Những ghi nhận, những cảm nghĩ về nhân tình thế thái sẽ được thể hiện ở trang Viet-Ca ( Việt nam -Canada )
Monday, March 30, 2020
Wednesday, March 25, 2020
Thói Quen
Từ ngày có dịch covid, những thói quen của hầu hết mọi người đã phải bỏ! Không dễ nhưng buộc phải bỏ! Về quan hệ giao tiếp hàng ngày giữa người với người trở lên dè dặt, lo ngại, hồ nghi! Gặp nhau không thể vồ vập bắt tay nói gì đến việc hug, cheek kiss... như xưa? Thậm chí nếu phải đi mua thực phẩm cũng sợ gặp người quen vì không lẽ không chào nhau một câu dù rằng ở thời điểm này ai cũng buộc phải gần như "lờ" nhau đi, tránh xa nhau ra ít nhất 2 m để bảo vệ mình và bảo vệ cả xã hội nhưng biết là một chuyện, cái thói quen mọc rễ lâu đời trong ta cứ cảm thấy áy náy, không phải!
Còn trong gia đình thì hôm nào cũng tụ họp đông đủ! Người thất nghiệp, người làm việc tại nhà, người... mất học! Đông nhưng chẳng thấy vui! Mọi người ít nói hơn, ít tụ tập ở phòng khách mà ai cũng thu mình trong phòng riêng của mình! Dĩ nhiên, những người làm việc Online bận rộn với công việc của họ như tại công sở chẳng có nhiều thời gian ... tiếp chuyện với người... thất nghiệp nhưng giữa những người thất nghiệp với nhau hầu như cũng không có chuyện gì để nói? Nói gì đây? Về số người lây nhiễm cứ tăng hàng ngày? Về những người chẳng may ra đi mãi mãi? Buồn!
Các cơ quan, văn phòng, công sở , thương mại ... hầu như đóng cửa hết chỉ trừ những cơ sở thiết yếu phục vụ cho đời sống như thực phẩm, xăng dầu, y tế... buộc phải phục vụ! Từ sau thứ hai tuần trước tôi không dám bước ra khỏi cửa nên chẳng biết còn có nhiều người đi chợ không? Bao nhiêu người tiếp tục đổ xăng nữa! Nhìn qua cửa sổ thấy thỉnh thoảng có xe chạy qua! Hiếm hoi có người dắt chó đi dạo! Đường vắng ngắt !
Tuy nhiên, những người thất nghiệp , đa số là người lao động trực tiếp nên không thể làm việc tại nhà khi công xưởng đóng cửa cũng cảm thấy ấm lòng khi hiện tại mỗi người sẽ được trợ cấp 2000 đô/tháng trong 4 tháng để chi trả cho nhu cầu thiết yếu của bản thân trong giai đoạn ngặt nghèo này! Nhận tiền... " cho không biếu không" nhưng chẳng ai muốn sẽ PHẢI nhận tới 4 tháng! Ai cũng mong dịch bệnh đẩy lùi nhanh để nhịp sống trở lại bình thường! Để lại được sáng sớm bò dậy đi cày vất vả như cách đây hai tuần! Mới hai tuần thôi mà sao thấy thời gian dài dằng dặc! Lúc đi làm than vất vả còn bây giờ mong được trở lại nhịp sống vất vả đó càng sớm càng tốt ! Được nói chuyện thoải mái với mọi người! Được chia sẻ buồn vui! Được sống lại với thói quen xưa cũ!
Từ ngày có dịch covid, những thói quen của hầu hết mọi người đã phải bỏ! Không dễ nhưng buộc phải bỏ! Về quan hệ giao tiếp hàng ngày giữa người với người trở lên dè dặt, lo ngại, hồ nghi! Gặp nhau không thể vồ vập bắt tay nói gì đến việc hug, cheek kiss... như xưa? Thậm chí nếu phải đi mua thực phẩm cũng sợ gặp người quen vì không lẽ không chào nhau một câu dù rằng ở thời điểm này ai cũng buộc phải gần như "lờ" nhau đi, tránh xa nhau ra ít nhất 2 m để bảo vệ mình và bảo vệ cả xã hội nhưng biết là một chuyện, cái thói quen mọc rễ lâu đời trong ta cứ cảm thấy áy náy, không phải!
