Những ghi nhận, những cảm nghĩ về nhân tình thế thái sẽ được thể hiện ở trang Viet-Ca ( Việt nam -Canada )
Sunday, March 6, 2016
Thơ tháng 3
“ Tháng ba này anh có tặng thơ không” ?
Tôi rất thích đọc những bài thơ không chứa đựng ẩn ý quá sâu sắc ! Những bài thơ bình dị như một cuộc đối thoại bất chợt trong đời sống hàng ngày. Như một tình yêu đôi lứa ở bất cứ độ tuổi nào được viết từ tiếng nói trái tim chân thật của tác giả mà khi đọc , ta có cảm giác như đang theo dõi một cuốn phim với hình ảnh hiện lên rõ ràng, như tiếng nói, như tâm sự của chính mình.
Là phụ nữ, chắc chắn ai cũng biết ngày 8/3 . Ngày phụ nữ quốc tế cùng hòa chung nhau ca bài “ Bread and Roses” ( Bánh mì và Hoa hồng)! Đòi hỏi này rất ngắn gọn và thiết thực nhưng tôi nghĩ thực hiện được cũng không phải dễ. Bánh mì thì ai cũng cần nhưng hoa hồng?! Ngay đến tận bây giờ, bánh mì và hoa hồng cũng chưa thể cùng nhau song hành dù khởi điểm cho quá trình tranh đấu của phụ nữ đã xảy ra từ 8/3/1857.
Bài viết này tôi muốn đề cập đến một người phụ nữ dịu hiền xinh đẹp không đòi “ Bánh mì và hoa hồng” như đại đa số những người phụ nữ khác! Nói đúng hơn, cô không “vòi” quà! Cô chỉ hỏi chồng một câu rất nhẹ như hơi thở nồng nàn: “ Tháng ba này anh có tặng thơ không?”
Cũng may, nửa ấy của cô được trời phú cho chút ít Gene … thơ nên… thơ liền. Lại còn chuyển thể phổ nhạc thơ tặng …phái đẹp trong tháng ba ngày “ Phụ nữ vùng lên” !
Thú thực, tôi không hề biết tác giả… thơ đến thế vì thấy tác giả công việc ngập đầu trong cương vị lãnh đạo công ty khoáng sản VN thì nghĩ trong đầu anh toàn con số khô khan và anh sẽ “ Khô như ngói”! Ấy vậy, những con số đã biến hóa diệu kỳ để tuôn chảy thành … Thơ tôn vinh phái đẹp!
Nhân ngày 8/3 chúng ta hãy cùng thưởng thức giọng ca Ánh Tuyết trình bày thơ Thế Bình đã được phổ nhạc bởi nhạc sỹ Quang Hiển. Xin chúc tất cả phụ nữ chúng ta thêm mạnh mẽ như… Nam giới để được quyền “ Đi cày” kiếm bánh mỳ với tiền lương bình đẳng như nam giới mà không phải chỉ ở nhà trông con và ngắm hoa hồng như phụ nữ ngày xưa!
Tuesday, March 1, 2016
McGill Medicine Class of 2019 - Heal Like a Doctor (Cake by the Ocean/A...
McGill, trường đại học hàng đầu của Canada. Vào trường này đã khó! Học y khoa còn “thiên nan vạn nan”! Các lương y tương lai của Canada phải hội đủ cả tài và đức mới được chọn lọc vào đại học Y khoa. Vào trường rồi còn phải đổ nhiều mồ hôi mới có cơ may khoác lên người chiếc áo blu trắng... Đây là tự sự của các sinh viên Y khoa năm thứ nhất đại học McGill bày tỏ nỗi niềm trong đó có cháu tôi, người thể hiện vai trò bác sỹ sản khoa trong ca sinh nở! Cháu đã hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc khi giúp “ Sản phụ” cho ra đời một… con búp bê!
Sunday, February 28, 2016
Tiền Mừng Tuổi
Đọc cái tựa đề này thế nào cũng có người mắng: “ Hết tết rồi mà còn nói tiền mừng tuổi” ! Xin thưa, lúc tết không được tiền mừng tuổi thì lấy gì mà nói? Bây giờ. Tự nhiên tiền mừng tuổi đến tay chẳng lẽ không khoe ?
