Những ghi nhận, những cảm nghĩ về nhân tình thế thái sẽ được thể hiện ở trang Viet-Ca ( Việt nam -Canada )
Thursday, December 22, 2011
***MERRY CHRISTMAS***
Freezing Rain
Minh Thành
Trong các loại thời tiết, tôi sợ nhất Freezing Rain ! Bão tuyết mùa đông khủng khiếp thật nhưng cũng không sợ lắm vì khi có bão tuyết,mình chỉ cần mặc thật ấm , ngồi trong nhà nổ máy xe trước chừng 5, 10 phút rồi mới tà tà ra . Lúc đó. xe cũng ấm lắm rồi . Muốn ấm hơn không gì tốt bằng mang theo một cốc cà phê hoặc trà nóng hổi đựng trong loại cốc giữ nhiệt đặc biệt loại lớn . Hơi ấm thơm mùi trà hay cà phê tỏa khắp trong xe mang lại cho ta một cảm giác ấm cúng như… trong nhà ! Ngừng xe trước đèn đỏ lại tranh thủ uống một chút , tạo hơi ấm từ trong cơ thể mới sảng khoái làm sao . Còn khi có freezing rain hả ? Hết cả ung dung . Mở cửa đi ra chỗ xe đậu phải cầm theo ca muối dọn đường ! Rồi hì hục cạo lớp băng đóng kín mít quanh kính xe .Nhiều khi còn không mở được cửa xe nếu lượng đá đóng quá dày. Lại cứ nổ máy xuông đợi sức nóng trong xe làm tan hết lớp băng đá… Nhưng như vậy vẫn chưa phải vấn đề nan giải . Cái mà tôi sợ nhất là lúc lái xe xuống đường ! Đường lớn, đường cao tốc được ưu tiên rải muối trước nên đỡ trơn . Những đường nhỏ chưa đựoc rải muối nhìn trơn bóng phát sợ ! Trót lăn bánh xe vào rồi thì xe chạy cứ như nhảy tango . Sợ nhất những đoạn đường cong và dốc ! Mình lái mà thấy rõ cảm giác đường trơn đến mức độ bánh xe không lăn được ! Ai đã từng lái xe vào lúc freezing rain trên đường Laurier quãng cong nhất ngay trước cửa tòa đại sứ quán Nga nên cẩn thận . Tôi bị một lần hú vía ! Dù lái rất chậm nhưng xe cứ bị trượt vào sát phía bên hàng trụ bê tông an toàn chắn đường bên dưới là công viên và sông ! Phanh không ăn nữa và bánh xe không bám đường dù tôi chạy với tốc độ con rùa ! Rồi tôi cứ ấn nhẹ phanh , thả ra, ấn tiếp… tới lúc xe loạng choạng rồi dừng lại được ! Lúc hơi bình tĩnh lại, nhìn ra đã thấy mấy xe chạy sau dừng sát cạnh xe tôi . Họ hạ kính xe xuống hỏi tôi có OK không ? Mặt tôi khi đó chắc là tái mét nhưng tôi trả lời họ là tôi không sao , rất cám ơn… Nhưng họ không đi mà đợi tôi lái ra đường chính đã ! Khi thấy tôi lái đựoc vào đường chính rồi , họ vẫy tay chào rồi mới đi tiếp ! Còn tôi ? Tôi quay về nhà không đi làm hôm đó ! Nghỉ một ngày không sao chứ thực sự, lúc đó tay chân vẫn còn run ! Còn nhớ thời gian mới đến đây , mấy cô cậu Mít đi học tiếng Anh bằng xe bus . Lội tắt đường qua một dốc nhỏ mà mùa hè là thảm cỏ xanh mượt . Lúc này phủ tuyết kín được tráng một lớp nước mưa freezing rain trơn bóng ! Lúc đó nào đã có kinh nghiệm gì về freezing rain đâu ! Lại còn sung sức nên chưa biết sợ ! Thế rồi , cả bọn bị nghẽn lưng chừng dốc leo lên không được mà tụt xuống chẳng xong ! Cuối cùng chúng tôi ngồi xuống , nắm chặt tay nhau.. Bước … ngồi ! Nhích từng tý một ! Đi đường tắt tưởng nhanh cuối cùng muộn học ! Cũng may đi cả một nhóm chứ nếu có một mình chắc phải … Lăn ?
Hôm qua, Ottawa có freezing rain cả ngày . Đến khoảng sau 7 giờ tối , nhiệt độ ấm hơn và có mưa ! Mưa tương đối lớn ! Mưa giữa tháng 12 ? Cũng may nhiệt độ ấm áp nên không bị biến thành freezing rain nữa . Và tối nay , ông thời tiết nói trời sẽ lạnh trở lại ! Bình thường thôi ! Mùa đông mà.
Đường trơn trượt
Cây được bao phủ bởi lớp đá
Wednesday, December 21, 2011
***MERRY CHRISTMAS***
St. Laurent Shopping Centre
Minh Thành
Tôi thích đi St.Laurent Shopping Centre vì chỗ đậu xe rộng rãi . Trong đó có đầy đủ các mặt hàng của những tiệm từ bình dân đến cao cấp . Hầu như bây giờ, trung tâm thương mại nào cũng hội tụ đầy đủ những yếu tố này nhưng St. Laurent Shopping Centre tôi thấy gần gũi hơn vì ngoài chỗ đậu xe ,đây còn là nơi tôi quen đến từ hàng chục năm trước nên hầu như biết tường tận mọi chỗ dù bây giờ , gần nơi tôi ở cũng có vài trung tâm thương mại tương tự . Đã gần giáng sinh nhưng số lượng khách cũng chưa đông đảo dù giá cả hầu hết các mặt hàng từ quần áo, giày dép, hàng điện tử… đều giảm mạnh ! Hình như người ta lười đi mua sắm hay vẫn còn quá sớm ? Nhặt mua được vài món hàng đẹp ở The Bay với giá 40% Off thấy đã hài lòng rồi . Vậy mà khi ra quầy trả tiền , bà nhân viên hỏi : “ Bà mua hàng này cho bà hay quà tặng” . Tôi hỏi bà : “ Có gì khác biệt giữa mua cho mình hay quà tặng? Món hàng này tôi mua cho tôi” Bà nói :” Nếu mua quà tặng, cửa hàng sẽ đưa loại hóa đơn không ghi số tiền để người được tặng quà sẽ trả lại hoặc đổi lại món hàng nếu họ không muốn . Còn mua cho mình sẽ có hóa đơn bình thường với giá tiền trên đó đồng thời được bốc thăm coupon giảm giá thêm” . Bà lấy một tập coupon cho tôi rút 1 tờ . Tôi may mắn rút được tờ ghi 15% Off , và giảm ngay lập tức . Một cách giảm giá hết sức thông minh của các cửa hàng đem lại hứng khởi cho người mua và khuyến khích khách hàng tích cực mua thêm nhiều hàng nữa . Thấy vui vui , tôi thẩn thơ dạo ngắm người mua sắm và ghi lại một số hình ảnh của trung tâm thương mại này trong những ngày cận kề giáng sinh
Thursday, December 15, 2011
MERRY CHRISTMAS
Chuyện Vui Mùa Giáng Sinh
(Lượm Lặt)
Thư Trẻ Em Gửi Santa
Kính gửi santa
Mẹ bảo ông chỉ cho quà những đứa trẻ ngoan thôi ! Điều đó không công bằng !
Brian
Kính gửi Santa
Ông làm ơn cho cháu xin một con búp bê cho giáng sinh năm nay . Cháu muốn con búp bê đó biết nói, biết đi , biết làm bài cho cháu và cả dọn dẹp phòng ngủ của cháu nữa.
Cháu cám ơn ông
Jenny
Kính gửi santa
Cháu cám ơn ông đã gửi cho cháu chiếc xe đua năm ngoái . Năm nay cháu muốn ông gửi cho cháu chiếc xe đua khác chạy nhanh hơn xe của thằng bạn thân cháu.
Cháu cám ơn ông
Ricky
Kính gửi Santa
Cháu đã đánh mất cái danh sách những món quà cháu muốn . Nhưng ông có thể gửi cho cháu những thứ ông đã quên từ năm ngoái.
Cháu cám ơn ông
Todd
Kính gửi Santa
Ông muốn cháu để sẵn cho ông món ăn gì ? Sữa, bánh qui hay bánh pizza ? Bố cháu nói ông thích bánh pizza. Ông làm ơn trả lời cháu nhé. Cháu yêu ông.
Lisa
Kính gửi Santa
Ông làm ơn cho cháu một xe tăng . một máy bay chiến đấu phản lực, 20 người lính và một khẩu súng bazooka . Cháu đang có một kế hoạch tấn công anh trai cháu . Ông làm ơn giữ bí mật này.
Cháu cám ơn ông .
Danny
***
Lòng Tốt
Đêm tối trước giáng sinh . Cậu bé 15 tuổi đi ngang qua đường thấy cậu nhóc chừng 7 , 8 tuổi đang cố kiễng chân với chuông cửa của một căn nhà sang trọng . Ngỡ cậu bé là người của căn nhà đó đang muốn bấm chuông cho gia đình ra mở cửa . Cậu 15 tuổi rất tế nhị nhẹ nhàng bước tới sau lưng , nhẹ nhàng nâng cậu nhóc lên đúng tầm chuông cửa cho cậu bấm liên hồi . Cứ nghĩ mình đã làm điều tốt, cậu bé hỏi cậu nhóc : Xong rồi, bây giờ mình làm gì tiếp đây ? Ai ngờ cậu nhóc là đứa trẻ nghịch ngợm chỉ muốn bấm chuông cửa nhà người khác để trêu chọc . Cậu rít lên nho nhỏ : Bây giờ thì phải chạy thật nhanh chứ đứng đây để họ bắt quả tang à !!!
Cô Giáo Trẻ
Tiệc giáng sinh do các học sinh trường nữ và trường nam phối hợp tổ chức có khiêu vũ . Cậu học sinh trường nam sau khi khiêu vũ với một cô gái ở trường nữ đã hỏi người bạn nhảy của mình : “ Có phải cô giáo môn vũ của trường bạn hơi khùng không “ . Cô gái trả lời : “ Không rõ lắm , bạn có biết tôi là ai không” ? “ Không” cậu học trò đáp, “ Tôi chính là cô giáo dạy vũ ở trường nữ” ! Cậu học trò vội vã : “ Vậy sao ? Thế cô có biết tôi là ai không” ? Cô giáo trẻ trả lời : “ Không” . “ May qua. Cám ơn cô” ! Câu học trò trả lời nhanh rồi chuồn thẳng.
Đường lên thiên đàng
Một cậu trẻ tuổi hỏi một chú bé đứng trước cửa nhà chỉ giúp đường đến nhà thờ vì cậu có vài phút nói chuyện ở đó tối giáng sinh . Sau khi chú bé chỉ đường , cậu cám ơn chú và hỏi : “ Tối nay em có đến nhà thờ không” ? Chú bé trả lời : “ Có , sao vậy” ? “ Ồ tốt quá , tối nay tôi được nói chuyện ở đó với các thiếu niên . Cậu tới nghe di . tôi sẽ chỉ cho lớp trẻ biết đường lên thiên đàng” Cậu bé nghi ngờ : “ Đường đến nhà thờ mà anh cũng chẳng biết thì làm sao anh có thể chỉ cho tôi đường lên thiên đàng” ???
