Sunday, October 18, 2015


Giấy Phạt Xe
Minh Thành

Bài đã đăng ở Việt báo

Chị bạn tôi hay phàn nàn về tội chạy xe của ông chồng. Bao giờ anh cũng chạy quá tốc độ, quẹo trái, phải ít khi quan sát kỹ lưỡng! Chưa bao giờ thấy anh nhường đèn vàng cho người quẹo trái! Đậu xe bừa, ẩu và tiết kiệm tiền bỏ vào máy tính giờ tối đa là thói quen của anh. Anh có lối tính toán kỳ lạ. Chẳng hạn công việc anh dự tính sẽ mất khoảng 32 phút, anh mua giấy đậu 30 phút! Chắc anh là hậu duệ của ông Grăng đê! (Ông già giàu có hà tiện trong tác phẩm Ơgieni Grangde của nhà văn Banzac).
Không như người khác thường mua dư thêm từ 10 phút trở lên phòng sự chậm trễ. Cái kiểu tiết kiệm vài xu lẻ khác người của anh chẳng mấy khi có lợi mà thường mang lại thiệt hại kinh tế cho gia đình. Hai, ba phút ra chậm của anh đủ để người phạt xe tặng anh một cái ticket có trị giá vài chục đô trở lên!
Sợ vợ tiếc tiền rồi lải nhải bắt anh ôn bài học về cách tính toán trừ hao mà chị luôn nhắc nhở, anh ỉm luôn tờ ticket tới lúc có giấy gọi ra toà mail tận nhà. Bà vợ tá hoả tam tinh không muốn mất thì giờ vô ích cũng như vẫn còn khư khư ôm chặt trong lòng quan niệm từ xa xưa các cụ dạy: "Vô phúc đáo tụng đình" nên đành nuốt bực tức vào lòng, nhanh chóng thi hành quyền lợi của một công dân gương mẫu. Ký ngay một cái cheque gửi khẩn cấp để huỷ bỏ trát toà theo hướng dẫn tỉ mỉ của tờ giấy. Rồi còn nhiều tờ ticket cho những nguyên nhân vi phạm luật lệ lái xe như không dừng lại ở bảng Stop! Chạy quá tốc độ, vượt đèn đỏ...
Nhiều lúc, chị chán nản tới phát khóc vì không sửa được "đức tính" bướng bỉnh của ông chồng! Chị ước ao anh đổi tính! Ươc chi điều xa vời không bao giờ trở thành hiện thực! Chị nên tự trách mình sao không "uốn nắn" chồng ngay từ cái thuở "bơ vơ mới về"! Đàn ông là vậy, muôn đời bảo thủ nhất là về chuyện xe cộ, máy móc, tốc độ ... Một lãnh vực mà từ xa xưa chỉ dành riêng cho phái mạnh. (Xin lỗi các đấng mày râu nếu như có vì sao sáng nào lạc lõng không giống như ông chồng của chị bạn tôi).
Đàn ông muôn đời không thay đổi! Tôi nói với chị như vậy, tôi không thành kiến hoặc kỳ thị. Tôi có bằng chứng rõ ràng. Họ chạy bừa, chạy ẩu vượt xa tốc độ qui định là chuyện thường. Hình như "chân lý" này đã có thống kê khoa học hẳn hòi. Chẳng tin cứ nhấc phone hỏi hãng bảo hiểm!
Khi bạn mua bảo hiểm xe, họ hỏi ngày tháng năm sinh, giới tính rồi họ lấy bảng giá đã in sẵn để dò tìm rồi cho ta một kết quả về số tiền phải đóng. Họ chỉ cần tra ngang tra dọc theo những dữ kiện mình cung cấp để tìm ra con số khác nhau cho từng đối tượng nam, nữ, già. trẻ đâu ra đó. Thường thường giá dành cho Nam cao hơn Nữ ở cùng độ tuổi! (dĩ nhiên, còn phụ thuộc loại xe, đời xe, và "thành tích" người lái trong quá khứ ...) Nếu ta cảm thấy bất công thì kiểm tra lại giá với các hãng bảo hiểm khác! Thiếu gì hãng cho ta lựa chọn! Kết quả đều xấp xỉ nhau, có chênh lệch chút ít không đáng kể! Có phải họ kỳ thị không? Tôi không dám đưa con số cụ thể vì không có vinh dự làm việc trong ngành bảo hiểm. Chỉ biết rằng nửa của tôi lái xe y chang một khuôn mẫu như đấng phu quân chị bạn tôi!
Làm sao tôi quên được có những lần, tôi phải chạy trối chết tới City hall để nộp phạt trước kỳ nghỉ lễ vì đã cận ngày, gửi đường bưu điện không còn kịp! Cứ lục lọi, dọn dẹp nhà cửa, giấy tờ trong những ngày weekend thế nào cũng gặp tờ ticket được "bỏ quên". Bực ơi là bực! Nhưng tôi không muốn bới tung thêm "đống rác cũ" vì "Xấu chàng hổ ai"?
Xin được tiếp tục những chuyện buồn vui liên quan đến luật lệ lái xe và ticket phạt mà chị bạn tôi đã trải qua cũng như tình người chị đã gặp sau gần ba mươi năm ngồi sau tay lái. Thường thường, ai cũng lái xe cẩn thận và tôn trọng luật lệ qui định trừ những trường hợp bất khả kháng! Riêng chị bạn tôi thì chưa bao giờ. Phải công nhận chị là một tài xế có lương tâm. Không khi nào chị tỏ ra vội vã, bực bội kể cả những lúc bận và khi đường bị kẹt xe giờ cao điểm. Bí quyết chị làm được điều này theo chị tiết lộ rất dễ ràng. Chị chỉ cần đi sớm hơn chút ít so với thời gian cần thiết. Đi sớm, mới có thể thảnh thơi, ung dung vì không sợ muộn.
Không vội vã sẽ giữ được phép lịch sự tối thiểu để nhường đường cho kẻ khác cũng như chạy xe theo đúng tốc độ qui định. Ưu điểm nổi bật của chị là luôn luôn tuân theo luật lệ giao thông một cách nghiêm túc. Chị thường tâm niệm cái xe là phương tiện di chuyển cho ta nhưng đồng thời nó cũng như một thứ vũ khí giết người nếu ta sơ suất nên chị lái xe hết sức cẩn thận. Bằng lái của chị còn tinh khôi không tì vết vì chưa bị trừ điểm bao giờ. Chị chỉ yếu về khả năng xác định phương hướng. Biết vậy nên chị ít dám đi đường mới. Chỉ loanh quanh những con đường quen thuộc. Tuy nhiên có lúc con đường chị thường đi bị cấm chạy vì những lý do thông thường như đang sửa chữa, hoặc tai nạn giao thông ... buộc phải chạy đường khác không nằm trong bộ nhớ là chị lạc! Mỗi lần lạc, chị gọi phone cầu cứu "chàng" nhờ chỉ đường! (Trong xe để sẵn bản đồ nhưng càng nhìn càng rối)! Có lần, chị lạc xa quá, anh chồng sợ chị cứ thế chạy thẳng sang tiểu bang khác nên bắt chị ngồi chờ tại chỗ. Chàng hối hả mang theo bộ mặt lạnh tanh phóng tới tận nơi "Sỏ mũi" lôi chị về nhà. Thế rồi "võng" anh chạy chậm chậm phía trước cho "võng" nàng theo sau "bám đuôi" kẻo lạc tiếp. Thỉnh thoảng chàng còn liếc gương hậu coi chị có bị "trật đường rầy không"?