Tôi đã qua cái tuổi được “ hưởng” tiền mừng tuổi từ lâu nhưng vẫn còn nhớ loại tiền này vào các buổi sáng mồng một tết. Sáng mồng một tết năm nào mấy chị em chúng tôi cũng phải dậy sớm hơn bình thường. Rửa măt thật kỹ bằng nước hoa mùi già mẹ đã nấu sẵn rồi “ đánh bộ” xanh đỏ tím vàng xúng xính ra ngồi ở cái bàn trên đó đã đặt sẵn giấy, bút để… Khai chữ. Chúng tôi được bố hướng dẫn viết bất cứ chữ gì mình thích nhưng chữ phải thật đẹp. Mấy em bé chưa biết viết được mẹ tôi bế ngồi cạnh bố và bố đặt vào tay em cây bút rồi cầm tay em gạch một đường trên giấy là xong thủ tục…khai chữ đầu xuân. Phải qua cửa ải này mới được đứng trong hàng theo thứ tự từ nhỏ đến lớn sẵn sàng nhận tiền mừng tuổi từ tay bố mẹ sau khi bố mẹ căn dặn đủ điều phải làm cho năm mới…
Cứ tưởng loại tiền mừng tuổi dành cho trẻ con ngày xa xưa đã đi vào quên lãng thì tự nhiên hôm nay tôi lại được tiền mừng tuổi từ… trên trời rơi xuống . Cô khách hàng trẻ tuổi của tôi vài năm trước hết nhiệm kỳ làm việc bên Anh mới về nước chợt nhớ đến tôi và cái tết nguyên đán vừa qua nên cô ghé vào chúc “ Happy New Year” rồi đưa tặng tôi cái hộp nhỏ xíu trông như hộp đựng đồ trang sức. Cô nói “ Tôi xin lỗi đã qua tết nhưng có còn hơn không”! Dĩ nhiên, tôi cám ơn cô rối rít và thực sự cảm động trước tấm chân tình của một người không hề biết tết nguyên đán mà vẫn nhớ có những người quen biết cũ theo phong tục đó. Cô bắt tôi mở quà ngay và món quà của cô làm tôi rất bất ngờ. Món quà giản dị nhưng có ý nghĩa tôi chưa hề biết tới. Món quà này được sản xuất tại xứ sở lá phong dành riêng cho người châu Á! Dành cho người dân những nước có phong tục ăn tết nguyên đán. Món quà được làm bằng 99.99% bạc nguyên chất được gói bọc cẩn thận với hai lần hộp màu sắc hài hòa lại kèm theo giấy chứng nhận giá trị cũng như thành phần kim loại, nơi sản xuất … làm cho món quà mang một giá trị tinh thần cao cũng như hàm ý nhắc nhở những người xa quê về một cái tết cổ truyền 12 con giáp. Tôi không bao giờ quên món quà đặc biệt này và sẽ giữ nó như một kỷ niệm đẹp tết Bính Thân.
Đọc cái tựa đề này thế nào cũng có người mắng: “ Hết tết rồi mà còn nói tiền mừng tuổi” ! Xin thưa, lúc tết không được tiền mừng tuổi thì lấy gì mà nói? Bây giờ. Tự nhiên tiền mừng tuổi đến tay chẳng lẽ không khoe ?
Tôi đã qua cái tuổi được “ hưởng” tiền mừng tuổi từ lâu nhưng vẫn còn nhớ loại tiền này vào các buổi sáng mồng một tết. Sáng mồng một tết năm nào mấy chị em chúng tôi cũng phải dậy sớm hơn bình thường. Rửa măt thật kỹ bằng nước hoa mùi già mẹ đã nấu sẵn rồi “ đánh bộ” xanh đỏ tím vàng xúng xính ra ngồi ở cái bàn trên đó đã đặt sẵn giấy, bút để… Khai chữ. Chúng tôi được bố hướng dẫn viết bất cứ chữ gì mình thích nhưng chữ phải thật đẹp. Mấy em bé chưa biết viết được mẹ tôi bế ngồi cạnh bố và bố đặt vào tay em cây bút rồi cầm tay em gạch một đường trên giấy là xong thủ tục…khai chữ đầu xuân. Phải qua cửa ải này mới được đứng trong hàng theo thứ tự từ nhỏ đến lớn sẵn sàng nhận tiền mừng tuổi từ tay bố mẹ sau khi bố mẹ căn dặn đủ điều phải làm cho năm mới…
Cứ tưởng loại tiền mừng tuổi dành cho trẻ con ngày xa xưa đã đi vào quên lãng thì tự nhiên hôm nay tôi lại được tiền mừng tuổi từ… trên trời rơi xuống . Cô khách hàng trẻ tuổi của tôi vài năm trước hết nhiệm kỳ làm việc bên Anh mới về nước chợt nhớ đến tôi và cái tết nguyên đán vừa qua nên cô ghé vào chúc “ Happy New Year” rồi đưa tặng tôi cái hộp nhỏ xíu trông như hộp đựng đồ trang sức. Cô nói “ Tôi xin lỗi đã qua tết nhưng có còn hơn không”! Dĩ nhiên, tôi cám ơn cô rối rít và thực sự cảm động trước tấm chân tình của một người không hề biết tết nguyên đán mà vẫn nhớ có những người quen biết cũ theo phong tục đó. Cô bắt tôi mở quà ngay và món quà của cô làm tôi rất bất ngờ. Món quà giản dị nhưng có ý nghĩa tôi chưa hề biết tới. Món quà này được sản xuất tại xứ sở lá phong dành riêng cho người châu Á! Dành cho người dân những nước có phong tục ăn tết nguyên đán. Món quà được làm bằng 99.99% bạc nguyên chất được gói bọc cẩn thận với hai lần hộp màu sắc hài hòa lại kèm theo giấy chứng nhận giá trị cũng như thành phần kim loại, nơi sản xuất … làm cho món quà mang một giá trị tinh thần cao cũng như hàm ý nhắc nhở những người xa quê về một cái tết cổ truyền 12 con giáp. Tôi không bao giờ quên món quà đặc biệt này và sẽ giữ nó như một kỷ niệm đẹp tết Bính Thân.