Quà Santa
Trẻ em nơi đây tới giáng sinh cứ ngây thơ nghĩ rằng ông Santa Claus đã chui qua ống khói nhà mình để tặng quà những đứa trẻ ngoan . Thế nên , gần giáng sinh , các em viết thư thăm hỏi ông già Noel theo địa chỉ :
SANTA CLAUS
NORTH POLE
HOH OHO CANADA
Có những lá thư nói niềm mơ ước của mình về món quà giáng sinh như một gợi ý . Có những em thật thà hơn thì kê khai một danh sách những món đồ chơi em mong muốn để ông già Noel sẽ cho mình . Dĩ nhiên, phần lớn các em được toại nguyện vì bố mẹ các em cũng biết những thứ con mình mong muốn vì văn phòng ông Santa khuyên các em trước khi gửi nên nhờ bố mẹ kiểm tra hộ xem có đúng địa chỉ không ? Những lá thư các em gửi theo địa chỉ trên sẽ được những thiện nguyện viên cùng nhân viên bưu điện viết thư trả lời ( Ngày xưa thì hoàn toàn do các nhân viên bưu điện viết) . Cứ nghĩ chỉ có trẻ em mới tin tưởng có ông già Noel . Không ngờ một cụ già nghèo cũng tưởng thật . Các nhân viên bưu điện đọc lá thư của ông già này vào lúc gần giờ đóng cửa để nghỉ lễ giáng sinh ngày mai . Nội dung lá thư viết : “Con chưa bao giờ xin Chúa một điều gì nhưng con biết chúa không làm ngơ trước lời thỉnh cầu của con . Con xin chúa cho con 100 dollars để con có một giáng sinh ấm áp, đầy đủ”. Đọc lá thư cảm động này khiến vài nhân viên đó đã rủ nhau góp tiền gửi biếu ông già . Tuy nhiên, số tiền gom lại chỉ có 95 đồng thôi . Họ đành tặc lưỡi rồi gửi nhanh cho kịp tới tay ông trước ngày giáng sinh . Dĩ nhiên ông già mừng lắm . Năm sau, ông lại viết thư cũng với nội dung đó nhưng ông thêm một dòng chữ : “ Xin Chúa đưa tận tay con vì năm ngoái chúa gửi qua đường bưu điện , họ đã ăn cắp của con 5 đồng” !
Ai muốn thử xem có được quà của chúa hoặc ông già Noel thì bây giờ gửi thư là đúng dịp , hơi muộn nhưng chắc vẫn còn kịp nếu gửi nhanh !
Thiên Thần
Gần giáng sinh , công ty lớn nọ tổ chức cho nhân viên ăn mừng . Một cậu trai trẻ mới lấy vợ được xếp ngồi cạnh ông đồng nghiệp đã gần tuổi về hưu . Cả hai đều không biết nhau . Khi những bài hát thánh ca được cất lên cùng hình ảnh các thiên thần múa hát . Cậu trai trẻ lâng lâng mơ màng nghĩ về người vợ mới cưới xinh đẹp yêu kiều của mình một cách hạnh phúc .Cậu chia sẻ với ông bạn ngồi cạnh niềm tự hào của mình : “ Ông biết không , vợ tôi là một thiên thần” . Ông đồng nghiệp già chúc mừng : “ Anh thật là may mắn ! Vợ tôi thì vẫn còn sống” !
Ma Men
Sau tiệc giáng sinh , cả ông chồng lẫn bà vợ đều say khướt . Ông chồng cảm thấy mình tỉnh táo hơn nên cầm lái trên đường về nhà . Bị cảnh sát nghi ngờ chặn xe lại bắt ông thử nghiệm nồng độ rượu . Dụng cụ thử nghiệm báo kết quả mức rượu trong máu ông cao quá độ cho phép . Anh cảnh sát định phạt, ông không chịu, nói dụng cụ thử nghiệm sai ! Ông bảo : “ Tôi uống có ly nhỏ, không thể có nồng độ rượu cao như vậy .Nếu không tin , Anh thử nghiệm với vợ tôi coi , cô ấy bị dị ứng chất cồn nên không thể uống rựou được” ! Cực chẳng đã, anh cảnh sát liền thử nghiệm ở người vợ thì nồng độ rượu ở người đàn bà này còn cao hơn ông chồng tới hai lần ! Ông chồng đắc ý : “ Tôi đã bảo dụng cụ thử nghiệm của anh bị sai mà” ! Anh cảnh sát phân vân, nghi ngờ chưa biết giải quyết sao cho ổn thỏa thì ông thừa thắng xông lên : “ Anh có thể thử nghiêm ở thằng con trai ba tuổi của tôi cho chắc chắn ! Nó mới ba tuổi thì chưa thể uống được rượu” ! Vừa ghé ống thử nghiệm vào miệng cậu bé con thì mắt anh cảnh sát trẻ muốn hoa lên vì mức độ cồn ở hơi thở cậu bé còn cao hơn cả bà mẹ ! Hoảng hồn pha lẫn ngượng nghịu , anh xin lỗi cả hai vợ chồng và chúc họ thượng lộ bình an. Đi được một quãng , ông chồng sung sướng quay sang nhìn vợ nói : “ Em thấy chưa ? Thế mà lúc anh cho con uống rượu em cứ không cho, nói nó còn nhỏ ! Nếu anh nghe em thì có phải bây giờ gay go rồi không” ? !!!
Chuyện Vui Mùa Giáng Sinh
(Lượm Lặt)
Thư Trẻ Em Gửi Santa
Kính gửi santa
Mẹ bảo ông chỉ cho quà những đứa trẻ ngoan thôi ! Điều đó không công bằng !
Brian
Kính gửi Santa
Ông làm ơn cho cháu xin một con búp bê cho giáng sinh năm nay . Cháu muốn con búp bê đó biết nói, biết đi , biết làm bài cho cháu và cả dọn dẹp phòng ngủ của cháu nữa.
Cháu cám ơn ông
Jenny
Kính gửi santa
Cháu cám ơn ông đã gửi cho cháu chiếc xe đua năm ngoái . Năm nay cháu muốn ông gửi cho cháu chiếc xe đua khác chạy nhanh hơn xe của thằng bạn thân cháu.
Cháu cám ơn ông
Ricky
Kính gửi Santa
Cháu đã đánh mất cái danh sách những món quà cháu muốn . Nhưng ông có thể gửi cho cháu những thứ ông đã quên từ năm ngoái.
Cháu cám ơn ông
Todd
Kính gửi Santa
Ông muốn cháu để sẵn cho ông món ăn gì ? Sữa, bánh qui hay bánh pizza ? Bố cháu nói ông thích bánh pizza. Ông làm ơn trả lời cháu nhé. Cháu yêu ông.
Lisa
Kính gửi Santa
Ông làm ơn cho cháu một xe tăng . một máy bay chiến đấu phản lực, 20 người lính và một khẩu súng bazooka . Cháu đang có một kế hoạch tấn công anh trai cháu . Ông làm ơn giữ bí mật này.
Cháu cám ơn ông .
Danny
***
Lòng Tốt
Đêm tối trước giáng sinh . Cậu bé 15 tuổi đi ngang qua đường thấy cậu nhóc chừng 7 , 8 tuổi đang cố kiễng chân với chuông cửa của một căn nhà sang trọng . Ngỡ cậu bé là người của căn nhà đó đang muốn bấm chuông cho gia đình ra mở cửa . Cậu 15 tuổi rất tế nhị nhẹ nhàng bước tới sau lưng , nhẹ nhàng nâng cậu nhóc lên đúng tầm chuông cửa cho cậu bấm liên hồi . Cứ nghĩ mình đã làm điều tốt, cậu bé hỏi cậu nhóc : Xong rồi, bây giờ mình làm gì tiếp đây ? Ai ngờ cậu nhóc là đứa trẻ nghịch ngợm chỉ muốn bấm chuông cửa nhà người khác để trêu chọc . Cậu rít lên nho nhỏ : Bây giờ thì phải chạy thật nhanh chứ đứng đây để họ bắt quả tang à !!!
Cô Giáo Trẻ
Tiệc giáng sinh do các học sinh trường nữ và trường nam phối hợp tổ chức có khiêu vũ . Cậu học sinh trường nam sau khi khiêu vũ với một cô gái ở trường nữ đã hỏi người bạn nhảy của mình : “ Có phải cô giáo môn vũ của trường bạn hơi khùng không “ . Cô gái trả lời : “ Không rõ lắm , bạn có biết tôi là ai không” ? “ Không” cậu học trò đáp, “ Tôi chính là cô giáo dạy vũ ở trường nữ” ! Cậu học trò vội vã : “ Vậy sao ? Thế cô có biết tôi là ai không” ? Cô giáo trẻ trả lời : “ Không” . “ May qua. Cám ơn cô” ! Câu học trò trả lời nhanh rồi chuồn thẳng.
Đường lên thiên đàng
Một cậu trẻ tuổi hỏi một chú bé đứng trước cửa nhà chỉ giúp đường đến nhà thờ vì cậu có vài phút nói chuyện ở đó tối giáng sinh . Sau khi chú bé chỉ đường , cậu cám ơn chú và hỏi : “ Tối nay em có đến nhà thờ không” ? Chú bé trả lời : “ Có , sao vậy” ? “ Ồ tốt quá , tối nay tôi được nói chuyện ở đó với các thiếu niên . Cậu tới nghe di . tôi sẽ chỉ cho lớp trẻ biết đường lên thiên đàng” Cậu bé nghi ngờ : “ Đường đến nhà thờ mà anh cũng chẳng biết thì làm sao anh có thể chỉ cho tôi đường lên thiên đàng” ???
Quà Santa
Trẻ em nơi đây tới giáng sinh cứ ngây thơ nghĩ rằng ông Santa Claus đã chui qua ống khói nhà mình để tặng quà những đứa trẻ ngoan . Thế nên , gần giáng sinh , các em viết thư thăm hỏi ông già Noel theo địa chỉ :
SANTA CLAUS
NORTH POLE
HOH OHO CANADA
Có những lá thư nói niềm mơ ước của mình về món quà giáng sinh như một gợi ý . Có những em thật thà hơn thì kê khai một danh sách những món đồ chơi em mong muốn để ông già Noel sẽ cho mình . Dĩ nhiên, phần lớn các em được toại nguyện vì bố mẹ các em cũng biết những thứ con mình mong muốn vì văn phòng ông Santa khuyên các em trước khi gửi nên nhờ bố mẹ kiểm tra hộ xem có đúng địa chỉ không ? Những lá thư các em gửi theo địa chỉ trên sẽ được những thiện nguyện viên cùng nhân viên bưu điện viết thư trả lời ( Ngày xưa thì hoàn toàn do các nhân viên bưu điện viết) . Cứ nghĩ chỉ có trẻ em mới tin tưởng có ông già Noel . Không ngờ một cụ già nghèo cũng tưởng thật . Các nhân viên bưu điện đọc lá thư của ông già này vào lúc gần giờ đóng cửa để nghỉ lễ giáng sinh ngày mai . Nội dung lá thư viết : “Con chưa bao giờ xin Chúa một điều gì nhưng con biết chúa không làm ngơ trước lời thỉnh cầu của con . Con xin chúa cho con 100 dollars để con có một giáng sinh ấm áp, đầy đủ”. Đọc lá thư cảm động này khiến vài nhân viên đó đã rủ nhau góp tiền gửi biếu ông già . Tuy nhiên, số tiền gom lại chỉ có 95 đồng thôi . Họ đành tặc lưỡi rồi gửi nhanh cho kịp tới tay ông trước ngày giáng sinh . Dĩ nhiên ông già mừng lắm . Năm sau, ông lại viết thư cũng với nội dung đó nhưng ông thêm một dòng chữ : “ Xin Chúa đưa tận tay con vì năm ngoái chúa gửi qua đường bưu điện , họ đã ăn cắp của con 5 đồng” !
Ai muốn thử xem có được quà của chúa hoặc ông già Noel thì bây giờ gửi thư là đúng dịp , hơi muộn nhưng chắc vẫn còn kịp nếu gửi nhanh !