Còn trong gia đình thì hôm nào cũng tụ họp đông đủ! Người thất nghiệp, người làm việc tại nhà, người... mất học! Đông nhưng chẳng thấy vui! Mọi người ít nói hơn, ít tụ tập ở phòng khách mà ai cũng thu mình trong phòng riêng của mình! Dĩ nhiên, những người làm việc Online bận rộn với công việc của họ như tại công sở chẳng có nhiều thời gian ... tiếp chuyện với người... thất nghiệp nhưng giữa những người thất nghiệp với nhau hầu như cũng không có chuyện gì để nói? Nói gì đây? Về số người lây nhiễm cứ tăng hàng ngày? Về những người chẳng may ra đi mãi mãi? Buồn!
Các cơ quan, văn phòng, công sở , thương mại ... hầu như đóng cửa hết chỉ trừ những cơ sở thiết yếu phục vụ cho đời sống như thực phẩm, xăng dầu, y tế... buộc phải phục vụ! Từ sau thứ hai tuần trước tôi không dám bước ra khỏi cửa nên chẳng biết còn có nhiều người đi chợ không? Bao nhiêu người tiếp tục đổ xăng nữa! Nhìn qua cửa sổ thấy thỉnh thoảng có xe chạy qua! Hiếm hoi có người dắt chó đi dạo! Đường vắng ngắt !
Tuy nhiên, những người thất nghiệp , đa số là người lao động trực tiếp nên không thể làm việc tại nhà khi công xưởng đóng cửa cũng cảm thấy ấm lòng khi hiện tại mỗi người sẽ được trợ cấp 2000 đô/tháng trong 4 tháng để chi trả cho nhu cầu thiết yếu của bản thân trong giai đoạn ngặt nghèo này! Nhận tiền... " cho không biếu không" nhưng chẳng ai muốn sẽ PHẢI nhận tới 4 tháng! Ai cũng mong dịch bệnh đẩy lùi nhanh để nhịp sống trở lại bình thường! Để lại được sáng sớm bò dậy đi cày vất vả như cách đây hai tuần! Mới hai tuần thôi mà sao thấy thời gian dài dằng dặc! Lúc đi làm than vất vả còn bây giờ mong được trở lại nhịp sống vất vả đó càng sớm càng tốt ! Được nói chuyện thoải mái với mọi người! Được chia sẻ buồn vui! Được sống lại với thói quen xưa cũ!
Sunday, March 1, 2020
Tích trữ nhu yếu phẩm mùa dịch Covid-19
Cô em gửi cho tôi mấy ảnh bạn cô chụp từ cửa hàng T&T và Costco ở Toronto . T&T là cửa hàng thực phẩm tương đối lớn bán đủ mọi thứ từ nồi niêu xoong chảo đến gạo rau, cá ,thit sống, chín... chủ yếu là các mặt hàng người Á hay dùng! Còn Costco là chuỗi cửa hàng lớn của Mỹ tầm cỡ quốc tế có chi nhánh ở rất nhiều nước chỉ đứng thứ 2 sau Walmart cũng bán đầy đủ từ thực phẩm đến các đồ gia dụng dành cho cho các thành viên có thẻ của cửa hàng! Nhìn ảnh 2 tiệm này ở Toronto (cách Ottawa 400 Km) thì hàng hóa trên kệ trống trơn! Mọi người đã vét sạch hết không chỉ những mặt hàng khô như gạo, mì mà cả thịt, cá cũng chẳng còn! Một ảnh thấy cô gái trẻ ngồi trên đống bao gạo (12 bao ) chắc đợi người nhà đến chở về? Số lượng gạo này thừa cho cả gia đình tôi ăn một năm ! Ảnh khác một cái xe đẩy chất bên dưới là cái hôp lớn đựng tủ đông đá mini còn bên trên và cạnh nó là một đống thịt bò, lợn, thịt băm...! Chắc cái tủ lạnh sẽ mua này được cho vào kho tầng ngầm để chứa thịt, cá ... dự trữ đề phòng???