Sunday, February 21, 2016
Nghề Chụp Ảnh
Bạn tôi mail từ VN để giúp tôi sửa vài lỗi chính tả trong một bài viết rồi nhân tiện hỏi thăm “ Sức khỏe” bức ảnh phong cảnh tôi chụp đã lâu và post lên FB. Tôi nói bạn cho tôi thời gian lục lại “ Đống rác cũ” vì kho lưu trữ ảnh tôi chụp phải trên chục ngàn tấm nếu đếm từ giữa năm 1979 đến giờ. Xem chừng bạn tôi hơi… sốc vì tưởng đó là ảnh tôi lấy trên mạng! : “ Ảnh cậu tự chụp” ? Tôi cũng… sốc theo vì nếu không phải ảnh mình tự chụp thì sao dám post lên FB không kèm theo chú thích nguồn gốc ảnh? Đó là chưa kể, tôi còn post ở blog của mình! Và còn sốc hơn khi bạn tôi khen tài nghệ chụp ảnh của tôi… “Siêu Sao”!! Lần đầu được người ngoài khen tài nghệ “ phó nháy” làm cho mình thấy tâm hồn như bay bổng trên mây vì từ trước tới giờ, đã có ai khen ảnh tôi chụp đẹp đâu trừ “ ông bạn đồng sàng”! Tôi nghi ông ấy khen tôi để động viên tinh thần “ Học trò” theo kiểu “ Xoa đầu trẻ” thì đúng hơn vì ông chính là thầy dạy tôi sử dụng máy ảnh từ điều chỉnh ánh sáng, góc độ đến cách giữ máy khỏi rung cũng như ngón tay bấm chụp… với những chiếc máy ảnh thô sơ của… Thế kỷ trước!
Máy ảnh hôm nay tân tiến hơn máy ảnh ngày xưa nhiều! Ai cũng có thể sử dụng được vì tự máy nó đã điều chỉnh ánh sáng cho ta nên khi bấm máy chỉ cần giữ tay khỏi rung là ổn. Tuy nhiên, tài nghệ chụp của tôi vẫn lẽo đẽo cách xa thầy vạn dặm dù tôi chịu khó bấm máy hơn thầy cả chục lần!
Không hiểu sao, tôi rất mê chụp ảnh! Thích chụp ảnh từ lúc phải đích thân ra hiệu ảnh! Phải trả tiền và phải ngượng nghịu lấy can đảm đứng trước ống kính của bác thợ chuyên nghiệp và cố gượng gạo nở nụ cười! Còn cái viễn tưởng tự tay mình có thể cầm máy ảnh chụp người, chụp cảnh… ở thời điểm đó tôi chưa bao giờ dám nghĩ, dám mơ ! Thế nên, khi đến Hongkong tôi đi làm ngay và tuần lương đầu tiên lĩnh về, tôi chạy ra phố mua cái máy ảnh cũng đầu tiên trong đời rồi …hành nghề
Có lẽ, tôi là người thứ nhất vác máy ảnh về nơi tạm trú nên các gia đình quen biết ở những phòng gần xúm lại nhờ tôi chụp hộ vài tấm kỷ niêm Hongkong! Tôi không từ chối mà còn thích thú bấm máy lia lịa theo những thao tác mới học ( nhưng chưa được hành) ở tiệm bán máy ảnh họ đã chỉ dẫn! Chụp một mạch hết 36 kiểu rồi mang ra phố rửa ảnh! Còn chơi trội rửa đúp để tặng một giữ một cho mình làm kỷ niệm! Nhìn những tấm ảnh méo mó, nghiêng ngả mất chỏm tóc, thiếu chân... làm mình hết cả hứng thú nhưng “thân chủ” của tôi ai cũng thích mới vui! Ai cũng ngắm nghía ảnh gia đình mình rồi cám ơn tôi rối rít! Cái “Nghiệp” bấm máy của tôi khởi điểm từ đây
Tôi cũng xin cảm ơn Thế Bình đã khiến tôi đủ can đảm “ ngắm” những tấm ảnh mình chụp từ máy Automatic để tìm tòi nét đẹp của nó! Tuy nhiên, ông thầy “ảnh” của tôi vẫn chưa hài lòng! Ông nói chỉ có máy dành cho “thợ” mới có thể cho ra đời những tấm ảnh “ như mơ”! Tôi xin chào thua loại máy rắc rối này về mở kéo góc độ, điều chỉnh ánh sáng hợp lý… Tôi biết khả năng chỉnh máy của tôi thua xa anh Automatic thì tôi cần gì máy thợ?
Saturday, February 13, 2016
Valentine Nói Chuyện Tình Yêu
Hình trái tim chụp lại từ trên mạng
Tôi không dám nói về tình yêu thời @ đâu! Biết gì mà nói? “Ngôn” loạng quạng lớp trẻ cười cho! Thứ tình yêu tôi muốn đề cập ở đây là tình yêu thời Bicycle! Cái thời mà lớp trẻ muốn bày tỏ tình yêu với nhau phải nhờ bưu chính chuyển thư! Phố tôi ở có bác đưa thư tóc bạc , người nhỏ thó thường hay đi chiếc xe đạp “ Thiếu nhi Liên xô” với cái túi dết to tướng đeo cạnh sườn! Túi đựng niềm vui đấy. Bác vừa đạp xe vừa bóp chuông inh ỏi. Tôi thấy mấy anh chị choai choai lớn hơn tôi vài tuổi ngóng bác còn hơn ngóng… Người yêu! Bác dừng xe trước cửa nhà nào thì hầu như nhà đó có tin vui. Bác là nhân vật quan trọng nhất của thị trấn dù chức vụ chỉ là một người đưa thư! Bác chuyển thư báo vào đại học, cao đẳng… cho các cô cậu học trò tuổi teen đang tràn trề ước mơ, hy vọng! Bác đưa báo cho các cụ già đang đợi đọc tin. Nhưng người chờ mong bác hơn tất cả là các cô cậu đang ngóng chờ thư “ Người ấy”! Người ấy có thể là lính, công nhân, sinh viên nơi xa. Nghe đâu có chàng sợ bác bưu điện trao nhầm thư vào tay người khác nên chàng nhắn gửi ngoài bì thư : “ Xa nhau tình cảm dạt dào/ Nhờ anh bưu điện chuyển vào tận tay” ! Tha thiết thế, cầu khẩn thế ai nỡ chối từ? Không may, chàng vớ phải bác đưa thư cũng là thi sĩ có hạng ( Hoặc nhà giáo cũng nên??) vì thấy bác “Phê” : “ Thư này ông… đếch chuyển ngay? Để xem tình cảm chúng mày ra sao”! Tội nghiệp chưa?