Về tới nhà chàng mỉa mai: "Sao không chạy thẳng tới Montreal rồi hãy gọi điện về?". Biết mình có lỗi, chị chỉ cười trừ tự nhủ lần sau sẽ không mạo hiểm ra khỏi ngoại ô quá xa. Ngoài ra, chị còn thỉnh thoảng quên nhìn bảng hiệu. Có lần, chị ung dung chạy đường một chiều tới khi người lái xe khác nháy đèn ra hiệu mới hỏang hồn quay đầu lại. May không gặp cảnh sát lần đó! Nhưng thỉnh thoảng chạy loạng quạng thế nào cũng có cơ may chạm trán "bạn dân"! Ít nhất, chị đã từng "nói chuyện" với họ vài lần về những sai phạm ngoài tầm kiểm soát! Vậy mà chị chưa bị "ăn" ticket bao giờ. Cái khờ khạo của một người luôn tuân theo luật lệ là chị khiến cho cảnh sát phải mủi lòng không nỡ xuống tay cho chị một tờ ticket. Xin lần lựot trình làng những lần may mắn đó:
Lần nọ, cách đây khá lâu rồi, chị chở bốn nhóc trên xe ở độ tuổi từ ba đến mười hai gồm con và cháu. Tất cả đều được cài dây an toàn trừ một cháu vì một dây an toàn ở ghế sau bị kẹt. Loay hoay mãi không được, chị đành cho cháu lớn nhất ngồi vị trí đó, dặn nó ngồi cẩn thận rồi chạy rất chậm. Vừa chạy khoảng năm phút đã có một xe cảnh sát nháy đèn phía sau. Chị từ từ đánh xe vào lề phải rồi tắt máy ngồi đợi. Đợi khá lâu vẫn thấy người cảnh sát ngồi im trong xe phía sau. Nghĩ mình hiểu lầm, chị nổ máy xe và từ từ chạy tiếp. Xe cảnh sát cũng từ từ bám theo xe chị và lại nháy đèn. Chị lặp lại động tác tắt máy xe, ngồi đợi! Rồi thấy quá lâu, chị mất kiên nhẫn nên mở cửa, đi về phía xe cảnh sát để hỏi cho ra lẽ vì bọn trẻ cứ lục đục trong xe. Người cảnh sát lúc đó cũng xuống xe, đi lên phía xe chị. Anh ta còn trẻ, cỡ chừng dưới ba mươi tuổi. Chị hỏi: "Xin lỗi, tôi muốn hỏi có điều gì đã xảy ra? Có phải ông nháy đèn cho xe tôi dừng lại?" "Hình như trong xe bà có một em bé không được cài giây an toàn?” Người cảnh sát hỏi lại chị thay vì câu trả lời. "Vâng, đúng vậy, vì cái giây an toàn bị kẹt mà tôi cũng mới biết thôi. Tôi vừa đón các cháu ở nhà người giữ trẻ cách đây một quãng ngắn và đang trên đường đưa các cháu về nhà". Chị trả lời và tự nhủ: "Sao mắt anh ta tinh thế, trời chập choạng tối, ba đứa trẻ ngồi khít nhau ở băng ghế sau mà anh ta cũng nhìn ra"! Anh cảnh sát tới xe chị, kiểm tra lại giây an toàn thấy quả nhiên nó bị kẹt như chị đã trình bày. Anh thử vài lần cũng không được!
Sau đó, anh hỏi địa chỉ nhà chị thấy cũng gần và không cần chạy highway nên anh bảo chị nên về nhà ngay, chạy thật chậm đồng thời phải sửa lại dây an toàn trước khi đi lần sau. Chắc anh ta thấy bốn đứa trẻ lít nhít nên có vẻ ái ngại cho chị. Anh nói: "Lẽ ra, bà bị phạt vì chở em bé không cài giây an toàn! Nhưng thôi, đây là lần đầu, tôi không phạt nhưng tôi mong bà nên về nhà ngay để an toàn cho các bé. Bà nên chạy chậm ở mức độ có thể được và đừng quên phải sửa lại dây an toàn trước khi chở các cháu bé ".
Lần tiếp theo, cảnh sát chặn xe chị quả là oan ức! Số là, ông chồng chị khi dán tem giao thông đã không dán theo đúng luật qui định. Tem mua sớm hơn kỳ hạn nên anh không dám dán đè lên tem cũ. Không dán ngay thì quên sẽ không bao giờ nhớ là cái chắc! Gì chứ quên là bệnh kinh niên của chàng mà cái bệnh này chỉ có tăng không giảm! Đằng nào cũng tai hại. Chàng nghĩ ra giải pháp an toàn nhất là dán ở góc đối diện thay vì dán ở góc phải, trên cùng theo qui định. Chị đã cằn nhằn mãi về chuyện này. Chị nói cứ dán đè lên tem cũ là thượng sách! Dĩ nhiên, ông chồng chị không chịu sửa lại vì cho đó là điều không quan trọng! Anh vẫn chạy xe hàng ngày bình thường không có gì rắc rối xảy ra. Tới khi bộ nhớ của chị đã quên hẳn việc đó thì chị bị "dính" trong ngày thứ bảy đi mua sắm một mình.
Lòng đang vui phơi phới vì mua được chiếc áo đẹp thì gặp ông cảnh sát trung niên stop xe. Sau khi giải thích lý do, ông đang chuẩn bị biên giấy phạt thì thay vì bào chữa, chị lại hăng hái khuyến khích: "Vâng, ông cứ phạt tôi ticket đi! Tôi cũng cần cho chồng tôi một bài học"! Ông khựng lại, hỏi gặng: "Bà nói bài học gì, tôi chưa nghe kịp ?" Chị nhắc lại lời đã cảnh cáo ông chồng yêu quý của mình khi anh đang loay hoay dán tem giao thông vào xe. Chị đã vẽ cho chàng thấy cái viễn ảnh một ngày đẹp trời nào đó, chàng sẽ bị cảnh sát stop dọc đường "hỏi tội"... nhưng chàng bướng bỉnh không nghe! Chồng chị may mắn đã không gặp cảnh sát mà chị phải đưa đầu chịu báng thay chồng... Ông cảnh sát ngừng tay trước khi ông định viết số biển xe vào tờ ticket, chăm chú nghe chị nói rồi bất ngờ ông tuyên bố: "Thôi! Tôi không phạt bà lần này nhưng bà làm ơn nói với ông nhà bóc ra và dán lại dùm tôi đúng chỗ qui định khi bà về tới nhà"! Thú thực, chị không vui lắm khi thấy ông dành cho chị ân huệ đặc biệt này vì trong thâm tâm, chị muốn cho chồng một bài học đích đáng để rút kinh nghiệm quí báu lần sau vì tội bừa, ẩu, coi thường pháp luật...