Hoảng quá, tôi vội vàng "lệnh" cho ông bạn "đồng sàng" : "Chủ nhật đi Costco! Mỗi "thằng" một xe mới đủ chở hàng anh ạ"! Ông tròn mắt nhìn tôi với dấu hỏi to tướng trên mặt? Tôi chìa cho ông xem ảnh bạn cô em chụp từ Toronto! Ông cười nhạo nhưng... không "dám" phản đối!
Chừng 11 giờ sáng chủ nhật hôm nay tôi đã đến Costco với bản danh sách những thứ cần mua dài kín notepad cùng... "khí thế" hừng hực sẵn sàng cho tất cả các món hàng dự trữ! Vì ít khi đi mua hàng vào ngày chủ nhật nên tôi không biết chủ nhật lại đông người mua đến thế? Ngay đường chính rẽ vào khu vực cửa hàng có cảnh sát đứng điều khiển giao thông cho linh hoạt vì góc đường này chỉ có bảng Stop! Bên trong sân thêm hai cậu nhân viên cửa hàng cũng đứng điều khiển xe vào, ra bãi đậu xe cho khách! Tôi băn khoăn dự đoán với số lượng người đông thế này chắc chắn hàng đã hết sạch rồi? Ngay tại cửa vào trong cửa hàng dòng người cũng tiến vào chậm chạp hơn ngày thường! Tới lượt mình, tôi mới biết nguyên nhân khi nhìn thấy hai cậu nhân viên kiểm tra thẻ vào tiệm của khách đang bận rộn lau cán xe đẩy hàng của tất cả mọi người bằng giấy lau khử trùng Lysol nên tốc độ di chuyển của dòng người chậm hơn bình thường !( Lysol có thể giết chết tới 99,99 % viruses và bactteria ( vi khuẩn? vi trùng?) nên rất được các bậc nội trợ ưa dùng lau chùi, khử trùng.... trong nhà!
Và đây là hình ảnh hàng hóa vẫn như bình thường trên kệ của cửa hàng Costco Ottawa tôi đi ngày hôm nay giữa lúc nhiều tin đồn hoang mang trên mạng về dịch Covid-19 !
Sau khi dời Costco, tôi bỏ ý định sang T&T để thăm dò tình hình!
Vậy theo bạn! Có nên mua đồ dự trữ hay không?
Cô em gửi cho tôi mấy ảnh bạn cô chụp từ cửa hàng T&T và Costco ở Toronto . T&T là cửa hàng thực phẩm tương đối lớn bán đủ mọi thứ từ nồi niêu xoong chảo đến gạo rau, cá ,thit sống, chín... chủ yếu là các mặt hàng người Á hay dùng! Còn Costco là chuỗi cửa hàng lớn của Mỹ tầm cỡ quốc tế có chi nhánh ở rất nhiều nước chỉ đứng thứ 2 sau Walmart cũng bán đầy đủ từ thực phẩm đến các đồ gia dụng dành cho cho các thành viên có thẻ của cửa hàng! Nhìn ảnh 2 tiệm này ở Toronto (cách Ottawa 400 Km) thì hàng hóa trên kệ trống trơn! Mọi người đã vét sạch hết không chỉ những mặt hàng khô như gạo, mì mà cả thịt, cá cũng chẳng còn! Một ảnh thấy cô gái trẻ ngồi trên đống bao gạo (12 bao ) chắc đợi người nhà đến chở về? Số lượng gạo này thừa cho cả gia đình tôi ăn một năm ! Ảnh khác một cái xe đẩy chất bên dưới là cái hôp lớn đựng tủ đông đá mini còn bên trên và cạnh nó là một đống thịt bò, lợn, thịt băm...! Chắc cái tủ lạnh sẽ mua này được cho vào kho tầng ngầm để chứa thịt, cá ... dự trữ đề phòng???