Tôi không dám nói về tình yêu thời @ đâu! Biết gì mà nói? “Ngôn” loạng quạng lớp trẻ cười cho! Thứ tình yêu tôi muốn đề cập ở đây là tình yêu thời Bicycle! Cái thời mà lớp trẻ muốn bày tỏ tình yêu với nhau phải nhờ bưu chính chuyển thư! Phố tôi ở có bác đưa thư tóc bạc , người nhỏ thó thường hay đi chiếc xe đạp “ Thiếu nhi Liên xô” với cái túi dết to tướng đeo cạnh sườn! Túi đựng niềm vui đấy. Bác vừa đạp xe vừa bóp chuông inh ỏi. Tôi thấy mấy anh chị choai choai lớn hơn tôi vài tuổi ngóng bác còn hơn ngóng… Người yêu! Bác dừng xe trước cửa nhà nào thì hầu như nhà đó có tin vui. Bác là nhân vật quan trọng nhất của thị trấn dù chức vụ chỉ là một người đưa thư! Bác chuyển thư báo vào đại học, cao đẳng… cho các cô cậu học trò tuổi teen đang tràn trề ước mơ, hy vọng! Bác đưa báo cho các cụ già đang đợi đọc tin. Nhưng người chờ mong bác hơn tất cả là các cô cậu đang ngóng chờ thư “ Người ấy”! Người ấy có thể là lính, công nhân, sinh viên nơi xa. Nghe đâu có chàng sợ bác bưu điện trao nhầm thư vào tay người khác nên chàng nhắn gửi ngoài bì thư : “ Xa nhau tình cảm dạt dào/ Nhờ anh bưu điện chuyển vào tận tay” ! Tha thiết thế, cầu khẩn thế ai nỡ chối từ? Không may, chàng vớ phải bác đưa thư cũng là thi sĩ có hạng ( Hoặc nhà giáo cũng nên??) vì thấy bác “Phê” : “ Thư này ông… đếch chuyển ngay? Để xem tình cảm chúng mày ra sao”! Tội nghiệp chưa?
Xa nhau phải gửi thư đã đành thế mà có những chàng “Cảm” cô
láng giềng là người cùng chung dậu mồng tơi với mình cũng… thư! Con đường ngắn
nhất của chàng này là nhảy vượt dậu ngăn cách hai bên, xông thẳng vào nhà người
mình thầm yêu trộm nhớ rồi dõng dạc tuyên bố: “ I Love You”! Đơn giản thế không
làm mà lại phải đi đường vòng ! Nào là chạy ra chợ mua ngòi bút lá tre mới! Pha
lọ mực tím thể hiện lòng thủy chung. Xin tờ giấy pơ luya mỏng dính, trắng tinh
rồi vắt óc suy nghĩ và trịnh trọng nắn nót từng chữ từng dòng lai láng thương
yêu. Ngắm nghía lá thư cả chục lần trước khi bỏ vào thùng thư bưu điện và rồi
hồi hộp đếm từng phút từng ngày chờ… Bác đưa thư trong khi “ cái con bé ấy” cứ
nhởn nhơ ra vườn cho gà ăn, vớt bèo nấu cám , rửa rau, quét nhà…bình thản như
không có chuyện gì xảy ra!
Đó là đường đi nước bước của những chàng hay chữ! Những
người chưa “tốt nghiệp” đại học i tờ thì sao? Có gì khó, chỉ cần chi vài xu
thuê mấy cậu học trò lớp 3 viết hộ. Trẻ nhỏ biết gì mà tiết lộ bí mật tim
chàng. Có hồi âm lại nhờ nó đọc hộ cũng xong, chịu khó tốn thêm vài xu nữa.
Tình yêu kiểu này coi bộ vất vả và tốn kém. Cứ đơn giản như anh chàng Hời ( Tôi
không nhớ chính xác tên tác giả, tác phẩm mà chỉ nhớ mang máng nội dung). Sau
khi xong việc nhà đêm hôm khuya khoắt. Hời ta lén lút nương bóng tối vườn sau
nhà cô hàng xóm cũng đã dệt vải xong đang thu dọn khung cửi. Ném vào trong nhà
người đẹp một bông hoa bưởi hay ngọc lan, nhài gì đó tùy mùa! Mùi thơm hoa bưởi
tỏa ngát khiến người đẹp thẹn thùng mỉm cười rồi cũng lén lút ra góc vườn để…
mắng chủ hoa! Toàn mắng chuyện trên trời dưới bể chẳng có chút xíu gì liên quan
đến từ Yêu! Mắng xuông thôi, không có nắm tay, vuốt tóc đánh nhau chi hết mà cũng phải
lén lút như hai kẻ trộm!? Nhạt phèo đến độ anh gà trống ở chuồng cạnh đó bực
mình cất tiếng gáy đuổi đi cho anh ta ngủ tiếp!