Có lẽ, ông cảnh sát tưởng chị điên vì có ai lại nài nỉ xin nộp phạt khi người thay mặt công quyền đã "dơ tay đánh khẽ". Tuy vậy, chị cũng cám ơn ông rồi lái xe đi với một nỗi ấm ức suốt dọc đường. Bực nhất khi chị về đến nhà, tường thuật đầu đuôi câu chuyện, (dĩ nhiên có thêm bớt vài chi tiết làm cho câu chuyện gay cấn hơn, quan trọng hơn để "dọa" cho một nửa của mình thấy rõ tầm quan trọng của vụ việc nếu còn tái phạm...). Chàng đã không mảy may tỏ vẻ lo ngại mà còn khoái chí cười ngất kèm theo lời bình luận rất "đàn ông": "Chắc ông cảnh sát này số như anh,vớ được bà vợ là sư tử Hà đông nên thấy em giống vợ ông ta quá do đó ông ta cám cảnh mình rồi thông cảm với anh là kẻ đồng hội, đồng thuyền, đồng cảnh ngộ mà không nỡ làm khổ anh nữa " !
Người ta thường nói "Quá tam ba bận". Lần thứ ba này thì có thể nói rằng lỗi hoàn toàn nơi chị, nhưng xét cho cùng, chị bị đẩy vào thế không còn chọn lựa! Lỗi ở trường học tọa lạc tại khu vực thị tứ sầm uất lúc nào cũng đầy chặt xe đậu ở những điểm dưới lòng đường cũng như bãi đậu xe trong khi Parking của trường lại quá nhỏ so với lượng xe đông đảo của các bậc phụ huynh tới đón con sau giờ tan trường! Hôm đó, chị đậu dưới biển "Cấm đậu" để đợi con tan học ra vì giờ cao điểm nên không thể kiếm được chỗ nào khả dĩ có thể nương náu vài phút đồng hồ chờ con tan lớp. Chạy lòng vòng mãi không xong! Đã thấy lác đác vài đứa trẻ ra khỏi trường. Nếu chạy tiếp vòng nữa lại sợ con ra không nhìn thấy xe nhà đón như mọi khi thì rắc rối! Chị đành tặc lưỡi đậu tạm và tự nhủ sẽ quan sát kỹ lưỡng nếu thấy bóng Parking men thì chạy luôn.
Hôm đó, tuyết rơi tương đối nhiều. Tầm nhìn hơi bị hạn chế, lại phải ngóng mắt theo dõi cậu quí tử vì vị trí này chị chưa hề đậu bao giờ! Ngoái đi ngoái lại cẩn thận thế mà khi ông parking man gõ vào cửa kính mấy tiếng mới giật mình nhìn ra và luống cuống không biết phản ứng ra sao. Chị đành cười cầu tài với ông bằng cõi lòng xót xa của người biết sẽ bị mất tiền rồi từ từ hạ kính xe xuống. Chưa kịp nói gì thì ông đã nhanh nhảu: "Chao ba". Chị trố mắt nhìn ông nhưng chưa tin ở tai mình. Ông nhắc lại chậm hơn và dài hơi hơn: "Chao ba, ba khóe khồng?" Lần này, chị nghe rõ ông nói tiếng Việt giọng lơ lớ nên chị cũng chào lại ông và hỏi ông khỏe không bằng tiếng Việt thánh thót của mình. Chị tò mò hỏi ông học tiếng Việt ở đâu? Ông có nói được nhiều không? ... Ông khoe ông đã từng sang Việt nam hai năm và đơn vị ông đóng ở Buôn mê thuột. Ông cũng chỉ biết vài câu chào hỏi đơn giản. Rồi ông nói chị đừng đậu xe chỗ này nữa. Ông đã gặp rất nhiều người bất đắc dĩ phải đậu vì không có chỗ mà bọn trẻ con thì không thể đợi lâu dưới trời tuyết lạnh! Ông rất thông cảm vì ông cũng từng có con nhỏ đang tuổi đi học... Ông cho biết ông sẽ không phạt chị ticket hôm đó. Chị cám ơn ông và không để ông phải nhắc nhở,chị cũng tự động lăn bánh xe từ từ rời khỏi nơi cấm đậu trước khi ông tiếp tục đi làm công việc của mình.
Tâm lý chung của chúng ta khi ra xe thấy tờ ticket găm dưới gạt nước thường là bực bội, khó chịu và ngay lập tức có ác cảm với tác giả của tờ giấy phạt này dù biết họ chỉ làm theo luật. Tôi đã từng có nhiều thì giờ quan sát công việc của các Parking men trong những lúc ngồi trong xe chờ con tan học. Tôi thấy phần lớn  trước khi đặt bút  viết giấy phạt họ thường quan sát kỹ lưỡng xung quanh xem chủ xe có đang trên đường ra không"  Chúng ta đều biết  "Bút sa, gà chết"! Thực ra, chẳng có con gà nào dính dáng ở đây mà là tiền túi của khổ chủ. Khi đã viết số biển xe xuống giấy phat, khổ chủ đến họ cũng chẳng thể hủy bỏ được mà chỉ đành hẹn nhau ra tòa. Do vậy, tôi để ý thấy hầu hết họ thường quan sát bốn phía rồi mới hạ bút. Nếu thấy bóng dáng người nào hớt hải chạy tới kêu: "Chờ tôi chút"  là họ lập tức ngừng luôn nếu bút chưa sa xuống giấy để đợi chủ xe hoặc cho thêm tiền đậu, hoặc dời khỏi chỗ đó... Rất nhiều lần tôi thấy như vậy. 
Do đó, những may mắn của  chị bạn  đã kể lại cho  tôi nghe có thể cũng là may mắn chung của chúng ta, những  da vàng mũi tẹt cũng như mọi công dân người bản xứ đang sống ở một xứ mà các luật lệ qui định rõ ràng được thi hành bởi những người có trách nhiệm một cách nghiêm túc nhưng vẫn đầy tình người.