Thiên Thần
Gần giáng sinh , công ty lớn nọ tổ chức cho nhân viên ăn mừng . Một cậu trai trẻ mới lấy vợ được xếp ngồi cạnh ông đồng nghiệp đã gần tuổi về hưu . Cả hai đều không biết nhau . Khi những bài hát thánh ca được cất lên cùng hình ảnh các thiên thần múa hát . Cậu trai trẻ lâng lâng mơ màng nghĩ về người vợ mới cưới xinh đẹp yêu kiều của mình một cách hạnh phúc .Cậu chia sẻ với ông bạn ngồi cạnh niềm tự hào của mình : “ Ông biết không , vợ tôi là một thiên thần” . Ông đồng nghiệp già chúc mừng : “ Anh thật là may mắn ! Vợ tôi thì vẫn còn sống” !
Ma Men
Sau tiệc giáng sinh , cả ông chồng lẫn bà vợ đều say khướt . Ông chồng cảm thấy mình tỉnh táo hơn nên cầm lái trên đường về nhà . Bị cảnh sát nghi ngờ chặn xe lại bắt ông thử nghiệm nồng độ rượu . Dụng cụ thử nghiệm báo kết quả mức rượu trong máu ông cao quá độ cho phép . Anh cảnh sát định phạt, ông không chịu, nói dụng cụ thử nghiệm sai ! Ông bảo : “ Tôi uống có ly nhỏ, không thể có nồng độ rượu cao như vậy .Nếu không tin , Anh thử nghiệm với vợ tôi coi , cô ấy bị dị ứng chất cồn nên không thể uống rựou được” ! Cực chẳng đã, anh cảnh sát liền thử nghiệm ở người vợ thì nồng độ rượu ở người đàn bà này còn cao hơn ông chồng tới hai lần ! Ông chồng đắc ý : “ Tôi đã bảo dụng cụ thử nghiệm của anh bị sai mà” ! Anh cảnh sát phân vân, nghi ngờ chưa biết giải quyết sao cho ổn thỏa thì ông thừa thắng xông lên : “ Anh có thể thử nghiêm ở thằng con trai ba tuổi của tôi cho chắc chắn ! Nó mới ba tuổi thì chưa thể uống được rượu” ! Vừa ghé ống thử nghiệm vào miệng cậu bé con thì mắt anh cảnh sát trẻ muốn hoa lên vì mức độ cồn ở hơi thở cậu bé còn cao hơn cả bà mẹ ! Hoảng hồn pha lẫn ngượng nghịu , anh xin lỗi cả hai vợ chồng và chúc họ thượng lộ bình an. Đi được một quãng , ông chồng sung sướng quay sang nhìn vợ nói : “ Em thấy chưa ? Thế mà lúc anh cho con uống rượu em cứ không cho, nói nó còn nhỏ ! Nếu anh nghe em thì có phải bây giờ gay go rồi không” ? !!!
Sunday, December 11, 2011
***MERRY CHRISTMAS***
Nhân mùa giáng sinh , Viet-Ca xin đăng lại bài viết về giáng sinh với những thực tế đã trải nghiệm của tác giả . Hầu như mùa giáng sinh nào cũng đều có những nét đặc trưng giống nhau . Dĩ nhiên , có vài sự khác biệt do ảnh hưởng của xã hội như tình hình kinh tế chẳng hạn . Tuy nhiên, sự khác biệt đó có thể không nặng nề , nhất là tại nơi tác giả đang ở với sự ổn định về mọi mặt tương đối cao. Sự xáo trộn ( nếu có) cũng rất ít . Giáng sinh năm nay trong thời gian này đang rất bận rộn . Các cửa hàng tấp nập người mua kẻ bán. Được cái , khá nhiều mặt hàng đựợc bán với giá hạ đáng kể . Xin chúc bạn đọc mùa giáng sinh an lành ,vui vẻ.
Mùa Giáng Sinh
Minh Thành
Hàng năm cứ cuối tháng mười một là các cửa tiệm rộn rip chưng bày hàng giáng sinh. Các cây thông lấp lánh đèn màu phô diễn bên trong cửa kính hoặc đứng chễm chệ ngay chính giữa sảnh ra vào tại những trung tâm thương mại. Đèn xanh đỏ rực rỡ trong nhà, ngoài sân ở tất cả mọi nơi. Nhiều cây mặc bộ đèn màu... Màu gì cũng đẹp , nhưng tôi mê nhất vừơn đèn ở khu vực quốc hội, ngay phía trước tòa thị sảnh Ottawa. Nơi đây người ta treo đèn bởi bàn tay thợ chuyên nghiệp nên nhìn đèn giăng mắc trên đó đẹp tự nhiên như những chùm quả chín mọng. Nhà mình chỉ có vài cây nhỏ xíu mà giăng mắc, ngắm nghía cẩn thận thế nào trông cũng bị rối mắt, không tự nhiên như cây nhà người! Ban đêm, ngắm nhìn thành phố rực rỡ đủ màu sắc dù trời đã lạnh vẫn thấy ấm lòng. Khi tôi viết bài này thì shop nào cũng bận túi bụi cho mùa giáng sinh. Người mua kẻ bán tấp nập. Tôi cũng dạo shop mấy lần rồi. Dạo để xem, ngắm nhìn thiên hạ mua sắm, nhặt thêm những thứ lạ mắt cho cây thông nhưng chủ yếu muốn hòa vào không khí náo nức, rộn rã của lòng người chuẩn bị cho mùa lễ lớn trong năm. Đông vui nhất vẫn là khu vực bán cây thông và đèn. Người người ngắm nghía. lựa chọn, bình phẩm. Cây thông nhựa mà cũng nhiều người mua hàng năm? Chẳng lẽ hết giáng sinh, họ quăng bỏ đi như cây thông thật sao? Thông thật rất thơm và tự nhiên vì là đồ ... thật. Còn thông nhựa tôi thấy mẫu mã cũng chắng thay đổi mấy. Thế mà thiên hạ vẫn vác thông nhựa ra ào ào. Cây thông nhà tôi dùng có lẽ cũng trải qua hơn hai mươi mùa mưa nắng rồi mà trông vẫn còn mát mắt chứ không cổ lỗ sĩ như người ta tưởng tượng đâu! Chủ nhân cây thông thì ngày càng thêm nhiều nốt nhạc dấu ấn thời gian hằn trên mặt nhưng cây thông vẫn tươi trẻ như cũ. Vẫn óng ả khi được khoác lên người bộ đèn đủ màu sắc và những quả châu rực rỡ. Chắc năm nay tôi thay cho nó bộ áo mới. Khỏi cần màu sắc cho các quả châu. Tôi đã nhặt được một kiểu trang trí cây thông của "Ông láng giềng". Ông trang trí hoàn toàn bằng những trái pha lê giả. Khi bật đèn lên, những trái pha lê bắt ánh đèn tự tỏa ra những màu sắc của cầu vồng rực rỡ. Tắt hết đèn nhà đi, chỉ còn ánh lửa bập bùng của lò sưởi quyện với sắc cầu vồng của đèn trang trí cây thông. Không gì tuyệt diệu hơn thế nữa.Dưới gốc thông, tôi đã trải một lớp bông giả tuyết nhưng ô kìa, trên lớp tuyết sao lại trống trơn? Phải có gì đặt đầy trên đó chứ ? Đặt gì dưới gốc thông cho hợp ? Tôi nhớ rồi : quà giáng sinh. Đúng rồi, quà giáng sinh cho cha ,me, Honey, con và cháu. Quà gì đây?Quà giáng sinh! Nghe đã thấy hấp dẫn. Trí óc đã tưởng tượng ra những món quà được gói bọc đẹp đẽ với tấm thiệp kèm theo gói gọn những dòng chữ đầy ắp thương yêu của người thân. Hồi hộp bóc gói quà để rồi reo lên sung sướng khi món quà đó thuộc loại mình đang cần hoặc đang mong muốn! Dĩ nhiên, có đôi chút thất vọng nếu món quà đó mình đã có sẵn rồi! Nhưng không lẽ lại tỏ ra thất vọng trước chân tình của người tặng? Cứ vui lên cho không khí giáng sinh toàn tiếng cười và đẹp lòng người thân đã nghĩ nát óc để mua cho ta món quà mà họ tin tưởng sẽ đem niềm vui đến cho người nhận .Quà giáng sinh , dễ mà khó! Mùa giáng sinh ta thường nghĩ đến mua quà cho người thân, người nhà. Rất nhiều loại hàng phong phú đê ta chọn lựa. Chính vì sự phong phú đó làm cho ta khó nghĩ , khó mua. Mua thế nào cho hợp túi tiền mà món quà tặng vẫn mang đầy đủ ý nghĩa trân trọng, thương yêu. Mua quà cho bố me, anh chị em trong gia đình dễ nhất vì ta biết họ đang cần gì .Khi đã chuyển sang mua tặng cho gia đình của anh em, cô dì, chú bác...Rắc rối hơn. Mua quà theo kiểu trao đổi quà tặng ở hãng xưởng nơi mình làm việc cũng cần có sự khéo léo và tế nhị để làm cho món quà giáng sinh trở nên có ý nghĩa.Những năm đầu thập niên 1980 , tôi làm cashier ở tiệm thực phẩm IGA. Mới làm hơn tháng đã tới giáng sinh .Tiệm tổ chức tiệc đón giáng sinh tại nhà hàng cho nhân viên đồng thời trao đổi quà giáng sinh bằng cách bốc thăm tên. Qui định món hàng trao đổi ở giá tiền $10.00. Tôi bắt vào tên bà Lucy. Khi đó, bà đã gần tuổi về hưu. Cả cuộc đời bà Lucy gắn liền với tên tuổi của hãng thực phẩm này nhưng bà vẫn đứng đúng ở vị trí khi bà mới bước chân vào làm cho đến thời điểm tôi vào làm việc ở đó: Cashier kèm theo công việc dạy nghề cho những người mới vào làm. Bà không có một chức vụ gì nhưng ai cũng nể vì bà về tuổi tác và kinh nghiệm. Bà dễ hòa đồng với mọi người , hay bênh vực bạn đồng nghiệp. Rất thẳng thắn, vui vẻ và có lòng vị tha. Khuyết điểm duy nhất của bà là nghiêm khắc với lỗi lầm của khách hàng khi bà nghĩ họ đang cố tình gian lận !Riêng tôi , tôi rất quý bà. Tôi quý bà ở năng lực làm việc và nhất là sự giúp đỡ đồng nghiệp mới một cách nhiệt tình cũng như thái độ thẳng thắn , công bằng trong cách đối sử .Mới vào làm, tôi không tránh khỏi những vấp váp thường tình , chỉ cần gọi "Lucy" là bà đã chạy đến máy cash giúp mình giải quyết sai sót ngay. Có những lúc, một số khách quen của tiêm thấy cashier mới còn chưa thạo việc , họ lợi dụng nói giá thấp hơn giá trị thực của món hàng đã scan trên máy cash. Một cashier lâu năm sẽ biết món hàng này phải kiểm tra giá bởi bộ phận nào cũng như tên người phụ trách thì họ gọi luôn vào loa phóng thanh của tiệm cho người đó đến kiểm tra lại giá. Tôi mới vào nên không biết tên từng người để gọi! Lại ới " Lucy" là bà biết phải làm gì (Cashier thời gian đó không được phép rời quầy thu tiền để chạy xuống quầy hàng kiểm tra giá). Nếu Lucy biết chính xác giá món hàng đó, bà không cần gọi người kiểm tra mà bà khẳng định chắc chắn giá tiền đã scan là đúng với bộ mặt lạnh tanh như ngầm cảnh cáo người khách muốn gian dối! Đây là một điều tối kỵ của cashiers và người quản lý tiệm luôn nhắc nhở mọi người nên tránh. Bao giờ Cashiers cũng phải tươi cười với khách hàng dù có những người khách cố