Nhưng nói gì thì nói, tôi vẫn thấy thương cái thời vất vả
nắn nót từng dòng từng chữ gửi nhau.Sunday, January 17, 2016
Thất Tình Ta Lại Làm Thơ Thất Tình
Tôi biết thơ từ khi tôi mới chừng bảy , tám tuổi! Cái độ tuổi chưa biết chi chi! Số là bố tôi lúc đó kiêm nhiều nghề lắm. Ngòai nghề chính là trạm trưởng bệnh xá thị trấn lại thêm tiệm thuốc đông y, châm cứu gia truyền đã mấy đời mở tại nhà! Rồi phụ trách văn thể ở thị trấn. Sáng tinh sương đã khua cả nhà dậy ra đường tập thể dục cùng mọi người theo tiếng loa của ủy ban . Món thể dục buổi sáng này tôi và tất cả bọn trẻ con cùng lứa ghét lắm! Mắt còn cay xè đã bị thốc dậy… Thể dục! Cái “món” tôi ưa nhất trong mớ công việc bề bộn của bố tôi là món báo tường. Văn phòng ủy ban thị trấn đối diện nhà tôi có một bức tường dành cho thơ văn . Bố tôi là người phụ trách mục này nên các văn, thi sĩ thị trấn hay tụ tập ở nhà tôi sáng tác, lựa chọn bài… cho số mới. Mỗi khi họ bình thơ, tôi thường luẩn quẩn cạnh đó…nghe ngóng, chờ cơ hội! Không phải tôi nghe thơ, văn ( đã biết gì mà nghe) !Tôi chỉ chăm chú nhìn những cái bút tô màu họ dùng vẽ, viết cho báo tường rồi tranh thủ…mượn để vẽ tranh cho mình! Thấy tôi luôn “rình rập, nhìn trộm” các cụ họp bàn, bố tôi liền phân công cho tôi việc điếu đóm, pha trà, bưng nước, quét nhà ! Thế rồi, tôi chính thức được “nhập” vào làng văn của bố khi nào chẳng hay với chức vụ thằng mõ!
Trên trang FB bạn tôi bây giờ nở rộ hoa thơ. Nhìn vườn nhà người hoa khoe sắc thắm mà buồn cho cảnh đìu hiu vườn mình! Vắt tay lên trán suy nghĩ cách trồng rồi oán trách nàng thơ bất công! Chẳng gì tôi cũng đã từng là thành viên làng văn thơ của bố từ thuở " Ăn chưa no, lo chưa tới"! Vậy mà! “ Không có việc gì khó”! Ồ nhỉ, tại sao mình quên mất điều này? Nhưng chẳng lẽ bây giờ lại cắp sách đến trường học … làm thơ? Lan man nhớ lại phong thái các nhà thơ nổi tiếng xưa nay đã trở thành giai thoại cho người đời nhắc nhở. Nào là chắp hai tay sau lưng ung dung đi bảy bước hoàn thành một bài thơ như Tào Thực! Nào là các “ Thơ sĩ” muốn sáng tác thơ phải có trăng thanh, gió mát, hoa thơm và bình rượu mới được nàng thơ yêu... Tôi liền ra ngồi cạnh mấy giò phong lan đang hé nụ để nghe ngóng ý thơ! Hoa đẹp nhưng thơ chẳng đến dù chỉ một từ! Đang chán nản thở dài sườn sượt thì chợt thoảng một hương thơm nhẹ nhàng cùng bóng hình yểu điệu như gió như sương mờ mờ ảo ảo nhẹ nhàng rót vào tai tôi: “ Thất tình ta lại làm thơ thất tình”! Rồi thôi! Nàng thơ đã vụt biến đi rồi! Tuy nhiên, nàng còn nhắn gửi: “Ai cũng có thể làm thơ nhưng chỉ những thi sĩ… thất tình mới tìm được áng thơ hay để đời”! Chân lý là đây, tôi reo lên mừng rỡ: “ Eureka, Eureka… Tìm ra rồi, tìm ra rồi”!
Hình như nàng thơ nói chẳng sai? Chúng ta cùng “điểm mặt” vài bài thơ đã đi cùng năm tháng.
Bài thơ đầu tiên tôi muốn đề cập đến của một nữ lưu! Nữ lưu này chưa bao giờ xuất hiện công khai dáng hình cũng như tên tuổi thật. Có giả thuyết còn cho tác giả là nam giới ẩn danh. Tôi ngả về phe khẳng định thi sĩ là nữ giới . Nếu không phải nữ thì sao có thể thốt lên: “ Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng/ Trời ơi người ấy có buồn không”? Tuy toàn bộ bài thơ không một lần tỏ rõ nhà thơ thất tình mà chỉ là nỗi buồn chán thất vọng khi phải sống cùng người mình chẳng yêu! Như vậy có thể gọi là thất tình hay không? Tuy nhiên ta cứ suy ra theo kiểu : “ Suy bụng ta” thì tôi xin khẳng định tác giả bài thơ đã thất tình lúc viết bài này! Không thất tình sao được khi đang ngóng dài cổ ra với hy vọng “ Tôi chờ người đến với yêu thương”! Lén lút trốn mẹ ra ngõ trông chờ bóng dáng “người ấy” thì bị mẹ chạy ra túm tóc lôi xềnh xệch về nhà ấn lên xe hoa cùng một người đàn ông lạ hoắc mà không có quyền phản đối! Không được nói “ No, No… Trăm lần không, vạn lần không” cũng không được quyền nài nỉ : “Xin mẹ thư thư để con đợi “ người ấy” ngỏ lời: “ I Love You” rồi con sẽ bỏ nhà, khăn gói theo người ta một cách tự nguyện, vui vẻ dù người ấy nghèo hèn… Xin mẹ đừng bắt con phải sống đời với người dưng”… Uất ức lắm chứ, nhất là nỗi riêng này thời trước phận má hồng cứ phải giấu kín trong tim! Vậy theo bạn, tác giả “ Hai sắc hoa tigon” có bị thất tình không?