Wednesday, October 14, 2015

Đến Hẹn Lại Lên
minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC04934_zpshzstjikf.jpgĐường vào Gatineau Pack
Như một thói quen không bỏ được, hầu như năm nào tới tuần nghỉ lễ tạ ơn tôi đều đến Gatineau Pack! Có thể nói tôi đã quen khá nhiều tảng đá, ngọn cây, khúc rẽ cũng như màu sắc tuyệt vời của công viên này vào mùa thu nhưng với tôi , lúc nào nó vẫn có sức quyến rũ mãnh liệt! Năm nay, thời tiết chủ nhật, thứ hai đẹp tuyệt vời! Nhiệt độ đang từ dưới 10 độ C nhảy lên 24 độ kèm nắng rực rỡ! Ai có thể nằm nhà đọc sách, chơi game hay… ngủ với thời tiết lý tưởng này? minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC05010_zpsthshtnwv.jpgChợ tạm nhằm giải quyết nhu cầu tối thiểu cho người leo núiminhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC05029_zpsdxat2e0s.jpgTôi dậy từ sớm chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ cho cuộc leo núi với sự háo hức! Thế nhưng đi sớm cũng là điều bất lợi, ít nhất cho lần này vì mọi người đều đi sớm! Mới chớm đặt chân vào cửa rừng đã phải giảm tốc độ xe xuống bò chậm chậm vì đường nghẽn! Nhẩm tính nếu theo đà này thì khi lên tới đỉnh núi sẽ mất hàng tiếng đồng hồ! Thế nên, thay vì đi thẳng lên núi như thường lệ tôi liền quẹo trái sang đường dẫn đến Luskville Falls Trail ( Đường mòn Luskville)! Đường mòn này cũng thuộc về Gatineau Park nhưng xa hơn và đường leo núi dốc hơn! Ngó nhìn mấy “anh” xe sau cũng bỏ cuộc quẹo trái theo mình không biết vì chương trình của họ hay họ chuyển hướng vì nghẽn xe? Phía đường này chạy xe băng băng không bị nghẽn đường chút nào nên tuy xa mà gần!Đi theo đường này thì từ nhà đến chân núi xấp xỉ 35 Km. Thấy mọi người đậu xe dọc lề đường mình cũng đậu theo và đi bộ vào lối lên đỉnh núi! Wow! Sát lối leo một không gian rộng mở trước mắt với khu chợ tạm đón chào khách leo núi! Từ dãy nhà vệ sinh đến các quầy giới thiệu, chỉ dẫn đường đi nước bước cho người muốn tìm hiểu địa danh kể cả bản đồ … Các “Bác” nông dân bản xứ cũng tranh thủ bán sản phẩm cây nhà lá vườn gồm mật ong rừng, cà phê, chậu đựng rau trộn bằng gỗ thủ công… và có cả họa sỹ bán tranh! Hàng ăn tất nhiên không thể thiếu! Đã thấy mọi người ngồi rải rác ở những bàn picnic ăn trưa!
 minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC05056_zps1n7xpbht.jpgTrẻ còn phải bồng cũng leo núi photo DSC05057_zpsfuiqaobt.jpgÁo len, áo khoác mùa thu cởi ra hết vì nóng!minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC05108_zpsx1yilj6y.jpgTrẻ con hăng hái leo núi.minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC06765_zpsitthmj1j.jpgDòng thác vách đá chảy chậm mùa thu
Dạo chợ loanh quanh một hồi rồi leo núi sau khi “vác” thêm hai lọ mật ong rừng pha gừng! Rất nhiều trẻ em nhỏ tuổi leo cùng bố mẹ! Có những cô cậu mỏi chân quá phải…bò nhưng chúng vẫn hăng hái! Đường dốc, nhiều đoạn chật khó leo nên dòng người leo lên leo xuống phải đứng tránh nhường đường cho một phía đặt chân. Ì ạch mãi cũng leo lên đỉnh núi! Phong cảnh đẹp tuyệt vời!minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC05100_zpsbtifboar.jpgTóc xanh, tóc bạc cùng chinh phục đỉnh núiminhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC05118_zps2ihlshsw.jpgSắc Thu

Wednesday, September 30, 2015

Dưới Trăng Quyên Đã Gọi Hè
 photo DSC04563_zpszagi0q1y.jpgCậu em tôi được người khách cho xem ảnh cây doi đã ra những trái màu hồng đẹp mê mẩn! Cậu hỏi nơi bán thì ông khách cho biết ông mua cây này hơn chục năm rồi và nhớ người bán cây ở đường Booth cùng phía văn phòng bác sỹ M ,cách chừng 3 căn kể từ đường Somerset. Ông nói: “ Dễ tìm lắm vì cửa sổ để  nhiều Bonsai”!
 minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC04542_zpsdcr4kbsm.jpgminhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC04545_zpsemuchyvj.jpgTừ những chỉ dẫn vậy mà tôi tìm được đến nơi trong ngày nghỉ! Vẫn biết bây giờ mùa đông đang tới chẳng nên mua cây trái mùa nhưng sự đam mê cứ lấn át! Bấm chuông cửa mà hồi hộp vì thời gian trên chục năm không biết chủ cũ còn ở đó không? Thấy khuôn mặt Việt nhìn qua khung kính biết ngay mình tìm đúng nơi! Bác chủ nhà tuổi hạc đã cao nhưng nhanh nhẹn, khỏe mạnh. Bác vừa mở cửa là tôi “xổ” luôn tiếng mẹ đẻ : “ Có người giới thiệu nơi đây bán cây cảnh VN phải vậy không thưa bác”? “ Đúng rồi cô ạ, mời cô vào coi”.minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC04547_zpsj61kpehi.jpgNhà bác không rộng và vườn cũng nhỏ vì ở trung tâm phố nhưng cơ man cây cảnh gốc nhiệt đới. Riêng doi còn 3 cây nhưng chưa nhìn thấy quả và hoa nên hứng thú hơi chùng xuống! Vả lại, cây doi to cao quá , lá cũng không hấp dẫn! Mùa đông đang đến, phải sơ tán phong lan, sen, Bonsai…từ vườn vào nhà nên sợ không có chỗ đành hẹn bác hè tới sẽ tính! Lang thang ngắm “Ao” hoa súng bắt gặp “ Lửa lựu lập lòe đâm bông” thì mê liền và chấm luôn! Lòng tự nhắc là mấy cửa sổ trong nhà đã kín cây không còn chỗ trống nhưng nhìn cây ổi rất thân thương lại vác thêm cây nhỏ nhất!minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC04551_zpstqr8wxjp.jpgminhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC04554_zps6ppm22rz.jpgThế là mất trọn buổi sáng ngày nghỉ săn lùng cây doi! Cất công tìm mua Doi lại vác về lựu và ổi!minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC04556_zpsr6vebvvc.jpgBà con mình ai muốn mang hơi ấm quê hương vào nhà giữa mùa đông lạnh tuyết phủ trắng đường thì quá bộ ghé thăm hoa vườn bác. Hai bác đã về hưu nên lấy việc trồng cây cảnh làm vui hơn là kinh tế vì nếu so với công họ bỏ ra tạo một cây cảnh VN thì chẳng lời lãi mấy! Bác cho biết “Ao” hoa súng sẽ được bác rút hết nước và đưa toàn bộ “Ao” vào trong nhà để dưới tầng ngầm! Biết bao công sức bỏ ra??minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC04565_zpsbqllka3h.jpg