tình gây khó khăn , rắc rối ! (Lucy là trường hợp đặc biệt vì bà thuộc loại lão làng và cũng sắp đến tuổi về hưu nên người quản lý chỉ nhắc nhở bà kín đáo với thái độ tôn trọng). Một điều dễ ràng nhận thấy là bà ít khi gặp rắc rối với khách hàng và cũng chưa ai dám "qua mặt" bà về giá cả nhưng tính khí đó đã khiến bà đứng im một chỗ từ lúc còn là cô gái trẻ măng tới thời điểm tôi vào làm khi bà sắp sửa về hưu!Lan man mãi nhưng may mắn tôi chưa quên món quà tôi sẽ mua tặng bà vào dịp giáng sinh. Thấy bà lúc nào cũng nhóp nhép khi thì hạt Almond , lúc lại hạt dẻ, hạt hướng dương... Tôi liền mua tặng bà một giỏ quà gói sẵn gồm các loại nut được bọc rất đẹp. Giá cả cao hơn qui định nhưng như đã nói, tôi rất quý bà nên chênh lệch một ít cũng không sao. Mình tiện dịp cám ơn người đã giúp đỡ mình cũng là điều hay. Nào ngờ khi bà mở gói quà ra thì cả tiệm đều cười, nhìn bà và nhìn tôi. Tôi ngơ ngác không hiểu làm mọi người càng cười to hơn. Một cô bạn đồng nghiệp học sinh còn nháy mắt với tôi và giơ ngón tay cái ra hiệu tán thưởng! Thấy tôi lúng túng, bà ôm tôi cám ơn và ghé tai tôi nói nhỏ: "You không biết họ gọi me sau lưng là " Nut" à"? Tôi đỏ mặt ấp úng định thanh minh thì bà cười: "Không sao , họ đùa thôi, Nut thì đã sao, I don t care". Bà không Care thật vì tôi thấy bà vẫn nhiệt tình giúp đỡ các đồng nghiệp mới với tất cả kinh nghiệm của mình. Riêng tôi đã học được bài đầu tiên về mua quà giáng sinh. Mùa giáng sinh cũng là mùa tiệc tùng. Nhà này gọi, nhà kia mời... Phải sắp xếp sao khỏi trùng ngày cho đông đủ , cho vui. Tiệc xong còn nhảy nhót hoặc Karaoke nữa chứ. Cả năm làm việc chỉ có vài ngày tụ họp chung vui. Bạn bè, người thân, người nhà... mời tới nhà họ ăn giáng sinh không lẽ đi tay không? Chẳng ai đòi hỏi bạn phải có gì khi đến chung vui nhưng trong lòng cứ nghe áy náy. Không gì dễ bằng mua một hộp chocolate kèm theo hai chai vang một trắng một đỏ. Rộn rã hơn thì xách theo chai champagne cho nổ lốp bốp như tiếng pháo hồng ngày tết vui cửa vui nhà. Gọi là góp thêm phần ăn cho xôm tụ. Già trẻ, lớn bé, nam phụ nữ ấu gì gì đó đều có phần vui vẻ cả làng. Nhưng vào dịp giáng sinh thì sau tiệc vui, nếu chuyến choáng hơi men xin đừng cầm lái. Hại mình và hại cả người chung quanh. Vả lại, dịp này là dịp các " bạn dân" phải làm việc hơi nhiều. Ca ngày, ca đêm, có đủ. Nhiều chặng đường sẽ có trạm kiểm soát hơi men để chặn đứng những con ma men loạng choạng. Cả năm mới có vài ngày xả hơi tiệc tùng ai mà không say sưa chút đỉnh cho xuân? Xin các ông cứ để cho bà nhà cầm lái chắc ăn hơn. Tôi không chủ quan đâu, hầu hết các bà chỉ nhắp chút rượu ngọt không vượt quá mức độ chất cồn để đến nỗi hồn lên mây về gió! Không như mấy đấng mày râu cứ chén nọ gọi chén kia, ly này nối ly khác đến quên cả đường về. Xin đừng cầm lái! Nếu cả hai cùng cảm thấy tâm hồn lâng lâng thì đừng ngại ngần gì mà gọi cho những thiện nguyện viên của thành phố tới đưa mình về nhà miễn phí. Vừa an toàn vừa được thoải mái "hồn bướm mơ tiên"!Sau giáng sinh, nhìn lại mình thấy hình như hơi phát tướng? Phát thật chứ nghi ngờ gì nữa! Ngày nào cũng chocolate , gà nướng, gà quay , nem công chả phượng ... Nhẹ nhẹ cũng tăng vài pounds. Khuôn mặt hết hình trái xoan mà trở thành "Khuôn trăng đầy đặn"! Tròn vành vạnh như trăng rằm! Đẹp quá và rạng rỡ quá nhưng sao ai cũng hốt hoảng tìm cách Diet! Lại nhịn ăn cho thon lại dáng hình thục nữ! Các ông thì một bụng nước lèo " Beer", trông cũng xứng đôi vừa lứa. Ngoài trời tuyết vẫn còn rơi. Trời lạnh, đường trơn làm sao mà chạy bộ được đây! Thôi, xuống basement làm vài đường bóng bàn hoặc chạy trên máy để giải quyết phần nào hậu quả giáng sinh nhậu nhẹt.. Mùa giáng sinh đã đến ngoài cửa với những bông tuyết bay lả lướt. Mùa vui, mùa đoàn tụ ấm cúng cho mọi nhà. Kính chúc bạn đọc xa gần một mùa giáng sinh an lành, hạnh phúc.
Hàng năm cứ cuối tháng mười một là các cửa tiệm rộn rip chưng bày hàng giáng sinh. Các cây thông lấp lánh đèn màu phô diễn bên trong cửa kính hoặc đứng chễm chệ ngay chính giữa sảnh ra vào tại những trung tâm thương mại. Đèn xanh đỏ rực rỡ trong nhà, ngoài sân ở tất cả mọi nơi. Nhiều cây mặc bộ đèn màu... Màu gì cũng đẹp , nhưng tôi mê nhất vừơn đèn ở khu vực quốc hội, ngay phía trước tòa thị sảnh Ottawa. Nơi đây người ta treo đèn bởi bàn tay thợ chuyên nghiệp nên nhìn đèn giăng mắc trên đó đẹp tự nhiên như những chùm quả chín mọng. Nhà mình chỉ có vài cây nhỏ xíu mà giăng mắc, ngắm nghía cẩn thận thế nào trông cũng bị rối mắt, không tự nhiên như cây nhà người! Ban đêm, ngắm nhìn thành phố rực rỡ đủ màu sắc dù trời đã lạnh vẫn thấy ấm lòng. Khi tôi viết bài này thì shop nào cũng bận túi bụi cho mùa giáng sinh. Người mua kẻ bán tấp nập. Tôi cũng dạo shop mấy lần rồi. Dạo để xem, ngắm nhìn thiên hạ mua sắm, nhặt thêm những thứ lạ mắt cho cây thông nhưng chủ yếu muốn hòa vào không khí náo nức, rộn rã của lòng người chuẩn bị cho mùa lễ lớn trong năm. Đông vui nhất vẫn là khu vực bán cây thông và đèn. Người người ngắm nghía. lựa chọn, bình phẩm. Cây thông nhựa mà cũng nhiều người mua hàng năm? Chẳng lẽ hết giáng sinh, họ quăng bỏ đi như cây thông thật sao? Thông thật rất thơm và tự nhiên vì là đồ ... thật. Còn thông nhựa tôi thấy mẫu mã cũng chắng thay đổi mấy. Thế mà thiên hạ vẫn vác thông nhựa ra ào ào. Cây thông nhà tôi dùng có lẽ cũng trải qua hơn hai mươi mùa mưa nắng rồi mà trông vẫn còn mát mắt chứ không cổ lỗ sĩ như người ta tưởng tượng đâu! Chủ nhân cây thông thì ngày càng thêm nhiều nốt nhạc dấu ấn thời gian hằn trên mặt nhưng cây thông vẫn tươi trẻ như cũ. Vẫn óng ả khi được khoác lên người bộ đèn đủ màu sắc và những quả châu rực rỡ. Chắc năm nay tôi thay cho nó bộ áo mới. Khỏi cần màu sắc cho các quả châu. Tôi đã nhặt được một kiểu trang trí cây thông của "Ông láng giềng". Ông trang trí hoàn toàn bằng những trái pha lê giả. Khi bật đèn lên, những trái pha lê bắt ánh đèn tự tỏa ra những màu sắc của cầu vồng rực rỡ. Tắt hết đèn nhà đi, chỉ còn ánh lửa bập bùng của lò sưởi quyện với sắc cầu vồng của đèn trang trí cây thông. Không gì tuyệt diệu hơn thế nữa.Dưới gốc thông, tôi đã trải một lớp bông giả tuyết nhưng ô kìa, trên lớp tuyết sao lại trống trơn? Phải có gì đặt đầy trên đó chứ ? Đặt gì dưới gốc thông cho hợp ? Tôi nhớ rồi : quà giáng sinh. Đúng rồi, quà giáng sinh cho cha ,me, Honey, con và cháu. Quà gì đây?Quà giáng sinh! Nghe đã thấy hấp dẫn. Trí óc đã tưởng tượng ra những món quà được gói bọc đẹp đẽ với tấm thiệp kèm theo gói gọn những dòng chữ đầy ắp thương yêu của người thân. Hồi hộp bóc gói quà để rồi reo lên sung sướng khi món quà đó thuộc loại mình đang cần hoặc đang mong muốn! Dĩ nhiên, có đôi chút thất vọng nếu món quà đó mình đã có sẵn rồi! Nhưng không lẽ lại tỏ ra thất vọng trước chân tình của người tặng? Cứ vui lên cho không khí giáng sinh toàn tiếng cười và đẹp lòng người thân đã nghĩ nát óc để mua cho ta món quà mà họ tin tưởng sẽ đem niềm vui đến cho người nhận .Quà giáng sinh , dễ mà khó! Mùa giáng sinh ta thường nghĩ đến mua quà cho người thân, người nhà. Rất nhiều loại hàng phong phú đê ta chọn lựa. Chính vì sự phong phú đó làm cho ta khó nghĩ , khó mua. Mua thế nào cho hợp túi tiền mà món quà tặng vẫn mang đầy đủ ý nghĩa trân trọng, thương yêu. Mua quà cho bố me, anh chị em trong gia đình dễ nhất vì ta biết họ đang cần gì .Khi đã chuyển sang mua tặng cho gia đình của anh em, cô dì, chú bác...Rắc rối hơn. Mua quà theo kiểu trao đổi quà tặng ở hãng xưởng nơi mình làm việc cũng cần có sự khéo léo và tế nhị để làm cho món quà giáng sinh trở nên có ý nghĩa.Những năm đầu thập niên 1980 , tôi làm cashier ở tiệm thực phẩm IGA. Mới làm hơn tháng đã tới giáng sinh .Tiệm tổ chức tiệc đón giáng sinh tại nhà hàng cho nhân viên đồng thời trao đổi quà giáng sinh bằng cách bốc thăm tên. Qui định món hàng trao đổi ở giá tiền $10.00. Tôi bắt vào tên bà Lucy. Khi đó, bà đã gần tuổi về hưu. Cả cuộc đời bà Lucy gắn liền với tên tuổi của hãng thực phẩm này nhưng bà vẫn đứng đúng ở vị trí khi bà mới bước chân vào làm cho đến thời điểm tôi vào làm việc ở đó: Cashier kèm theo công việc dạy nghề cho những người mới vào làm. Bà không có một chức vụ gì nhưng ai cũng nể vì bà về tuổi tác và kinh nghiệm. Bà dễ hòa đồng với mọi người , hay bênh vực bạn đồng nghiệp. Rất thẳng thắn, vui vẻ và có lòng vị tha. Khuyết điểm duy nhất của bà là nghiêm khắc với lỗi lầm của khách hàng khi bà nghĩ họ đang cố tình gian lận !Riêng tôi , tôi rất quý bà. Tôi quý bà ở năng lực làm việc và