Hoảng quá, tôi vội vàng "lệnh" cho ông bạn "đồng sàng" : "Chủ nhật đi Costco! Mỗi "thằng" một xe mới đủ chở hàng anh ạ"! Ông tròn mắt nhìn tôi với dấu hỏi to tướng trên mặt? Tôi chìa cho ông xem ảnh bạn cô em chụp từ Toronto! Ông cười nhạo nhưng... không "dám" phản đối!
Chừng 11 giờ sáng chủ nhật hôm nay tôi đã đến Costco với bản danh sách những thứ cần mua dài kín notepad cùng... "khí thế" hừng hực sẵn sàng cho tất cả các món hàng dự trữ! Vì ít khi đi mua hàng vào ngày chủ nhật nên tôi không biết chủ nhật lại đông người mua đến thế? Ngay đường chính rẽ vào khu vực cửa hàng có cảnh sát đứng điều khiển giao thông cho linh hoạt vì góc đường này chỉ có bảng Stop! Bên trong sân thêm hai cậu nhân viên cửa hàng cũng đứng điều khiển xe vào, ra bãi đậu xe cho khách! Tôi băn khoăn dự đoán với số lượng người đông thế này chắc chắn hàng đã hết sạch rồi? Ngay tại cửa vào trong cửa hàng dòng người cũng tiến vào chậm chạp hơn ngày thường! Tới lượt mình, tôi mới biết nguyên nhân khi nhìn thấy hai cậu nhân viên kiểm tra thẻ vào tiệm của khách đang bận rộn lau cán xe đẩy hàng của tất cả mọi người bằng giấy lau khử trùng Lysol nên tốc độ di chuyển của dòng người chậm hơn bình thường !( Lysol có thể giết chết tới 99,99 % viruses và bactteria ( vi khuẩn? vi trùng?) nên rất được các bậc nội trợ ưa dùng lau chùi, khử trùng.... trong nhà!
Và đây là hình ảnh hàng hóa vẫn như bình thường trên kệ của cửa hàng Costco Ottawa tôi đi ngày hôm nay giữa lúc nhiều tin đồn hoang mang trên mạng về dịch Covid-19 !
Sau khi dời Costco, tôi bỏ ý định sang T&T để thăm dò tình hình!
Vậy theo bạn! Có nên mua đồ dự trữ hay không?
Sunday, February 23, 2020
Tuesday, February 11, 2020
Virus Novel Corona Và Kỳ Thị
Dịch bệnh do virus Corona làm cho cả thế giới hoang mang, lo sợ, ngờ vực, đề phòng lẫn nhau. Đọc trên mạng đã có trường hợp một cô gái người Á trên đường tới sở làm ở Paris bị một người đàn ông đi xe ngang qua thò cổ ra nói cô cần phải đeo khẩu trang làm cô hết sức bất bình! Đã có một vài người Á phải "hét" lên trên mạng xã hội : " Chúng tôi không phải là virus"! Mình " da vàng mũi tẹt" 100% nên cũng thấy nhột nhạt dù chẳng mắc tội gì!
Cũng may tôi không ( hoặc chưa) gặp trường hợp dở khóc dở cười như thế nên chưa biết nếu chẳng may rơi vào tình trạng đó sẽ xử trí ra sao? Im lặng bỏ đi hay phản đối? Phản đối như thế nào?