Wednesday, September 16, 2015

Chuyện Tình Hai Thế Hệ
Bài đã đăng ở Việt Báo
minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC04390_zpsnq1avqme.jpg32 năm trước, vào một buổi tối, tôi đang lúi húi rửa bát . Thành , cậu em trai tôi rón rén đi đến đứng cạnh tôi  thì thầm : “ Tối nay chị đi ngủ mấy giờ” ? “ Mày muốn gì thì cứ nói, quan tâm tới giờ ngủ của tao làm gì”! Gãi đầu gãi tai một lúc rồi cậu ta đỏ mặt ấp úng : “ Khoảng 10 giờ đêm, chị để ý thấy em cào vào cửa thì mở cho em nhé” ! “ Lại đi với con bé : Thịt ăn không có… Phải không” ? “ Chị ác thế, không khác gì bà già . Hương mà nghe được thì chết em” ! “ Tao nhắc lại lời bà già thôi chứ có phải tao mỉa mai nó đâu ! Tao cũng đang điêu đứng với bà già đây ! Cấm đủ mọi thứ ! Cấm đi xi nê ,  cấm đi chơi với bạn bè thì chỉ có …” ! “Thì giúp em đi rồi em sẽ có đi có lại” . “Được rồi , chuồn nhanh lên không bà già bắt gặp thì mất đi” ! “ Nhớ mở cửa đấy” . “ Không nhớ thì nằm ngoài cửa một đêm có sao” ! “ Muỗi khiêng đi mất, mà bà già biết lại gào toáng lên cho cả phố nghe” ! photo DSC03238_zpssng7klsh.jpgBuồn ngủ díp cả mắt lại và ngáp lên ngáp xuống nhưng tôi vẫn chong đèn vờ đọc sách để đợi mở cửa cho Thành như lời hứa . Mẹ tôi tắm xong , đang nằm thiu thiu ngủ , bất chợt bà sực nhớ rồi giật giọng hỏi tôi : “ Thằng Thành đâu ? Từ chập tối đến giờ tao không thấy bóng dáng nó” . Chết rồi, tôi kiếm cách  chống chế :” Con mới thấy nó loanh quanh gần đây . Chắc nó ra đường hóng mát . Mẹ cứ ngủ đi, con tìm nó cho” . “ Tìm nó ngay đi. Hay là lại trốn nhà đi chơi rồi”! “ Thì mẹ cứ ngủ đi , nó lớn rồi chứ có còn là trẻ con nữa đâu” . “ Tao bảo mày đi tìm nó ngay , tao chưa buồn ngủ” . Tôi đứng lên , đi ra ngoài cửa ,  lấy hết gân cổ  gào to lên gọi Thành  để  tỏ cho mẹ biết  sự sốt sắng của mình : “ Thành ơi ! Thành ơi !  Về đi ngủ” . Bốn bề im lặng ! Tôi biết điều này mà . Tôi chạy tót ra ngoài đường , thơ thẩn, nghĩ ngợi, lo lắng cho cậu em và cho cả mình . Tuy nhiên, vẫn thỉnh thoảng gọi tên Thành toáng lên một cách ầm ĩ  để che mắt mẹ tôi . Rồi  bà cũng lục đục  đi ra  : “ Không tìm được nó phải không ? Lúc chập tối hai đứa chúng mày thì thầm cái gì” ? “ Chúng con có thì thầm gì đâu” !” Thế thì con chó nó nói chuyện với con mèo phải không? Còn  leo lẻo cãi, con cái gì mà mẹ nói cứ cãi lại? ! Mau đi tìm ngay thằng Thành về” ! “ Con biết tìm nó ở đâu bây giờ” ? Rồi tôi  lại co cẳng chạy miễn thoát được ánh mắt soi mói của mẹ . Vừa chạy tôi vừa gọi tiếp ” Thành ơi ! Thành ơi !” . Mẹ tôi dặn với theo : “ Lên nhà con bé trắng trẻo học cùng lớp ấy mà tìm thế nào cũng thấy nó . Gọi nó về ngay lập tức ! Chúng mày chỉ bao che cho nhau . Nhìn cái roi mây treo trên tường kia chưa bị gẫy đâu! Gẫy cái này, mua cái khác ! Không tìm được nó thì đừng vác mặt về nhà” !
Roi mây có bao giờ mà gẫy được ! Tôi tự nhủ , nó chỉ cũ, đen xỉn đi vì được sử dụng nhiều lần . Mỗi lần bị mẹ cho ăn một roi mây là nhớ đời ! Mà có phải chúng tôi là những đứa trẻ hư đâu . Cái thói dạy con của hầu hết các bậc sinh thành ngày xưa nơi tôi ở nó là như thế . Là một thói quen di truyền của tất cả mọi nhà chứ đâu riêng gì gia đình tôi . Bọn trẻ chúng tôi cứ sơ suất bất cứ điều gì cũng được cha mẹ sử dụng roi mây dạy bảo . Phần lớn do chúng tôi có lỗi ! Những lỗi lầm nhỏ không tránh khỏi của lứa tuổi lẽ ra chỉ biết học biết chơi . Đằng này, chúng tôi phải làm việc thực thụ . Năm, sáu tuổi đã quét nhà , cho gà vịt ăn . Bảy tuổi trở lên ngoài những công việc đó lại kiêm thêm trông em rồi nấu cơm, gánh nước ! Cái tuổi lẽ ra được hồn nhiên nghịch ngợm , chơi đùa thì phải làm việc ! Những việc được coi là nhỏ, lặt vặt trong gia đình chúng tôi thuở ấy dành cho trẻ nhỏ lo toan thì bây giờ , nó là một công việc có tên và được ăn lương : Người giúp việc nhà..
Dĩ nhiên , chúng tôi vẫn hồn nhiên làm mọi việc cũng như coi đó là bổn phận của bất kỳ đứa trẻ nào ở lứa tuổi đó nên chúng tôi không thắc mắc, không tị hiềm vì có lẽ , cũng chẳng biết gì để  thắc mắc! Vả lại, tị hiềm sao được khi nhìn thấy  những đứa trẻ con nhà hàng xóm cũng làm việc như mình . Có điều , tuổi ngây thơ vẫn chểnh mảng công việc để tranh thủ chơi chuyền, chơi ô ,  nhảy dây … với các bạn cùng trang lứa . Những lúc mê mải đó chỉ vài phút không để mắt đến mà em bé bị ngã bưu đầu sứt trán là chết ! Roi mây mẹ cứ tưới lên mông không thương tiếc . Hình như “ Thương cho roi cho vọt” là  phương châm dạy bảo con cái của  thế hệ bố mẹ tôi và  những thế hệ trước đó  .  Nhưng nếu  nghĩ rằng họ không thương con là lầm to . Họ thương lắm.,  thương con của họ như chúng ta thương con chúng ta vậy . Có điều các thói quen cũ đã ăn sâu vào tiềm thức  khiến họ thấy phương pháp dùng roi là cách biểu lộ tình thương ! Họ tin tưởng rằng  chỉ với riêng cách đó thôi, họ sẽ dạy bảo được những đứa con nên người . Những đứa con sẽ ngoan ngoãn , biết nghe lời cha mẹ để chăm chỉ học và có tương lai sau này. Những đứa con mà họ mong muốn có cuộc sống tốt đẹp hơn hẳn thế hệ của họ.minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC03228_zpspu47t3qo.jpgVừa đi tìm Thành tôi vừa lan man triết lý vụn như vậy cho tới khi đến nhà cô bé được mẹ tôi gọi với mỹ danh : “ Thịt ăn không có, có thịt treo” ! Quả thật, đến bây giờ tôi cũng không hiểu tại sao mẹ tôi , một người đàn bà không bao giờ được cắp sách tới trường mà có thể sử dụng những từ miệt thị như vậy? Thực ra, lúc đó, tôi cũng chưa nhận thức hết sự ví von đầy miệt thị của mẹ mà trái lại, còn thấy ngộ nghĩnh , hay hay nên thỉnh thoảng tôi đã nhắc lại nửa vời để trêu  Thành . Còn Thành thì tức giận thực sự vì coi đó là một sỉ nhục với người yêu đầu đời của mình . Hương, cô người yêu Thành cũng đang học năm cuối cấp ba cùng lớp với Thành . Cô bé ngoan ngoãn, trắng trẻo chịu khó . Cô có bộ mặt phúng phính như búp bê . Đối với tôi , Hương đẹp, ngoan, lễ phép và cô bé học rất giỏi . Gương mặt hơi tròn . “ Khuôn trăng đầy đặn” của cô lúc đó có thể nói là biểu hiện cuộc sống của một gia đình có đủ ăn nếu như không nói là còn được ăn ngon trong khi phần lớn các gia đình khác thiếu ăn . Vả lại, ở thời điểm đó , những từ ăn kiêng , giảm cân cho thân thể mảnh mai, thon đẹp… chưa được lứa tuổi chúng tôi biết đến. Chưa ai có quan niệm người có da có thịt là không đẹp ! Có chăng, người ta chỉ thấy những người xanh xao gầy yếu vì thiếu ăn là những người có sức khỏe không tốt cần được cân nhắc