp mình có ta cũng có đã được chủ
nhân đón nhận với niềm hãnh diện có được người chồng biết thể hiện tiếng nói
trái tim bằng tặng vật có giá trị sánh bằng… Dollars!
Tôi không muốn nói đến giá cả của đồng hồ Rolex vì nó quá nổi tiếng nên ai cũng biết về nó. Tôi chỉ nghĩ giả sử có bằng ấy tiền như anh bạn thì tôi
cũng chẳng mua cặp Rolex mà mua một cái xe hơi đời mới . Chạy xe cũ, mới, đắt, rẻ đến
đâu chăng nữa khi qua cửa khẩu người ta chẳng thèm quan tâm đến giấy tờ chủ xe
nhưng “vác” cục nợ Rolex vào cổ tay thì nhân viên hải quan sẽ rất sốt sắng buộc
ta phải chìa cho họ coi cái giấy chứng nhận chính hãng chứng nhận ta là chủ nhân
thực thụ của cái đồng hồ này!
Monday, April 14, 2014
Mùa Xuân
Hình như mùa xuân đã đến
bởi trời bớt lạnh! Đã có những cơn mưa nhỏ thay vì tuyết rơi! Đã có
những ngày nắng rực rỡ và nhiệt độ nhảy vọt lên 10 độ C như hôm nay chẳng hạn.
Mọi người đỏ ra đường với những áo khoác mỏng hơn, ngắn hơn những bộ áo khoác
nặng trình trịch cảu mùa đông! Có những cô tuổi teen đã nhanh chóng thay những
chiếc áo mỏng manh mùa hè mặc dù trời vẫn chưa đủ ấm! Có sao đâu, theo tôi, mùa
này khó mặc trang phục khi ra ngoài nhất vì trời lúc lạnh lúc nóng! Buổi sáng
lạnh thế mà buổi trưa nóng hừng hực hoặc ngược lại. Nơi làm việc có lúc vẫn duy
trì hơi sưởi nhưng có lúc lại chuyển về hơi lạnh! Tuyết vẫn chưa tan hẳn! Vẫn
còn những đống tuyết nhuốm bụi đen nằm rải rác dọc đường, công viên…. Xe hút
bụi đường phố cứ thấy chỗ nào đã tan tuyết là hối hả làm việc cho đường phố
sạch sẽ . Thời tiết ấm làm lòng người phấn chấn như những tia nắng vàng rực rỡ.
Chỉ vài tuấn nữa là những mầm hoa tulips sẽ trồi lên khỏi mặt đất chào đón mùa
xuân. Mùa Xuân.
Monday, March 31, 2014
Tuyết Mùa Xuân
Mùa xuân năm nay ở Canada là 20 tháng 3. Cả một mùa
đông dài dằng dặc với số ngày giá lạnh kỷ lục khiến cho ai cũng phải phàn nàn
là một mùa đông tồi tệ nhất trong những mùa đông lạnh lẽo! Ngày đầu xuân, mọi
người thở phào nhẹ nhõm với tâm trạng chờ đón những ngày ấm áp mùa xuân . Thế
nhưng trời vẫn rét và tuyết vẫn rơi! Những người bạn Facebook của tôi phải thét
lên: “ Mùa xuân ơi! Bạn đang ở đâu vậy”? Hoặc có bạn đưa hai cánh tay với vòng
ôm thắm thiết chào:” Hello Spring”! Nhưng nàng xuân mong đợi vẫn õng ẹo không
chịu lộ diện!
Khi đồng hồ vừa gõ tiếng chuông chuyển sang ngày chủ nhật
cuối tháng ba thì ông trời lại ưu ái tặng cho Ottawa một lượng tuyết lớn! Theo dự báo thời
tiết thì chỉ có 5 cm nhưng sáng sớm chủ nhật ngày 30 tháng 3 vừa ngó ra cửa sổ nhìn xuống bãi đậu xe chỉ thấy một màu trắng
xóa. Những chiếc xe bị lấp hẳn trong tuyết! Phải dùng xẻng xúc từng hố tạo chỗ
đặt chân vào để đi đến chỗ đậu xe vì nếu không làm như vậy thì chân sẽ bị lún
trong tuyết tới gần đầu gối! Không có thời gian
kiểm tra phần dự báo thời tiết đính chính lại lượng tuyết đã đổ xuống
bao nhiêu cm nhưng tôi nghĩ ít nhất cũng phải 20 cm! Hy vọng đây là trận tuyết cuối cùng của mùa đông năm nay!!
Subscribe to:
Posts (Atom)