Hầu như ai cũng nghĩ “ liễu yếu, đào thơ” ủy mị, dễ khóc, dễ cười còn nam nhi đường đường một đấng anh hùng khó rơi nước mắt! Không đâu, TTKH đâu có khóc dù bị ép lên xe hoa với người không phải chính “ người ấy”! Người đã ‘thút thít” trong thơ khi bị thất tình tôi biết là đấng nam nhi : “ Nghẹn ngào tôi khóc quả tôi thương nàng” ! Thương!? Không biết thương cỡ nào mà chỉ có dậu mồng tơi nhỏ xíu cũng không dám nhảy qua! Thua xa các cụ ngày xưa : “ Yêu nhau mấy núi cũng trèo/ trăm sông cũng lội vạn đèo cũng qua”! Hay dậu mồng tơi nhà cô hàng xóm của thi sĩ Nguyễn Bính có gai ?
Bên Ta đã vậy, bên Tây thì sao? Tôi thấy cũng same, same! Chuyện xảy ra từ ngày xửa ngày xưa, người yêu có lẽ đã đi đầu thai từ bao giờ mà anh chàng tóc vàng mắt xanh vẫn còn thét lên : “ Lòng đau xé tưởng như điên như dại/ Mỗi lần tôi nhìn lại chiếc khăn san/ Ngày tôi còn trai trẻ sống lang thang/ Yêu say đắm một cô nàng Hy lạp” – Pushkin.
Tôi không còn nhớ thêm bài thơ hay nào được viết bởi thi sỹ thất tình nhưng các cụ nhà mình nói; “ Quá tam ba bận” ! Ba dẫn chứng trên đã đủ để chứng minh lời nói của nàng thơ nhắn gửi tôi : Thi sĩ thất tình mới có thơ hay!
Lâu đài Boldt (Boldt castle) do ông Boldt ở New York xây tặng vợ năm 1900 vì thấy vợ thích nơi này. Lâu đài chưa hoàn thành thì vợ ông qua đời. Ông buồn bỏ đi và không quay lại nơi này một lần nào nữa!
Tôi biết thơ từ khi tôi mới chừng bảy , tám tuổi! Cái độ tuổi chưa biết chi chi! Số là bố tôi lúc đó kiêm nhiều nghề lắm. Ngòai nghề chính là trạm trưởng bệnh xá thị trấn lại thêm tiệm thuốc đông y, châm cứu gia truyền đã mấy đời mở tại nhà! Rồi phụ trách văn thể ở thị trấn. Sáng tinh sương đã khua cả nhà dậy ra đường tập thể dục cùng mọi người theo tiếng loa của ủy ban . Món thể dục buổi sáng này tôi và tất cả bọn trẻ con cùng lứa ghét lắm! Mắt còn cay xè đã bị thốc dậy… Thể dục! Cái “món” tôi ưa nhất trong mớ công việc bề bộn của bố tôi là món báo tường. Văn phòng ủy ban thị trấn đối diện nhà tôi có một bức tường dành cho thơ văn . Bố tôi là người phụ trách mục này nên các văn, thi sĩ thị trấn hay tụ tập ở nhà tôi sáng tác, lựa chọn bài… cho số mới. Mỗi khi họ bình thơ, tôi thường luẩn quẩn cạnh đó…nghe ngóng, chờ cơ hội! Không phải tôi nghe thơ, văn ( đã biết gì mà nghe) !Tôi chỉ chăm chú nhìn những cái bút tô màu họ dùng vẽ, viết cho báo tường rồi tranh thủ…mượn để vẽ tranh cho mình! Thấy tôi luôn “rình rập, nhìn trộm” các cụ họp bàn, bố tôi liền phân công cho tôi việc điếu đóm, pha trà, bưng nước, quét nhà ! Thế rồi, tôi chính thức được “nhập” vào làng văn của bố khi nào chẳng hay với chức vụ thằng mõ!