Công bằng mà nói thì dư luận từ nghi ngờ đến kỳ thị trong xã hội ở một số nhỏ người dân cũng có lý do chính đáng! Đã có người dùng thuốc hạ sốt để qua mặt hải quan về kiểm tra thân nhiệt lại còn khoe khoang chiến tích trên mạng xã hội! Lố bịch hơn, khoe mình đang ngồi ăn tại một nhà hàng sang trọng ở Paris! Và tấm ảnh " Kiều nữ ăn súp dơi" với nguyên con dơi kinh dị.... Rồi chậm trễ trong thông tin cảnh báo nguy cơ bệnh dịch cho thế giới biết tại ổ dịch... Về lý thì thế nhưng chẳng dễ ràng cho hầu hết mọi người phải tuân theo mệnh lệnh của lý trí khi cảm thấy mình bị tổn thương một cách oan uổng!
Cứ tưởng ở xa tâm bão sẽ tránh được gió quét! Ai ngờ sáng nay tôi bị " Cuốn theo chiều gió" ở phía ngược lại! Sự thể thế này : Tôi đang đứng đợi cà phê của mình chợt tình cờ gặp cậu hàng xóm cũ từ xưa cũng vào mua cà phê! Chào hỏi vồn vã nhau xong thì cậu khoe : " Tôi đi thăm gia đình ở Hong Kong mới quay về" ! Như một phản xạ, tôi giật mình lùi lại rồi nhìn cậu chẳng thốt lên lời! Cậu không để ý mà tiếp tục nói cậu về thăm gia đình 25 ngày và quay lại Ottawa 30 tháng 12 ! " Thần hồn nát thần tính" nên tôi nghe nhầm cậu nói 30 tháng 1! Tôi cố trấn tĩnh rồi lắp bắp : " Nghĩa là cậu mới quay lại cách đây 10 ngày? Từ Hong Kong? Thế cậu" ?! Lúc này cậu mới nhận ra vẻ mặt thất thần của tôi, cậu cười : "Không, tôi quay lại hơn một tháng rồi! Từ trước khi phong tỏa"! Tôi cười gượng : " Cậu làm tôi sợ quá! Thế gia đình cậu ở Hong Kong có...có ...ổn không"? Cậu cho biết gia đình cậu bình thường, không ai bị... dính! Tuy nhiên tôi vẫn có cảm giác " lạnh xương sống" nên cố can đảm gượng gạo thêm vài câu xã giao rồi lấy cớ bận việc! Vội vàng cầm cốc cà phê, chào cậu và nhanh chóng rời khỏi tiệm!
Đời có phải là chuỗi nghịch lý? Tôi đang loay hoay nghĩ cách xử sự , phản kháng nếu chẳng may gặp phải những người nhìn mình là... virus thì tôi lại tự biện minh về thái độ bất nhã của chính mình như hành động chính đáng cần phải có để tự vệ?
Dịch bệnh do virus Corona làm cho cả thế giới hoang mang, lo sợ, ngờ vực, đề phòng lẫn nhau. Đọc trên mạng đã có trường hợp một cô gái người Á trên đường tới sở làm ở Paris bị một người đàn ông đi xe ngang qua thò cổ ra nói cô cần phải đeo khẩu trang làm cô hết sức bất bình! Đã có một vài người Á phải "hét" lên trên mạng xã hội : " Chúng tôi không phải là virus"! Mình " da vàng mũi tẹt" 100% nên cũng thấy nhột nhạt dù chẳng mắc tội gì!
Cũng may tôi không ( hoặc chưa) gặp trường hợp dở khóc dở cười như thế nên chưa biết nếu chẳng may rơi vào tình trạng đó sẽ xử trí ra sao? Im lặng bỏ đi hay phản đối? Phản đối như thế nào?