kỹ càng trong việc hôn nhân để đảm bảo duy trì nòi giống. Chắc mẹ tôi đã đi trước thiên hạ một bước nên bà mới dùng những từ nặng nề như vậy dành cho Hương dù cô chưa có lỗi gì với bà . Có chăng, chỉ là tình yêu trong trắng của cô gái đang tuổi học trò dành cho Thành, con trai bà mà thôi... Chắc mẹ tôi lo Thành yêu sớm như vậy mà chểnh mảng việc học chăng?minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC03252_zps9trnudic.jpgTối hôm đó , khi hai chị em tôi về đến nhà , mẹ tôi vẫn chưa đi ngủ . Bà ngồi ngay cửa đợi chúng tôi với cây roi trên tay ! Chúng tôi vừa bước vào  nhà thì bà túm ngay Thành, quất cho một roi vào mông . Thành vùng chạy vào trong , tôi níu tay bà lại thì bà tiện tay vụt tôi một cái đau thấu tim . Rồi cơn giận của bà hạ xuống . Mọi người trong nhà lại bình thản đi ngủ như không có chuyện gì ầm ĩ đã xảy ra . Một ngày bình thường như những ngày bình thường khác . Thành cũng chỉ ức mẹ lúc đó còn tối hôm sau , khi cả nhà ngồi ăn cơm, tất cả chúng tôi lại vểnh tai nghe mẹ tôi vừa mắng vừa dạy chúng tôi về cách sống. Bà kể cho chúng tôi nghe ở lứa tuổi bà, không có yêu đương gì cả mà “ Cha mẹ đặt đâu con ngồi đó” . Trai gái tự động tìm hiểu , đi chơi lén lút với nhau là điều xấu xa , nhất là con gái ! Mẹ tôi dí tay vào trán tôi và chị gái tôi răn đe : “ Còn chúng mày nữa , con gái mà không biết giữ gìn thì khổ cả đời ! Cứ lén lén lút lút , vụng vụng, trộm trộm rồi có ngày biết tay tao” ! Chị gái tôi ngứa miệng : “ Nhưng bố mẹ cũng yêu nhau rồi mới hỏi gia đình xin cưới . Thời mẹ còn như thế mà bây giờ, mẹ cấm chúng con. Chúng con mất hết cả tự do, mất hết cả bạn bè” ! Lúc đó, chị tôi đã ăn xong đang dọn dẹp bát đĩa thì mẹ tôi giơ tay tát chị một cái hằn đỏ cả bên má còn chúng tôi nuốt vội những câu nói chất chứa từ lâu đang định chuẩn bị nối tiếp chị để biểu lộ sự bất bình với cách giáo dục quá nghiêm khắc của  mẹ vào trong lòng . minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC03256_zpsfknjg9yi.jpgXin đừng hiểu lầm tôi đang oán trách mẹ tôi , một người đàn bà ít học, chồng mất sớm mà tần tảo thức khuyan dậy sớm nuôi cả bầy con lít nhít chục đứa nên người . Mẹ tôi là người mang nặng trên vai trách nhiệm lớn lao của cả người cha và người mẹ từ khi mẹ vẫn còn ở tuổi xuân sắc vì bố tôi mất khi chúng tôi còn rất nhỏ ! Nuôi cho con đủ ăn đã là một cực nhọc mà mẹ tôi còn tham vọng cho chúng tôi học đến nơi đến chốn . Tôi chỉ thuật lại một cái nhìn về cách giáo dục con cái của từng thế hệ và tôi cũng không muốn so sánh thế hệ bây giờ nuông chiều con cái mới là cách thể hiện tình thương con sâu đậm hơn thế hệ trước . Tùy vào hoàn cảnh ,tùy vào nhận thức của xã hội từng giai đoạn mà cách đối sử của bậc cha mẹ dành cho con cái mỗi thời điểm mỗi khác.
Không biết có phải nhờ vào cách giáo dục của mẹ tôi hay do may mắn. Tất cả mấy anh chị em chúng tôi đều lập gia đình với những người tử tế. Cái nghĩa tử tế tôi dùng ở đây bao hàm những dâu rể của gia đình tôi đều là những người chung thủy , chịu khó làm việc và vun thu cho hạnh phúc gia đình. Vai trò của mẹ tôi cũng chưa mờ nhạt trong cái đại gia đình này đâu dù bây giờ bà đã già . Mẹ tôi không biết lái xe, cũng như không biết nói tiếng Anh . Đi đâu một bước phải con, cháu đưa đón . Vậy mà bà vẫn “oai quyền” lắm ! Mỗi khi các con hớn hở báo tin đứa cháu này được khen thưởng, được học bổng đại học hoặc kiếm được việc làm tốt… là bà lại nhắc : “  Ngày xưa mẹ không nghiêm khắc thì làm sao các con có thể dạy được con cái học hành tử tế đến nơi đến chốn như bây giờ"?minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC03259_zpsjkpd7m7h.jpg Hiện tại , trong đầu óc chúng tôi đã mất đi hình ảnh chiếc roi mây treo cạnh đầu giường mẹ tôi ngày xưa . Điều đáng nói là mẹ tôi bây giờ đổi tính khác hẳn . Bà hoà vào mối quan hệ thân thiết, ấm cúng, cũng như thái độ gần gũi, tôn trọng con cái mà chúng tôi thiết lập trong gia đình. Chưa bao giờ tôi nghe thấy bà la mắng cháu! Mỗi khi cả đại gia đình xum họp vào những dịp lễ, tết , mấy chị em chúng tôi nhắc lại chuyện cũ rồi chúng tôi nháy nhau xúm lại trêu bà: “ Mẹ có biết ngày xưa mẹ đã hành hạ trẻ con không ? Theo luật bên đây thì đó là tội nặng lắm ! Chúng con có hiếu nên không Sue (kiện) mẹ thôi” ! Bà cười dễ dãi và thách thức : “ Thì bây giờ các anh các chị có quyền rồi , muốn làm gì thì làm đi cho khỏi ấm ức” ! Rồi mắt bà ánh lên niềm vui, hạnh phúc với nụ cười mãn nguyện không dấu được khi nhìn con cháu tụ họp đông đủ chung quanh. minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC03270_zpssrunnyps.jpgHôm nọ, bà phone cho tôi kể chuyện về cháu Danny , cậu con út của Thành và Hưong . bà nói : “ Thằng Danny nó hành mẹ nó quá” ! “ Nó hành mẹ nó như thế nào hả mẹ” ? “ Tối hôm trước , nó hỏi mẹ nó tiệm hoa gần nhà nhất ở đâu , mẹ chỉ cho con . Nó nói cần một bông hồng màu xanh hay tím để tặng con bé người yêu”. “ Hồng màu đó khó tìm lắm” . “ Thì mẹ nó cũng nói như vậy” . “ Rồi sao nữa mẹ” ? “ Con Hương nó nói để nó mua cho vì thằng Danny bận đi làm . Con Hương kiếm mấy nơi không có hồng màu xanh hay tím nên đành mua một bông hồng nhung đỏ rất đẹp . Mua xong, nó nhắn tin cho con thì Danny nhờ mẹ chụp hình bông hồng rồi email cho nó coi”! “ Thật quá đáng, thế mợ Hương có làm không” ? “ Làm ngay chứ sao không. Con Hương đang nghỉ phép mà” ! “ Thế thằng Danny nó có ưng ý không mẹ” ? “ Chỉ thấy nó nói cảm ơn mẹ nó”.
 Chưa kịp làm một phép tính so sánh” tình yêu hai thế hệ” của bố con Thành thì hôm sau mẹ tôi điện thoại tiếp . Bà kể rằng khi nhận được mail mẹ gửi tới nơi thì cậu ta không ưng ý màu đỏ của bông hồng . Thực ra , nói chính xác hơn , cô người yêu của Danny chỉ thích màu xanh hay tím . Danny đã tìm kiếm trên mạng và cuối cùng , gần sát giờ hẹn, tiệm hoa cũng kịp đem đến một bông hồng xanh dễ thương tới nơi để cậu mang tặng người yêu . Cậu cám ơn mẹ rối rít vì mẹ đã mất công tìm mua hoa cho mình . Đồng thời cậu cũng xin lỗi mẹ . Hương gạt đi: “ Không sao , con cứ vui là mẹ vui rồi” . Đợi mẹ đi khuất vào phòng ngủ , Danny cầm bông hồng đỏ mẹ cậu đã mua hồi trưa đưa cho bố Thành nói bố tặng mẹ Hương ! Hương sung sướng khoe với tôi :” Lấy nhau mấy chục năm , có với nhau bốn người con rồi mà hôm nay em mới được anh ấy tặng một bông hồng, chị ạ” ! “ Còn hơn chị, chị chưa được chồng tặng cho bất cứ một bông hoa gì chứ đừng nói bông hồng” !
 ( Bài viết từ năm 2012)