nhất là sự giúp đỡ đồng nghiệp mới một cách nhiệt tình cũng như thái độ thẳng thắn , công bằng trong cách đối sử .Mới vào làm, tôi không tránh khỏi những vấp váp thường tình , chỉ cần gọi "Lucy" là bà đã chạy đến máy cash giúp mình giải quyết sai sót ngay. Có những lúc, một số khách quen của tiêm thấy cashier mới còn chưa thạo việc , họ lợi dụng nói giá thấp hơn giá trị thực của món hàng đã scan trên máy cash. Một cashier lâu năm sẽ biết món hàng này phải kiểm tra giá bởi bộ phận nào cũng như tên người phụ trách thì họ gọi luôn vào loa phóng thanh của tiệm cho người đó đến kiểm tra lại giá. Tôi mới vào nên không biết tên từng người để gọi! Lại ới " Lucy" là bà biết phải làm gì (Cashier thời gian đó không được phép rời quầy thu tiền để chạy xuống quầy hàng kiểm tra giá). Nếu Lucy biết chính xác giá món hàng đó, bà không cần gọi người kiểm tra mà bà khẳng định chắc chắn giá tiền đã scan là đúng với bộ mặt lạnh tanh như ngầm cảnh cáo người khách muốn gian dối! Đây là một điều tối kỵ của cashiers và người quản lý tiệm luôn nhắc nhở mọi người nên tránh. Bao giờ Cashiers cũng phải tươi cười với khách hàng dù có những người khách cố tình gây khó khăn , rắc rối ! (Lucy là trường hợp đặc biệt vì bà thuộc loại lão làng và cũng sắp đến tuổi về hưu nên người quản lý chỉ nhắc nhở bà kín đáo với thái độ tôn trọng). Một điều dễ ràng nhận thấy là bà ít khi gặp rắc rối với khách hàng và cũng chưa ai dám "qua mặt" bà về giá cả nhưng tính khí đó đã khiến bà đứng im một chỗ từ lúc còn là cô gái trẻ măng tới thời điểm tôi vào làm khi bà sắp sửa về hưu!Lan man mãi nhưng may mắn tôi chưa quên món quà tôi sẽ mua tặng bà vào dịp giáng sinh. Thấy bà lúc nào cũng nhóp nhép khi thì hạt Almond , lúc lại hạt dẻ, hạt hướng dương... Tôi liền mua tặng bà một giỏ quà gói sẵn gồm các loại nut được bọc rất đẹp. Giá cả cao hơn qui định nhưng như đã nói, tôi rất quý bà nên chênh lệch một ít cũng không sao. Mình tiện dịp cám ơn người đã giúp đỡ mình cũng là điều hay. Nào ngờ khi bà mở gói quà ra thì cả tiệm đều cười, nhìn bà và nhìn tôi. Tôi ngơ ngác không hiểu làm mọi người càng cười to hơn. Một cô bạn đồng nghiệp học sinh còn nháy mắt với tôi và giơ ngón tay cái ra hiệu tán thưởng! Thấy tôi lúng túng, bà ôm tôi cám ơn và ghé tai tôi nói nhỏ: "You không biết họ gọi me sau lưng là " Nut" à"? Tôi đỏ mặt ấp úng định thanh minh thì bà cười: "Không sao , họ đùa thôi, Nut thì đã sao, I don t care". Bà không Care thật vì tôi thấy bà vẫn nhiệt tình giúp đỡ các đồng nghiệp mới với tất cả kinh nghiệm của mình. Riêng tôi đã học được bài đầu tiên về mua quà giáng sinh. Mùa giáng sinh cũng là mùa tiệc tùng. Nhà này gọi, nhà kia mời... Phải sắp xếp sao khỏi trùng ngày cho đông đủ , cho vui. Tiệc xong còn nhảy nhót hoặc Karaoke nữa chứ. Cả năm làm việc chỉ có vài ngày tụ họp chung vui. Bạn bè, người thân, người nhà... mời tới nhà họ ăn giáng sinh không lẽ đi tay không? Chẳng ai đòi hỏi bạn phải có gì khi đến chung vui nhưng trong lòng cứ nghe áy náy. Không gì dễ bằng mua một hộp chocolate kèm theo hai chai vang một trắng một đỏ. Rộn rã hơn thì xách theo chai champagne cho nổ lốp bốp như tiếng pháo hồng ngày tết vui cửa vui nhà. Gọi là góp thêm phần ăn cho xôm tụ. Già trẻ, lớn bé, nam phụ nữ ấu gì gì đó đều có phần vui vẻ cả làng. Nhưng vào dịp giáng sinh thì sau tiệc vui, nếu chuyến choáng hơi men xin đừng cầm lái. Hại mình và hại cả người chung quanh. Vả lại, dịp này là dịp các " bạn dân" phải làm việc hơi nhiều. Ca ngày, ca đêm, có đủ. Nhiều chặng đường sẽ có trạm kiểm soát hơi men để chặn đứng những con ma men loạng choạng. Cả năm mới có vài ngày xả hơi tiệc tùng ai mà không say sưa chút đỉnh cho xuân? Xin các ông cứ để cho bà nhà cầm lái chắc ăn hơn. Tôi không chủ quan đâu, hầu hết các bà chỉ nhắp chút rượu ngọt không vượt quá mức độ chất cồn để đến nỗi hồn lên mây về gió! Không như mấy đấng mày râu cứ chén nọ gọi chén kia, ly này nối ly khác đến quên cả đường về. Xin đừng cầm lái! Nếu cả hai cùng cảm thấy tâm hồn lâng lâng thì đừng ngại ngần gì mà gọi cho những thiện nguyện viên của thành phố tới đưa mình về nhà miễn phí. Vừa an toàn vừa được thoải mái "hồn bướm mơ tiên"!Sau giáng sinh, nhìn lại mình thấy hình như hơi phát tướng? Phát thật chứ nghi ngờ gì nữa! Ngày nào cũng chocolate , gà nướng, gà quay , nem công chả phượng ... Nhẹ nhẹ cũng tăng vài pounds. Khuôn mặt hết hình trái xoan mà trở thành "Khuôn trăng đầy đặn"! Tròn vành vạnh như trăng rằm! Đẹp quá và rạng rỡ quá nhưng sao ai cũng hốt hoảng tìm cách Diet! Lại nhịn ăn cho thon lại dáng hình thục nữ! Các ông thì một bụng nước lèo " Beer", trông cũng xứng đôi vừa lứa. Ngoài trời tuyết vẫn còn rơi. Trời lạnh, đường trơn làm sao mà chạy bộ được đây! Thôi, xuống basement làm vài đường bóng bàn hoặc chạy trên máy để giải quyết phần nào hậu quả giáng sinh nhậu nhẹt.. Mùa giáng sinh đã đến ngoài cửa với những bông tuyết bay lả lướt. Mùa vui, mùa đoàn tụ ấm cúng cho mọi nhà. Kính chúc bạn đọc xa gần một mùa giáng sinh an lành, hạnh phúc.
Saturday, December 10, 2011
Wednesday, December 7, 2011
Tuesday, December 6, 2011
Giáng sinh đang đến , rất gần . Mùa giáng sinh là mùa đoàn tụ. Lễ giáng sinh là lễ quan trọng nhất trong năm ở những quốc gia Tây phương . Đêm giáng sinh , trước 12 giờ đêm, những gia đình theo công giáo đến nhà thờ cầu kinh . Khi chuông đồng hồ điểm 12 tiếng , tất cả mọi người quay sang ôm hôn người đứng cạnh rồi chúc giáng sinh vui vẻ . Sáng sớm ngày giáng sinh. mọi người trong gia đình tụ tập quanh cây thông Noel cùng nhau bóc những gói quà mang tên mình đặt dưới gốc cây giáng sinh . ( trẻ em ở đây thường được cô giáo và cha mẹ nói rằng đây là những món quà của ông già Noel tặng cho những em bé ngoan) . Những món quà này mang một ý nghĩa rất quan trọng thể hiện tình cảm, sự quan tâm của những người thân yêu . Món quà không cần phải sang trọng hay đắt tiền mà nó thường là món đồ thiết thực hoặc một thứ gì đó mà người nhận quà đang mơ ước . Món quà nhỏ thôi nhưng không phải tất cả mọi người đều có khả năng có được để tặng người mình thương yêu.
Nhân mùa giáng sinh , Vietca xin đăng lại một bài viết cảm động về quà giáng sinh của nhà văn O Henry
Quà Giáng Sinh
O Henry
Một đồng tám mươi bảy xu ,đúng như vậy. Hàng ngày, cô cố gắng tiêu thật ít tiền khi đi chợ. Cô đi loanh quanh tìm mua thứ thịt và rau rẻ nhất cho bữa ăn hàng ngày, ngay cả lúc cảm thấy hết sức mệt mỏi cô vẫn cố tìm kiếm. Tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó.
Della đếm lại số tiền ít ỏi một lần nữa. Không hề có sự nhằm lẫn,chỉ có một đồng tám mươi bảy xu ,và ngày mai sẽ là lễ giáng sinh.
Cô sẽ không thể làm gì hơn, chỉ còn cách ngồi xuống và khóc mà thôi.ở đó , trong một căn phòng nhỏ, tồi tàn , cô đang nức nở.
Della sống trong căn phòng nhỏ nghèo nàn này với chồng của cô, James Dillingham Young, ở thành phố New York.
Họ có một phòng ngủ, một phòng tắm và một nhà bếp. James Dillingham Young may mắn hơn cô vì anh ấy có việc làm. Tuy vậy đó không phải là một công việc kiếm được nhiều tiền. Tiền thuê căn phòng này chiếm gần hết lương của anh ấy. Della đã cố gắng rất nhiều để tìm một công việc nhưng vận may đã không mỉm cười với cô. Tuy nhiên, cô rất hạnh phúc khi ôm "Jim", James Dillingham Young trong tay mỗi khi anh trở về.
Della đã ngừng khóc. Cô lau khô mặt rồi đứng nhìn một chú mèo xám trên bức tường đồng màu với nó bên cạnh con đường tối ngoài cửa sổ.
Ngày mai là Noel và cô chỉ còn một đồng tám mươi bảy xu để mua cho Jim của cô, một món qùa. Cô muốn mua một món quà thật sự có ý nghĩa , một thứ có thể biểu hiện được tất cả tình yêu cô dành cho anh.
Della chợt xoay người chạy đến bên chiếc gương treo trên tuờng. Mắt cô sáng lên.
Cho đến bây giờ,gia đình James Dillingham Young chỉ có hai vật quí giá nhất. Một thứ là chiếc đồng hồ vàng của Jim. Chiếc đồng hồ này trước đây thuộc sở hữu của cha anh ta và trước nữa là ông nội anh ta. Thứ còn lại là mái tóc của Della.
Della thả nhanh mái tóc dài óng mượt xuống lưng. Thật tuyệt đẹp, không khác nào như một chiếc áo khoác đang choàng qua người cô. Della cuộn tóc lên lại. Cô đứng lặng đi rồi thút thít một lát.
Della buớc chậm rãi qua các cửa hàng dọc hai bên đường rồi dừng lại trước bảng hiệu "Madame Eloise. Tiếp cô là một phụ nữ mập mạp,bà ta chẳng có một chút vẻ "Eloise" nào cả.
Della cất tiếng hỏi: "Bà mua tóc tôi không?"
"Tôi chuyên mua tóc mà", bà ta đáp và bảo: "hãy bỏ nón ra cho tôi xem tóc của cô đi" Suối tóc nâu đẹp tụyệt vời buông xuống.