Trên trang FB bạn tôi bây giờ nở rộ hoa thơ. Nhìn vườn nhà người hoa khoe sắc thắm mà buồn cho cảnh đìu hiu vườn mình! Vắt tay lên trán suy nghĩ cách trồng rồi oán trách nàng thơ bất công! Chẳng gì tôi cũng đã từng là thành viên làng văn thơ của bố từ thuở " Ăn chưa no, lo chưa tới"! Vậy mà! “ Không có việc gì khó”! Ồ nhỉ, tại sao mình quên mất điều này? Nhưng chẳng lẽ bây giờ lại cắp sách đến trường học … làm thơ? Lan man nhớ lại phong thái các nhà thơ nổi tiếng xưa nay đã trở thành giai thoại cho người đời nhắc nhở. Nào là chắp hai tay sau lưng ung dung đi bảy bước hoàn thành một bài thơ như Tào Thực! Nào là các “ Thơ sĩ” muốn sáng tác thơ phải có trăng thanh, gió mát, hoa thơm và bình rượu mới được nàng thơ yêu... Tôi liền ra ngồi cạnh mấy giò phong lan đang hé nụ để nghe ngóng ý thơ! Hoa đẹp nhưng thơ chẳng đến dù chỉ một từ! Đang chán nản thở dài sườn sượt thì chợt thoảng một hương thơm nhẹ nhàng cùng bóng hình yểu điệu như gió như sương mờ mờ ảo ảo nhẹ nhàng rót vào tai tôi: “ Thất tình ta lại làm thơ thất tình”! Rồi thôi! Nàng thơ đã vụt biến đi rồi! Tuy nhiên, nàng còn nhắn gửi: “Ai cũng có thể làm thơ nhưng chỉ những thi sĩ… thất tình mới tìm được áng thơ hay để đời”! Chân lý là đây, tôi reo lên mừng rỡ: “ Eureka, Eureka… Tìm ra rồi, tìm ra rồi”!
Hình như nàng thơ nói chẳng sai? Chúng ta cùng “điểm mặt” vài bài thơ đã đi cùng năm tháng.
Bài thơ đầu tiên tôi muốn đề cập đến của một nữ lưu! Nữ lưu này chưa bao giờ xuất hiện công khai dáng hình cũng như tên tuổi thật. Có giả thuyết còn cho tác giả là nam giới ẩn danh. Tôi ngả về phe khẳng định thi sĩ là nữ giới . Nếu không phải nữ thì sao có thể thốt lên: “ Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng/ Trời ơi người ấy có buồn không”? Tuy toàn bộ bài thơ không một lần tỏ rõ nhà thơ thất tình mà chỉ là nỗi buồn chán thất vọng khi phải sống cùng người mình chẳng yêu! Như vậy có thể gọi là thất tình hay không? Tuy nhiên ta cứ suy ra theo kiểu : “ Suy bụng ta” thì tôi xin khẳng định tác giả bài thơ đã thất tình lúc viết bài này! Không thất tình sao được khi đang ngóng dài cổ ra với hy vọng “ Tôi chờ người đến với yêu thương”! Lén lút trốn mẹ ra ngõ trông chờ bóng dáng “người ấy” thì bị mẹ chạy ra túm tóc lôi xềnh xệch về nhà ấn lên xe hoa cùng một người đàn ông lạ hoắc mà không có quyền phản đối! Không được nói “ No, No… Trăm lần không, vạn lần không” cũng không được quyền nài nỉ : “Xin mẹ thư thư để con đợi “ người ấy” ngỏ lời: “ I Love You” rồi con sẽ bỏ nhà, khăn gói theo người ta một cách tự nguyện, vui vẻ dù người ấy nghèo hèn… Xin mẹ đừng bắt con phải sống đời với người dưng”… Uất ức lắm chứ, nhất là nỗi riêng này thời trước phận má hồng cứ phải giấu kín trong tim! Vậy theo bạn, tác giả “ Hai sắc hoa tigon” có bị thất tình không?
Hầu như ai cũng nghĩ “ liễu yếu, đào thơ” ủy mị, dễ khóc, dễ cười còn nam nhi đường đường một đấng anh hùng khó rơi nước mắt! Không đâu, TTKH đâu có khóc dù bị ép lên xe hoa với người không phải chính “ người ấy”! Người đã ‘thút thít” trong thơ khi bị thất tình tôi biết là đấng nam nhi : “ Nghẹn ngào tôi khóc quả tôi thương nàng” ! Thương!? Không biết thương cỡ nào mà chỉ có dậu mồng tơi nhỏ xíu cũng không dám nhảy qua! Thua xa các cụ ngày xưa : “ Yêu nhau mấy núi cũng trèo/ trăm sông cũng lội vạn đèo cũng qua”! Hay dậu mồng tơi nhà cô hàng xóm của thi sĩ Nguyễn Bính có gai ?
Bên Ta đã vậy, bên Tây thì sao? Tôi thấy cũng same, same! Chuyện xảy ra từ ngày xửa ngày xưa, người yêu có lẽ đã đi đầu thai từ bao giờ mà anh chàng tóc vàng mắt xanh vẫn còn thét lên : “ Lòng đau xé tưởng như điên như dại/ Mỗi lần tôi nhìn lại chiếc khăn san/ Ngày tôi còn trai trẻ sống lang thang/ Yêu say đắm một cô nàng Hy lạp” – Pushkin.
Tôi không còn nhớ thêm bài thơ hay nào được viết bởi thi sỹ thất tình nhưng các cụ nhà mình nói; “ Quá tam ba bận” ! Ba dẫn chứng trên đã đủ để chứng minh lời nói của nàng thơ nhắn gửi tôi : Thi sĩ thất tình mới có thơ hay!
Lâu đài Boldt (Boldt castle) do ông Boldt ở New York xây tặng vợ năm 1900 vì thấy vợ thích nơi này. Lâu đài chưa hoàn thành thì vợ ông qua đời. Ông buồn bỏ đi và không quay lại nơi này một lần nào nữa!