Thursday, September 10, 2015

Hai Sắc Hoa Ti Gon 
 T.T.K.H minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo tigon 1_zpsylgufznl.pngNgười chụp : Dung Phạm

Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn
Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn,
 Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc,
 Tôi chờ người đến với yêu đương.
 Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
 Dải đường xa vút bóng chiều phong,
 Và phương trời thẳm mờ sương, cát,
 Tay vít dây hoa trắng chạnh lòng.
 Người ấy thường hay vuốt tóc tôi,
 Thở dài trong lúc thấy tôi vui,
 Bảo rằng: "Hoa, dáng như tim vỡ,
 Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi!"
 Thuở ấy, nào tôi đã hiểu gì
 Cánh hoa tan tác của sinh ly,
 Cho nên cười đáp: "Màu hoa trắng
 Là chút lòng trong chẳng biến suy"
 Đâu biết lần đi một lỡ làng,
 Dưới trời đau khổ chết yêu đương.
 Người xa xăm quá! - Tôi buồn lắm,
 Trong một ngày vui pháo nhuộm đường...
 Từ đấy, thu rồi, thu lại thu,
 Lòng tôi còn giá đến bao giờ
 Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ...
 Người ấy, cho nên vẫn hững hờ.
 Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
 Ái ân lạt lẽo của chồng tôi,
 Mà từng thu chết, từng thu chết,
 Vẫn giấu trong tim bóng "một người".
 Buồn quá! hôm nay xem tiểu thuyết
 Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
 Nhưng hồng tựa trái tim tan vỡ.
 Và đỏ như màu máu thắm pha!
 Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
 Một mùa thu trước rất xa xôi...
 Đến nay tôi hiểu thì tôi đã,
 Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi!
 Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ,
 Chiều thu, hoa đỏ rụng chiều thu
 Gió về lạnh lẽo chân mây vắng,
 Người ấy sang sông đứng ngóng đò.
 Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng,
 Trời ơi! Người ấy có buồn không?
 Có thầm nghĩ tới loài hoa... vỡ
 Tựa trái tim phai, tựa máu hồng?