"Hai mươi đồng" bà ta định giá, bàn tay nâng niu mái tóc óng ả. "Hãy cắt nhanh đi! và đưa tiền cho tôi" Della nói.
Hai giờ tiếp theo trôi qua nhanh chóng. Cô tìm mua quà cho Jim trong các cửa hiệu trong niềm vui khôn tả. Cuối cùng cô cũng chọn được một thứ. Đó là môt sợi dây đồng hồ bằng vàng. Jim rất quí chiếc đồng hồ của mình nhưng rất tiếc là nó không có dây. Khi Della trông thấy sợi dây này cô biết rằng nó phải là của anh và cô phải mua nó. Cô trả hai mươi mốt đồng để mua và vội vã trở về nhà với tám mươi bảy xu còn lại.
Đến nhà, Della ngắm mái tóc cực ngắn của mình trong gương và nghĩ thầm:"mình có thể làm gì với nó đây?". Nửa giờ tiếp theo cô nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ. Xong Della lại ngắm nghía mình trong gương lần nữa. Tóc của cô bây giờ tòan những sợi quăn quăn khắp đầu. "Chúa ơi, mình trông như một con bé nữ sinh ấy!".Cô tự nhủ: "Jim sẽ nói gì khi thấy mình như thế này?"
Bảy giờ tối, bữa ăn đuợc chuẩn bị gần xong. Della hồi hộp chờ đợi, hy vọng rằng mình vẫn còn xinh đẹp trong mắt Jim.
Thế rồi cửa mở, Jim bước vào. Anh ấy trông rất gầy và cần có một cái áo khoác mới. Jim nhìn chằm chằm vào Della. Cô không thể hiểu được anh đang nghĩ gì, cô sợ. Anh ta không giận dữ, cũng chẳng ngạc nhiên. Anh đứng đó, nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ. Della chạy đến bên Jim òa khóc: "Đừng nhìn em như thế , anh yêu. Em bán tóc chỉ để mua cho anh một món quà. Tóc sẽ dài ra mà. Em phải bán nó thôi, Jim à. Hãy nói "giáng sinh vui vẻ," em có một món quà rất hay cho anh này!"
"Em đã cắt mất tóc rồi à?" Jim hỏi
"Đúng thế , em đã cắt và bán rồi , vì vậy mà anh không còn yêu em nữa ư ? em vẫn là em mà! "Della nói. Jim nhìn quanh rồi hỏi lại như một kẻ ngớ ngẩn: "Em nói là em đã bán tóc à?"
"Đúng, em đã nói vậy, vì em yêu anh! Chúng ta có thể ăn tối được chưa, Jim?"
Chợt Jim vòng tay ôm lấy Della và rút từ túi áo ra một vật gì đấy đặt lên bàn. Anh nói: "Anh yêu em, Della, dù cho tóc em ngắn hay dài. Hãy mở cái này ra em sẽ hiểu tại sao khi nãy anh sững sờ đến vậy."
Della xé bỏ lớp giấy bọc ngoài và kêu lên sung suớng , liền sau đó những giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống. Trong đó là một bộ kẹp tóc, những chiếc kẹp dành cho mái tóc óng ả của Della. Cô đã mơ ước có đuợc nó khi trông thấy lần đầu tiên qua cửa kính một gian hàng. Những cái kẹp rất đẹp và rất đắt tiền. Bây giờ chúng đã thuộc về cô nhưng tóc cô thì không còn đủ dài để kẹp nữa!
Della nâng niu món quà, mắt tràn đầy hạnh phúc. "Tóc em sẽ chóng dài ra thôi Jim" , nói xong cô chợt nhớ đến dây đồng hồ vàng định tặng cho Jim và chạy đi lấy.
"Đẹp không anh? Em đã tìm kiếm khắp nơi đấy, giờ thì anh sẽ phải thích thú nhìn ngắm nó hàng trăm lần mỗi ngày thôi. Nhanh lên , đưa nó cho em, Jim,hãy nhìn nó với sợi dây mới này"
Nhưng Jim không làm theo lời Della. Anh ngồi xuống vòng tay ra sau đầu mỉm cuời nói: "Della, hãy cất những món quà này đi. Chúng thật đáng yêu. Em biết không, anh đã bán chiếc đồng hồ để mua kẹp cho em. Giờ thì chúng ta có thể bắt đầu bữa tối được rồi em yêu"
Sunday, December 4, 2011
Saturday, December 3, 2011
First Aid - Sơ Cứu
Hội Phố
Cô bạn tôi vừa cười vừa kể : “ Bây giờ có thể cười được rồi chứ tối thứ bảy vừa qua được một mẻ hết hồn” ! “ Hết hồn mà còn cười được” ? Tôi hỏi . “ Nghe cho hết câu rồi hãy hỏi ! Người ta có nói cười lúc đó đâu ! Bây giờ mới cười được, nghe rõ chưa” ? Vâng, quả thật nghe cô kể mà sợ và tôi vội vàng post kinh nghiệm này lên để chia sẻ . Số là , như thường lệ, tối thứ bảy hầu như nhà nào cũng có màn ăn uống linh đình với đủ loại thức ăn đặc biệt cho bõ cả tuần ăn uống so sài rồi đi ngủ sớm cho buổi làm việc ngày mai . Anh chồng cô vốn chuộng ăn ngon và không khí đầm ấm gia đình nên rất vui vẻ vừa ăn vừa hỏi chuyện mấy đứa con về học hành . Đang lâng lâng trong bầu không khí ấm cúng tự nhiên cô thấy anh không nói gì mà ngồi lặng như người đang “phê” thuốc ! Nói cho vui vậy thôi chứ cô đã nhìn thấy ai say thuốc đâu mà biết nhưng tôi xin chép lại nguyên văn câu cô nói : “ Thấy ông ấy đực mặt ra, mắt lim dim như người say rượu” ! Cô hét lên hỏi : “ Anh làm sao thế” ? Anh chồng vẫn không đả động gì mà hình như sắc mặt biến đổi , hình như mắt trông lờ đờ sao đó rất sợ ! Cô bạn tôi chỉ được cái hét to chứ lúc đó cô cuống hết lên rồi ! Tiếng hét của cô làm cậu con trai 13 tuổi giật mình thấy cô vừa hét vừa chỉ vào anh . Cậu nhảy từ ghế ngồi đối diện bố , chạy đến đàng sau bố và hai tay ôm vòng lấy người bố phía trên rốn thật chặt rồi hất tay lên Cậu làm liên tục mấy cái thì bố cậu ọe một tiếng to , tiếp theo, anh nôn ra được một miếng thịt lớn . Bàng hoàng một lúc , anh lấy lại trạng thái bình thường , anh đã bị nghẹn và nghẹt thở ! Cô bạn tôi hú vía, nước mắt tuôn đầm đìa rồi cô cười khi mấy đứa con đang cười nhạo bố ăn tham ! Tỉnh vía rồi cô âu yếm hỏi con trai sao mà giỏi thế ? Con học cái này ở đâu ? Cậu bé thản nhiên trả lời : “ Con học ở trường” !
First Aid rất cần thiết và học sinh được học từ trường .Có những trường hợp khẩn cấp, nhờ được làm First Aid kịp thời trong khi chờ xe cứu thương , có thể cứu sống được mạng người . Trong gia đình có trẻ nhỏ và người gìa, thiết nghĩ mọi thành viên trong gia đình nên có sự hiểu biết về First Aid phòng khi trẻ bị sặc , hóc…Muốn biết cách làm First Aid đúng cách cần phải học . Có những khóa học tổ chức trong vòng một ngày cũng có thể cho ta biết sơ sơ chút xíu phòng thân . Học sinh nơi đây được học về First Aid trong khoảng một tuần . Nhiều khi chúng ta chủ quan cho là không cần thiết nhưng đặt giả sử trường hợp chồng cô bạn tôi nếu không được cậu con trai làm First Aid kịp thời mà chỉ có tiếng hét cuống cuồng của cô vợ thì liệu có giúp được gì không ?
Thursday, December 1, 2011
Quẹt Thẻ
Hội Phố
Chúng ta thường hay nghe những từ về thẻ như chà thẻ, cạo thẻ , dùng thẻ, quẹt thẻ …. Đi ngân hàng cũng phải quẹt thẻ cho cô nhân viên mở được account của mình để làm công việc trả hoá đơn, lấy tiền ra, cho tiền vào… Đang dạo shop thỉnh thoảng lại có nhân viên ăn mặc đồng phục với bảng tên kèm ảnh đeo trước ngực đến “ gạ” ta mở thẻ ở công ty hay cửa hàng của họ ! Từ cái thời xa xưa, mở một cái thẻ Visa hay Mastercard ở ngân hàng tương đối khó khăn vì họ đòi hỏi mình cần có một số tiền nhất định không lấy ra đột ngột ở ngân hàng như một hình thức đặt cọc, một đảm bảo chắc chắn nếu ta không chịu trả số nợ của những loại thẻ này! Nếu như.mở một cái Visa của vài thập niên trước nhiêu khê bao nhiêu thì bây giờ lại dễ ràng bấy nhiêu ! Thẻ bây giờ không còn là độc quyền của ngân hàng nữa mà nó tràn lan ở hầu hết những công ty, những cơ sở thương mại lớn . Các cửa tiệm đua nhau tung thẻ mua chịu để câu khách , giữ khách . Hầu như , khi mua món hàng thấy ta lăm le trả tiền mặt hay chỉ dùng thẻ ngân hàng thì các cô thâu ngân nhanh chóng “ dụ dỗ” : “ bạn mở thẻ của cửa hàng tôi đi . Ngay sau khi mở, bạn sẽ được giảm giá đống hàng này 10% và một tháng sau, bạn mới phải trả tiền cho món hàng này” ! Thử nghĩ coi , nếu ta đang làm hoá đơn mua một bộ tủ lạnh, bếp điện mới với giá là 2000.00 chẳng hạn , làm cái thẻ chỉ mất cái chữ ký , ta chỉ còn phải trả 1800.00 . Tự dưng hời món tiền 200.00 ai mà chẳng ham ? Thế là hí hoáy vài phút đồng hồ với sự nhiệt tình của cô thâu ngân , ta có thêm 200.00 trong sổ ngân hàng . Số tiền định trả cho tủ lạnh, bếp điện vẫn hoàn toàn nằm nguyên trong túi áo ta sẽ dành cho mua thứ khác . Và một điều cần biết là hầu như tất cả các loại thẻ mua chịu kiểu này ở những cửa hàng lớn, ta không phải trả bất cứ lệ phí gì ! Không những thế , nhiều cửa hàng còn dễ dãi đến mức chỉ cần ta có đủ 3 loại giấy chứng từ chứng nhận “ ta chính là ta” như bằng lái xe, thẻ thư viện , thẻ công dân hoặc thẻ bảo hiểm sức khoẻ… chứ họ chẳng cẩn thẻ ngân hàng để minh chứng ta có tiền trong ngân hàng hay không !Chính vì sự dễ ràng này kèm theo sự giảm giá ngay ít nhất 5% ( thường là 10% ) món hàng ta định mua đã có sức hút mạnh mẽ khó cưõng nổi để ta nhanh chóng ký tên làm thẻ . Nhiều lúc thấy hời quá, ta còn ngỏn ngoẻn nói với cô thâu ngân là đừng tính tiền vôi mà quay lại dạo thêm một lúc nữa để nhặt thêm hàng cho khói phí của trời ! Tội gì ! Tự nhiên được 10% Off ! Dĩ nhiên, cô nhân viên vui vẻ mời ta cứ tà tà lựa chọn . Không đi đâu mà vội . Càng bán được nhiều hàng, cửa hàng càng lãi dù có giảm tới hơn chục phần trăm so với gia bán chính thức .