Công bằng mà nói thì dư luận từ nghi ngờ đến kỳ thị trong xã hội ở một số nhỏ người dân cũng có lý do chính đáng! Đã có người dùng thuốc hạ sốt để qua mặt hải quan về kiểm tra thân nhiệt lại còn khoe khoang chiến tích trên mạng xã hội! Lố bịch hơn, khoe mình đang ngồi ăn tại một nhà hàng sang trọng ở Paris! Và tấm ảnh " Kiều nữ ăn súp dơi" với nguyên con dơi kinh dị.... Rồi chậm trễ trong thông tin cảnh báo nguy cơ bệnh dịch cho thế giới biết tại ổ dịch... Về lý thì thế nhưng chẳng dễ ràng cho hầu hết mọi người phải tuân theo mệnh lệnh của lý trí khi cảm thấy mình bị tổn thương một cách oan uổng!
Cứ tưởng ở xa tâm bão sẽ tránh được gió quét! Ai ngờ sáng nay tôi bị " Cuốn theo chiều gió" ở phía ngược lại! Sự thể thế này : Tôi đang đứng đợi cà phê của mình chợt tình cờ gặp cậu hàng xóm cũ từ xưa cũng vào mua cà phê! Chào hỏi vồn vã nhau xong thì cậu khoe : " Tôi đi thăm gia đình ở Hong Kong mới quay về" ! Như một phản xạ, tôi giật mình lùi lại rồi nhìn cậu chẳng thốt lên lời! Cậu không để ý mà tiếp tục nói cậu về thăm gia đình 25 ngày và quay lại Ottawa 30 tháng 12 ! " Thần hồn nát thần tính" nên tôi nghe nhầm cậu nói 30 tháng 1! Tôi cố trấn tĩnh rồi lắp bắp : " Nghĩa là cậu mới quay lại cách đây 10 ngày? Từ Hong Kong? Thế cậu" ?! Lúc này cậu mới nhận ra vẻ mặt thất thần của tôi, cậu cười : "Không, tôi quay lại hơn một tháng rồi! Từ trước khi phong tỏa"! Tôi cười gượng : " Cậu làm tôi sợ quá! Thế gia đình cậu ở Hong Kong có...có ...ổn không"? Cậu cho biết gia đình cậu bình thường, không ai bị... dính! Tuy nhiên tôi vẫn có cảm giác " lạnh xương sống" nên cố can đảm gượng gạo thêm vài câu xã giao rồi lấy cớ bận việc! Vội vàng cầm cốc cà phê, chào cậu và nhanh chóng rời khỏi tiệm!
Đời có phải là chuỗi nghịch lý? Tôi đang loay hoay nghĩ cách xử sự , phản kháng nếu chẳng may gặp phải những người nhìn mình là... virus thì tôi lại tự biện minh về thái độ bất nhã của chính mình như hành động chính đáng cần phải có để tự vệ?
Sunday, February 2, 2020
Ottawa Winterlude 2020
Winterlude năm nay ở Ottawa mở rất khiêm tốn! Các hình tượng
đá ( băng) điêu khắc kích thước nhỏ và không nhiều. Hình như không có sự tham gia của
nhiều nước khác trên thế giới như những năm trước? Và địa điểm cũng đổi từ Confederation Park sang đường Sparks ! Chương trình âm nhạc rầm rộ
hơn vì có sân rộng cho bà con nhảy. Thêm
hệ thống tiếng vọng được lắp đặt cho bà con thử... Giọng! Nam thanh nữ tú đua
nhau hét ở đầu hệ thống để xem âm lượng
của mình bật sáng được bao nhiêu ngọn đèn hình cầu? Có đàn dương cầm cho mọi
người trổ tài. Dù đã mở từ thứ sáu nhưng tới tối thứ 7 các nghệ nhân vẫn còn
mài miệt với một vài công trình chưa hoàn thành.
Trái tim băng đá |
Byward market về đêm |
Xếp hàng mua bánh Beaver tail |
Nghệ nhân vẫn còn làm việc |
Hệ thống đèn thử âm lượng |
Những viên đá nhỏ đủ màu sắc cho trẻ em chơi, xếp hình. |
Subscribe to:
Posts (Atom)