Wednesday, January 13, 2016
Cố Vấn Tình Yêu
Tôi được ông Joe, hàng xóm cũ nhờ “ Cố vấn tình yêu” trước giáng sinh! Nguyên do cách đây gần chục năm, ông là hàng xóm cùng chung “ Dậu mồng tơi” với tôi! Sau khi vợ ông mất vài năm, ông cảm thấy cô đơn một mình trong căn nhà 4 phòng ngủ cộng với tuổi cao, sức yếu. Ông bán nhà, chuyển vào viện dưỡng lão dành cho người già. Tôi cũng đến viện dưỡng lão vài lần rồi! Phương tiện vật chất đầy đủ, hàng ngũ y tá, điều dưỡng… chăm sóc sức khỏe, đảm bảo bữa ăn dinh dưỡng cùng với phương tiện giải trí như phòng họp, phòng xemTV, phòng thể thao… có đủ cho các cụ. Đó là chưa kể những cụ yếu quá lại còn có người đến tắm gội hàng ngày! Chi phí ông nhà nước lo. Vật chất đầy đủ nhưng tinh thần hơi…yếu! Không phải bất cứ lúc nào người ta cũng giải tỏa cảm giác cô đơn, trống trải ở chỗ đông người! Có bạn cho rằng nếu buồn, ta chạy xuống phòng hát Karaoke hoặc tâm sự với các cụ khác giải buồn! Tôi không nghĩ vấn đề đơn giản vậy! Có nhiều trường hợp người ta phải âm thầm gặm nhấm cô đơn! Nhưng thôi, tôi muốn nói tiếp về Joe . Tôi gặp Joe ở thư viện khi tôi đến đó mượn vài cuốn sách VN về đọc. Hàn huyên một hồi rồi Joe hỏi tôi: : Bà thấy tôi nên để râu hay cạo sạch đi”? Hơi ngạc nhiên, tôi trả lời; “ Ý ông thích kiểu gì thì ông để râu kiểu ấy ! Tôi không sành về vấn đề này lắm”! Joe nói” Không, tôi muốn nhờ bà góp ý vì tôi đã có hẹn với một người bạn gái tuần sau! Tôi muốn “người ấy” nhìn tôi trẻ trung hơn vì cô mới có 53 tuổi” ! Oh la la, chuyện này không nhỏ đâu, tôi thầm nghĩ ! Joe bổ xung thêm: “ Còn tôi, bà có biết tôi bao nhiêu tuổi không” ? “ Tôi không biết nhưng ông trông vẫn còn khỏe mạnh lắm! Ông quen cô ấy như thế nào”? “ Tới tháng 5 năm tới, tôi tròn 73 tuổi. Tôi quen cô ấy do người bạn giới thiệu và chúng tôi đã nói chuyện với nhau qua phone vài lần cũng thấy hợp. Tối thứ 6 tuần tới, chúng tôi sẽ gặp nhau ở tiệm ăn. Tôi nói dối cô ấy là tôi 62 tuổi, bà thấy có ổn không”? Tôi gượng gạo: “ Ổn thôi, Joe, tình yêu chân thật thường không có biên giới”! Thực lòng mà nói, Joe có vẻ còn già hơn trước tuổi! Nhưng, biết đâu? Tôi cũng mong Joe có bạn gái để cùng chia sẻ buồn vui. Joe nhắc tôi: “ Nhưng bà vẫn chưa cho tôi biết sẽ sử lý với bộ râu như thế nào”? Khổ thân Joe và cũng khổ cho tôi nữa! Tôi không mấy khi để ý đến chuyện này, hơn nữa tôi không thích đàn ông để râu! Vả lại, cả râu và tóc Joe đều trắng! Tóc thì Joe cương quyết không nghe lời khuyên của tôi là nhuộm . Vậy thì “Xén” bớt màu trắng có thể sẽ trẻ trung hơn! Tôi ngần ngừ: “ Tôi muốn ông cạo râu vì lúc nào ông cũng để râu! Vả lại, râu mọc rất nhanh , ông thấy sao”? Joe đáp: “ Tôi cũng nghĩ thế, tôi sẽ đến tiệm cạo râu ngay bây giờ”!
Hôm qua, Joe ghé nơi làm việc của tôi vào giờ ăn trưa. Trông ông vui và yêu đời hẳn lên, có điều, bộ râu của ông “ Bổn cũ soạn lại”! Chưa kịp hỏi, Joe khoe: “ Cô ấy đồng ý làm bạn gái tôi rồi! Cô ấy là người rất tốt, Cả mùa giáng sinh, chúng tôi có những giây phút tuyệt vời bên nhau!Tôi đã thông báo cho các con tôi biết, ai cũng mừng cho tôi! Bây giờ tôi vui lắm! Tôi cảm thấy mình như trẻ lại ở tuổi 50”! Tôi ngắt lời: “ Tuổi 17 chứ Joe”! Joe vui vẻ: “ Tuổi 17, vâng, tình yêu thật kỳ diệu, bây giờ tôi đã hết cô đơn. Cô ấy nói tôi để râu hay không chẳng thành vấn đề gì vì cô ấy yêu tôi, tôi cám ơn bà rất nhiều”!
Tôi nhìn Joe thấy hình như ông đã trẻ ra thì phải? Vẫn bộ râu trắng như xưa nhưng sao giờ thấy khác? Tình yêu có sức mạnh vậy sao?
Subscribe to:
Posts (Atom)