Sunday, September 6, 2015

Tình Yêu
minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC08179_zps4porcnrh.jpg
 photo DSC09323_zpswywaz7qg.jpg
Được ngày nghỉ lễ, có dịp tản mạn chuyện tình yêu với mấy cô cậu “ Mít” sinh ra và lớn lên tại đây sau khi đọc lời than thở trên mạng của một bạn trẻ FB về chuyện tình tan vỡ!! Các cô, cậu Banana ( Trái chuối vỏ vàng, ruột trắng) là một cách gọi tượng hình dành cho thế hệ Mít sinh ra tại đây! Nhìn bề ngoài da vàng đậm nguyên chất Á nhưng tiếp thụ nền giáo dục phương Tây ( ruột trắng) nên cách cư sử y hệt người bản xứ!
 photo DSC07330_zpsxls7kl64.jpg
Khi tôi cho các cô cậu Banana biết tình yêu  thế hệ chúng tôi theo kiểu Lục Vân Tiên lần đầu diện kiến Kiều Nguyệt Nga : “ Khoan khoan ngồi đó chớ ra / Nàng là phận gái ta là phận trai”. Mấy cô cậu nhìn tôi như nhìn người từ hành tinh khác lạc xuống trái đất rồi họ nhìn nhau mỉm cười! Tôi cũng cười nhưng cái cười của tôi khác họ! Khác như thế nào rất khó diễn tả bằng lời nhưng tôi chắc chắn những người sinh ra cùng thế hệ tôi hiểu rõ!
Dĩ nhiên tôi không biết tình yêu lớp trẻ ở VN bây giờ thăng tiến đến độ nào vì tôi không được chứng kiến! Trong bộ nhớ của tôi chỉ lưu lại cái lễ nghĩa của tình yêu từ trước thập niên 80 thôi.
minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC07326_zpsx3bwgwaq.jpgminhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC07304_zpspf9mceq2.jpg
Còn nhớ lúc tôi ở tuổi 22 chưa có hân hạnh biết tình yêu là cái chi chi mà được trung đoàn lính đóng tại địa phương mời tham dự hội thảo “ Tình yêu người lính trẻ”. Trường tôi có hai đại diện tham dự và phát biểu thay mặt chi đoàn trường. Đó là tôi và chị Hưng giáo viên Văn ở tuổi 23! Tôi không biết chị Hưng nói gì mà tôi chỉ nhớ nét mặt ửng hồng xinh đẹp cùng cử chỉ đoan trang của chị và  những tràng pháo tay tán thưởng vang lên khắp hội trường của cả trung đoàn người lính trẻ chuẩn bị ra trận dành cho chị! Tới lượt tôi, tôi hùng hồn nói về tình yêu cao thượng của người lính! Sự hy sinh cho tình yêu của họ và lòng chung thủy… Tôi tưởng tượng thôi chứ tôi đã biết gì!? Không nhớ tôi có nhận được những tràng pháo tay như họ đã ưu ái tặng chị Hưng không? minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC07290_zpsp3dw3nhp.jpg Không biết tôi có cực đoan không nhưng hình như tình yêu bây giờ ở thái cực khác ngày xưa rất nhiều!minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC04925_zpsy7onh9gh.jpg

Sunday, August 30, 2015

Hoa Sen

Thân tặng chị Dung Phạm.

“ Trong đầm gì đẹp bằng sen
Lá xanh bông trắng lại chen nhị vàng
Nhị vàng bông trắng lá xanh
Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”
minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC04120_zpsgdge4umv.jpg Hạt sen sau 3 ngày ngâm nước.
Chị Dung bạn của tôi có vườn hoa tuyệt đẹp. Đủ loại, đủ kiểu trong vườn và trên sân thượng. Rất nhiều loại hoa được chị trồng trong chậu để có thể đem vào trong nhà chưng khi cần. Một lần chị post ảnh sen trồng trong chậu đã nở một bông hoa đẹp tuyệt vời làm tôi mê mẩn ngắm và tôi liền hỏi chị cách trồng. Chị chỉ dẫn tỉ mỉ nên tôi rất hứng thú và quyết tâm phải được làm chủ một chậu hoa như vậy! Tôi tìm tòi trong mạng kiếm được địa chỉ bán hạt sen giống liền đặt mua tức thì! Một gói 25 hạt sen gửi từ Hangzhou China sang đây bằng đường hàng không mà chỉ mất $ 1.99 kể cả cước phí! Loại nhỏ hơn giá $99 cent! Mình chẳng cần nhiều nhưng mua gói lớn cho nơi bán người ta đỡ… tủi! Một lá thư gửi trong nội địa Canada cước phí thấp nhất đã là 85 cent mà gói hạt sen gửi over sea lại chỉ có 1.99 ?? Không biết công đóng gói, vận chuyển, đọc order, viết địa chỉ gửi đi và công người trồng sen, bóc hạt, phơi hạt… của công nhân như thế nào?minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC04126_zpstuu2266r.jpg Sau 1 tuần mầm sen đã vươn cao.
minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC04153_zpsvsyqwknm.jpgSau 2 tuần.
Chỉ hơn 3 tuần, hạt sen đã chuyển đến tận nhà ! Gieo thử 6 hat nẩy mầm cả 6 nhưng theo thời gian không thấy lá đứng thẳng như lá sen mà cứ nằm thoải mái trên mặt nước giống như lá hoa súng? Hỏi một cậu người Trung hoa đại lục thì cậu nói Lotus là hoa súng còn hoa sen họ gọi tên Hồ hoa!?  Lại order thứ  Hồ hoa như gợi ý của cậu này và như vậy, tên tiếng Anh của hoa sen theo cách gọi của cậu  sẽ là Water Lily ? Chưa biết cây này sẽ cho bông súng hay bông sen? Đành đợi sang năm vì bây giờ sắp sang thu thời tiết không thích hợp cho cả sen lẫn súng! Sen ( hay Súng) order từ China là loại sen mini nên lá nhỏ xíu đẹp mắt và mọc rất nhanh vào những ngày nắng nóng. Hẹn mùa hè năm tới sẽ có những chậu hoa sen ( súng) đủ màu sắc trình làng! Bây giờ mới là đợt thử nghiệm đầu tiên.  Hy vọng cây sẽ ra hoa.
minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC04144_zpsos0zyefm.jpg
 photo DSC04163_zpsmavswmb2.jpg