Mà cái kiểu mua hàng quẹt thẻ này nó nhẹ nhàng về mặt tâm lý cho người mua lắm . Cái thẻ nhựa, quẹt qua máy là xong. Thơ thới ra về với món hàng nặng trĩu mà chẳng phải móc túi lôi xấp tiền ra trả ! Nhẹ nhõm lắm ! Cái cảm giác dùng thẻ khác hẳn cảm giác dùng tiền mặt , cứ thấy ví tiền nhẹ dần là nản , hết cả hứng thú mua xài thoải mái . Còn cái thẻ nhựa nó vẫn trơ trơ không mòn mà cũng chẳng nhẹ đi cho ta nhìn thấy mà tốp bớt! Nó vẫn là miếng nhựa mỏng có các con số và tên mình trên đó . Cũng ít khi dùng tới hết limit được sử dụng vì trong túi ta có rất nhiều thẻ của từng cửa hàng riêng biệt đó là chưa kể thẻ ngân hàng được sử dụng với tất cả cơ sở thưong mại . Ít khi trong lúc mua sắm, chúng ta nghĩ đến cái lúc méo mặt trả hoá đơn sau đó 1 tháng !
Người Việt mình trước đây hay có thói quen trả tiền mặt ! Một thói quen từ lâu đời tưởng khó bỏ mà không ngờ , vẫn có thể bỏ được một cách dễ ràng ! Tôi vốn kỵ các loại thẻ vì không ít lần thấy các cô bạn đồng nghiệp nhăn nhó vì đống Bill từ các loại thẻ ! Từ Visa, Mastercard đến The Bay , Costco , Homedepot , Canadian Tire … Mỗi thứ vài chục đến vài trăm mua sắm lặt vặt tích tụ lại có khi ngốn hết cái cheque của hai tuần làm việc ! Đó là chưa kể những món “ nặng ký” từ hàng ngàn trở lên ! Không ít cô bực mình đến nỗi cắt nát cái thẻ rồi tự hứa không làm thẻ mới ! Đến lúc quên, đâu lại hoàn đó ! Lại bỏ thẻ rồi lại làm thẻ mới . Tôi tựởng rằng không bao giờ tôi bước chân vào con đường này vì những tấm gương đó !
Vậy mà, bây giờ tôi có hẳn một cuốn sổ nhỏ dành riêng cho kẹp thẻ trong túi ! Có nhiều thứ bắt buộc dùng thẻ ,ví dụ khi đi chơi, thuê Hotel mình phải đặt cọc bằng thẻ ! Hình như tiền mặt không tham gia vào vụ này ! Vả lại, đi chơi xa mà mang tiền mặt nhiều quả là bất lợi . Không gì bằng đến đâu rút tiền mặt tại nơi đó bằng thẻ nếu mua lặt vặt . Còn những chi phí lớn. quả thật cái thẻ nhựa vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối . Đó là chưa kể tại hãng làm, mình có được cầm cái cheque trong tay như ngày xưa đâu ! Chỉ có tờ giấy báo số tiền được lãnh trên giấy trắng mực đen thôi còn tiền nó đã đi theo con đường riêng của nó đến ngân hàng rồi ! Tiền của mình mà muốn chi tiêu lại phải đến ngân hàng rút ra ! Không có thời gian ư ? Ngại ư ? Thì dùng thẻ ! Thẻ vạn tuế !
Tháng 12 là tháng bù đầu vào mua sắm cho ngày lễ trọng đại trong năm ! Chưa gì đã thấy cửa hàng Canadian Tire đang rầm rộ quảng cáo bán hạ giá 70% rất nhiều loại mặt hàng cần thiết trong đó có đồ dùng nhà bếp thiết thực như nồi niêu xoong chảo đến máy pha cà phê, lò nướng…bắt đầu từ ngày 2 tháng 12 này đến ngày 8 tháng 12 . Tôi đã chấm được khá khá thứ cần mua ! Bạn thấy sao với giá 75% Off cho chảo không dính cũa hãng KitchenAid ? Hình như bà nội trợ nào cũng mê hãng này! Lại xài thẻ mệt lử ! Nhưng bây giờ tôi sáng mắt rồi ! Tôi không dùng thẻ mua chịu mà dùng thẻ trả ngay ! Khỏi đau đầu với mấy cái hóa đơn gửi về sau giáng sinh ! Chuyện thanh toán ra sao phó mặc cho cửa hàng “ deal” với ngân hàng ! Còn mình cứ vui vẻ chuẩn bị “ Tống cựu nghênh tân” nhà bếp để đón lễ giáng sinh.
Friday, November 25, 2011
Black Friday
Hội Phố
Nhớ lại mới ngày này năm ngoái tôi ngồi gõ những dòng chữ nói về Black Friday . Vậy mà, đã một năm trôi qua . Hôm nay lại là Black Friday của năm 2011 ! Thời gian nhanh vùn vụt . Đời người mấy ai thọ trăm tuổi để có được 100 lần dạo shop vào Black friday ? Tối hôm qua, trong nhà , mọi người rủ nhau sau buổi làm thì Shopping mua hàng giá rẻ ! Tôi ngần ngừ, lưỡng lự ! Đi hay không ? Không đi thì tiếc ! Đi thì lại vác về những thứ nhiều khi đã có sẳn nhưng tham giá rẻ ! Có khi mua về còn vứt xó vì chẳng bao giờ dùng đến nhưng cứ mua vì không lẽ, người ta mua ào ào mà mình lại về tay không ? Cứ như bị một lực vô hình gì xui khiến khi đã bước chân vào cửa tiệm ngước mắt nhìn tấm biển to tướng từ 30% Off trở lên thì như bị thôi miên cứ thế mà nhặt hết món này đến món khác vì giá cả thấp! Suy tính mãi rồi quyết định không đi ! Nhất định không ! Tuy vậy, trong lòng vẫn cảm thấy xốn xang liền dạo shop online coi thiên hạ mua sắm ra sao ! Vừa vào trang nhất đã thấy một “ tấm gương” sáng ngời về một anh chàng bên Mỹ đã đóng lều trước cửa tiệm Best Buy từ tối hôm trước trong 10 năm qua để mua hàng giá rẻ ! Năm nay, anh ta được 32 cái xuân xanh . Nghĩa là, anh đã cắm trại qua đêm từ lúc anh ta 22 tuổi . Nếu học đại học thì có lẽ, ngày này của 10 năm trước , anh vừa tốt nghiệp đại học . Nghe nói, ngày Thanksgiving nào, cha mẹ anh cũng mang gà tây ra nơi con trai cắm trại để anh thưởng thức mùi vị Thanksgiving ở đó ! Đã 10 năm, anh chưa được hưởng trọn vẹn ngày lễ này tại nhà cùng gia đình bên bàn ăn thịnh soạn dưới ánh nến cạnh lò sưỏi ấm áp ! Chắc anh ta cũng chưa có bạn gái hoặc vợ vì người mang đồ ăn cho anh là cha mẹ ! Cô gái nào muốn sóng bước cùng anh thêm vài chục năm nữa để cùng mua hàng giá rẻ , xin mời ! Trông ảnh, thấy anh ngồi trước cái trại của mình với chiếc túi ngủ cùng nụ cười tươi rói.
Thực ra, đâu chỉ có ngày Black Friday người ta mới bán hàng hạ giá ? Thiếu gì những ngày khác . Tôi thấy mua hàng sau ngày giáng sinh nhiều lúc giá giảm tới 70% ! Hình như ít người chú ý đến điều này vì tiền đổ vào dịp gần giáng sinh hết rồi . Vả lại, nơi đây có cái lệ là cứ gần ngày lễ là đồ thực phẩm hạ giá . Từ thịt bò, thịt lợn, thịt gà tây, rau , quả … Hình như người ta hạ giá để ai cũng đủ điều kiện mua nhiều hơn thức ăn cho những ngày lễ chăng ? Tôi thường nhân những ngày này để mua hàng đống thực phẩm bỏ vào tủ đá ăn dần . Ăn hết, lại tiếp một ngày lễ khác lặp lại. Tôi thích nấu ăn nên chỉ để ý đến thực phẩm còn áo quần , son phấn , túi LV... gì đó dành cho các bà , các cô ưa thích thời trang .
Sunday, November 20, 2011
Những Ngày Xưa Thân Ái
( Nhớ lại một khoảng khắc đã từng đứng trên bục giảng )
Kỷ Niệm Học Trò
Tôi sinh ra ỏ một vùng nửa nông thôn, nửa phố lẻ thành thị. Trừ con đường tráng nhựa duy nhất nằm dọc thị trấn lèo tèo vài hàng quán, bến xe… có những xe vận tải, xe buýt chở khách chạy qua mang một không khí văn minh phố phường còn lại bọc quanh phố là những cánh đồng lúa bát ngát với người nông dân quanh năm đi chân đất, quần sắn quá đầu gối ,vai vác cày dong theo trâu ra đồng.. Những ngôi nhà may mắn nằm sát đường nhựa có đèn điện được gọi “phố” , ngoài ra, là nhà quê tuốt. Dù phố hay quê, đều cùng chung nghe tiếng chó sủa hay tiếng gà gáy. Cái ranh giới không có gì rõ rệt nhưng tính cách của bọn trẻ con chúng tôi lại khác biệt lạ kỳ. Đi học, dân phố được xếp vào các lớp A ,B , dân quê thường là C ,D… Lực học càng rõ hơn, dân phố láu lỉnh, lười học, thông minh bao nhiêu thì dân quê chất phác ,chịu khó, trầm lặng bấy nhiêu. Thường thì dân quê học hết lớp 4 đã rụng quá nửa ở nhà giúp bố mẹ làm ruộng. Cố lắm, một số học hết lớp 7 rồi đi học ở các trường dạy nghề bậc sơ, trung cấp. Leo tới cấp 3 (lớp 8 đến lớp 10 ) lèo tèo vài mống là những “ tinh hoa” chắt lọc của nhà quê
Dân phố lại khác. dốt, giỏi gì cũng phải cố được bằng lớp 10, vào đại học ( mà phải là Y, Dược, Thương nghiệp …) Lúc đó, chúng tôi tâm niệm :” Nhất Y nhì dược, tạm được bách khoa…” Nếu tôi không chủ quan thì hầu hết đều ghi nguyện vọng số 1 là đại học Y khoa dù học giỏi, học dở, nhát gan, không dám nhìn máu chảy…Tôi cũng không ngoại lệ. Nhưng trước khi được khoe khoang với gia đình, họ hàng để có tờ đơn xin vào đại học ,chúng tôi phải vượt qua nhiều cửa ải. Cửa ải đầu tiên là thi vào lớp 8. Tôi không rõ tỷ lệ tuyển sinh vào lớp 8 thời gian đó là bao nhiêu mà chỉ nhớ khi đã đựơc học lớp 8, mỗi khi ra ngoài đường thấy bà con ai cũng chỉ trỏ, trầm trồ bàn tán như một tấm gương sáng cho con cái họ noi theo. Tuy cố ra vẻ tỉnh bơ nhưng cảm giác tự hào vẫn không giấu được ở những cô cậu nhóc chuẩn bị bước sang tuổi 14,15 với niềm tin mãnh liệt mình đang chinh phục cả thế giới
Đó là bề ngoài, bề nổi của 1 cô cậu học trò cấp 3 lúc đó. Còn các thầy cô, khỏi nói cái tư cách nghiêm trang đạo mạo của họ ra sao khi tiếp xúc với phụ huynh. Tại thời điểm này, chúng tôi rất sợ thầy, cô và phụ huynh thì kính trọng họ. Ngày tết, dù nghèo bao nhiêu, các bậc phụ huynh cũng chọn những món quà quý nhất để biếu thầy, cô. Riêng chúng tôi, những cô, cậu học trò nhỏ lại rất ngượng ngùng khi phải trực tiếp thực hiện điều đó ! Đứa bạo dạn thì vào thẳng phòng thầy, cô đưa quà biếu sau khi lí nhí câu chúc tết. Đứa nhát gan có khi đặt quà lên bậc cửa rồi bỏ chạy… Hình như, sau khi được tuyển vào lớp 8 chúng tôi tự cho mình lớn hẳn lên, quan hệ thầy trò bớt khoảng cách. Những đứa trẻ lớp 7 hôm qua đã thấy mình như con nhộng thoát kén biến thành con bướm chuẩn bị bay xa. Chính thời gian này tính cách giữa dân phố và quê bộc lộ mãnh liệt hơn hẳn. Dân quê chuyên cần, con gái dịu dàng hơn thì dân phố càng ngổ ngáo nghịch ngợm cả nam lẫn nữ. Lần nọ, giờ học đầu tiên sau đợt nghỉ tết nguyên đán rơi vào tiết văn. Cả lớp tôi không ai soạn bài, tôi có bài soạn được nguệch ngoạc mấy dòng lấy lệ vài phút trước tiết học. Thầy dạy văn đi một lượt soát bài và buộc tẩt cả những người không soạn bài đứng lên, trừ tôi. Tôi sung sướng ngước nhìn bạn bè để tội nghiệp cho họ. Dường như đợi cho niềm vui của tôi ngấm nghía đủ, thầy mới dõng dạc kể tội những đứa lưòi và xót xa cho công lao vất vả nuôi con ăn học của các bậc phụ huynh. Sau bài diễn thuyết hùng hồn đó, thầy “ khen” :
- Tuy nhiên, ít nhất còn một em để ý đến soạn bài nhưng bài soạn quá sơ sài và cẩu thả, đó là 1 BÔNG HOA TÀN TRONG VƯỜN HOA THỐI RỮA. Khi nói câu này, thầy nhấn mạnh từ bông hoa, dừng lại một chút, quét mắt một vòng quan sát bao quát cả lớp, dĩ nhiên có tôi rồi mới hạ từ TÀN một cách khắc nghiệt. Nỗi hả hê của tôi vụt như miếng sắt nung đỏ bị thầy quăng tọt vào chậu nước lạnh.
Lần khác, cũng vào giờ văn , cả lớp không ai giải nghĩa được câu thơ:
Nam quốc sơn hà Nam Đế cư
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm
Nhữ đẳng hành khan thủ bại thư
Thầy kiên nhẫn giải thích rất kỹ lưỡng, bọn học trò chúng tôi nghe hết sức lơ đãng vì thơ Hán, Nôm khó nuốt và gần giờ tan học. Một số còn nói chuyện riêng, cưòi khúch khích làm thầy càng buồn lòng. Sau khi cả lớp đồng thanh trả lời đã hiểu, thầy kiểm tra vài người vẫn giải thích ấp úng, không rõ nghĩa. Rồi lại có tiếng cười từ cuối lớp kèm tiếng xì xào mong tiếng trống tan trường sẽ kết thúc buổi học đang hồi căng thẳng. Thầy làm ngơ tiếp tục gọi anh bạn ngồi cạnh tôi. Anh đã giải thích còn mập mờ hơn mấy người trước đó. Thay vì đỏ mặt, lúng túng như thường tình của bọn học trò không thuộc bài , anh lại nhăn trán, nhíu mày như như một nhà thơ chính cống đang tìm từ. Đợi anh vật lộn tìm tòi ý tửởng một lát, thầy nhẹ nhàng:
- Thôi, mời anh ngồi xuống, đừng đứng ỳ đấy ra cái điều ta đây suy nghĩ, SUY NGHĨ TRÊN CƠ SỞ MÙ TỊT.
Đúng là học trò, cả lớp lại có dịp cười ngả nghiêng cùng tiếng trống tan trường nổi lên rộn rã
Sau này, khi tôi đã tốt nghiệp sư phạm, Kỳ nghỉ hè về nhà chờ phân công công tác, gặp lại thầy trên con đưòng nhỏ ngày xưa dưói tàn phượng vĩ. Thầy nheo mắt hóm hỉnh:
- Cô học trò của tôi trưởng thành , chững chạc lắm rồi. Đã thấy yêu nghề chưa? Thầy không bao giờ quên được lớp 10 A các em đâu
Tôi cười:
- Thưa thầy, em cũng vậy. Bây giờ em mới thấy ngày xưa thầy nói đúng nên em muốn thầy dạy em thêm 1 bài học mà thầy còn thiếu chúng em.
Thầy ngạc nhiên:
- Bài học gì tôi còn thiếu ? Ngày xưa tôi đã dạy đủ và đúng giáo án cho các em rồi kia mà. Không thiếu một dấu chấm , phẩy nào cả , cô còn muốn bài học gì nữa đây ?
Tôi cười nhẹ:
- Dạ thưa, đây là bài học ngoài giáo án. Bài học về những câu “khuyên nhủ “ học trò của thầy ngày xưa đó. Em có chép vào sổ tay nhưng chưa đủ và cũng không sáng tác được nhiều từ “ác liệt” như thầy. Thú thực với thầy, khi đi thực tập, em thấy bọn học trò ngày nay “gấu” hơn chúng em lắm. Thế mới biết ngày xưa chúng em thật hiền.
Thầy cười sảng khoái:
- Vẫn chưa lớn được ! Còn trẻ con lắm, còn phải học nhiều. Nhưng thực ra, nhiều khi quá nghiêm trang sẽ tạo khoảng cách với học trò. Cứ yêu thương và dạy dỗ chúng như ước mơ của mình là đủ. Chúc cô thành công.
Chia tay thầy, đạp xe dọc con phố nhỏ tôi vẫn như nghe tiếng thầy bên tai:
- Vâng, các cô cậu ngày xưa “hiền “ lắm Tôi cũng mong cô gặp được những học trò như vậy và lúc đó, tôi sẽ dạy cho cô bài học tôi còn thiếu.
( Nhớ lại một khoảng khắc đã từng đứng trên bục giảng )
Kỷ Niệm Học Trò
Tôi sinh ra ỏ một vùng nửa nông thôn, nửa phố lẻ thành thị. Trừ con đường tráng nhựa duy nhất nằm dọc thị trấn lèo tèo vài hàng quán, bến xe… có những xe vận tải, xe buýt chở khách chạy qua mang một không khí văn minh phố phường còn lại bọc quanh phố là những cánh đồng lúa bát ngát với người nông dân quanh năm đi chân đất, quần sắn quá đầu gối ,vai vác cày dong theo trâu ra đồng.. Những ngôi nhà may mắn nằm sát đường nhựa có đèn điện được gọi “phố” , ngoài ra, là nhà quê tuốt. Dù phố hay quê, đều cùng chung nghe tiếng chó sủa hay tiếng gà gáy. Cái ranh giới không có gì rõ rệt nhưng tính cách của bọn trẻ con chúng tôi lại khác biệt lạ kỳ. Đi học, dân phố được xếp vào các lớp A ,B , dân quê thường là C ,D… Lực học càng rõ hơn, dân phố láu lỉnh, lười học, thông minh bao nhiêu thì dân quê chất phác ,chịu khó, trầm lặng bấy nhiêu. Thường thì dân quê học hết lớp 4 đã rụng quá nửa ở nhà giúp bố mẹ làm ruộng. Cố lắm, một số học hết lớp 7 rồi đi học ở các trường dạy nghề bậc sơ, trung cấp. Leo tới cấp 3 (lớp 8 đến lớp 10 ) lèo tèo vài mống là những “ tinh hoa” chắt lọc của nhà quê
Dân phố lại khác. dốt, giỏi gì cũng phải cố được bằng lớp 10, vào đại học ( mà phải là Y, Dược, Thương nghiệp …) Lúc đó, chúng tôi tâm niệm :” Nhất Y nhì dược, tạm được bách khoa…” Nếu tôi không chủ quan thì hầu hết đều ghi nguyện vọng số 1 là đại học Y khoa dù học giỏi, học dở, nhát gan, không dám nhìn máu chảy…Tôi cũng không ngoại lệ. Nhưng trước khi được khoe khoang với gia đình, họ hàng để có tờ đơn xin vào đại học ,chúng tôi phải vượt qua nhiều cửa ải. Cửa ải đầu tiên là thi vào lớp 8. Tôi không rõ tỷ lệ tuyển sinh vào lớp 8 thời gian đó là bao nhiêu mà chỉ nhớ khi đã đựơc học lớp 8, mỗi khi ra ngoài đường thấy bà con ai cũng chỉ trỏ, trầm trồ bàn tán như một tấm gương sáng cho con cái họ noi theo. Tuy cố ra vẻ tỉnh bơ nhưng cảm giác tự hào vẫn không giấu được ở những cô cậu nhóc chuẩn bị bước sang tuổi 14,15 với niềm tin mãnh liệt mình đang chinh phục cả thế giới
Đó là bề ngoài, bề nổi của 1 cô cậu học trò cấp 3 lúc đó. Còn các thầy cô, khỏi nói cái tư cách nghiêm trang đạo mạo của họ ra sao khi tiếp xúc với phụ huynh. Tại thời điểm này, chúng tôi rất sợ thầy, cô và phụ huynh thì kính trọng họ. Ngày tết, dù nghèo bao nhiêu, các bậc phụ huynh cũng chọn những món quà quý nhất để biếu thầy, cô. Riêng chúng tôi, những cô, cậu học trò nhỏ lại rất ngượng ngùng khi phải trực tiếp thực hiện điều đó ! Đứa bạo dạn thì vào thẳng phòng thầy, cô đưa quà biếu sau khi lí nhí câu chúc tết. Đứa nhát gan có khi đặt quà lên bậc cửa rồi bỏ chạy… Hình như, sau khi được tuyển vào lớp 8 chúng tôi tự cho mình lớn hẳn lên, quan hệ thầy trò bớt khoảng cách. Những đứa trẻ lớp 7 hôm qua đã thấy mình như con nhộng thoát kén biến thành con bướm chuẩn bị bay xa. Chính thời gian này tính cách giữa dân phố và quê bộc lộ mãnh liệt hơn hẳn. Dân quê chuyên cần, con gái dịu dàng hơn thì dân phố càng ngổ ngáo nghịch ngợm cả nam lẫn nữ. Lần nọ, giờ học đầu tiên sau đợt nghỉ tết nguyên đán rơi vào tiết văn. Cả lớp tôi không ai soạn bài, tôi có bài soạn được nguệch ngoạc mấy dòng lấy lệ vài phút trước tiết học. Thầy dạy văn đi một lượt soát bài và buộc tẩt cả những người không soạn bài đứng lên, trừ tôi. Tôi sung sướng ngước nhìn bạn bè để tội nghiệp cho họ. Dường như đợi cho niềm vui của tôi ngấm nghía đủ, thầy mới dõng dạc kể tội những đứa lưòi và xót xa cho công lao vất vả nuôi con ăn học của các bậc phụ huynh. Sau bài diễn thuyết hùng hồn đó, thầy “ khen” :
- Tuy nhiên, ít nhất còn một em để ý đến soạn bài nhưng bài soạn quá sơ sài và cẩu thả, đó là 1 BÔNG HOA TÀN TRONG VƯỜN HOA THỐI RỮA. Khi nói câu này, thầy nhấn mạnh từ bông hoa, dừng lại một chút, quét mắt một vòng quan sát bao quát cả lớp, dĩ nhiên có tôi rồi mới hạ từ TÀN một cách khắc nghiệt. Nỗi hả hê của tôi vụt như miếng sắt nung đỏ bị thầy quăng tọt vào chậu nước lạnh.
Lần khác, cũng vào giờ văn , cả lớp không ai giải nghĩa được câu thơ:
Nam quốc sơn hà Nam Đế cư
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm
Nhữ đẳng hành khan thủ bại thư
Thầy kiên nhẫn giải thích rất kỹ lưỡng, bọn học trò chúng tôi nghe hết sức lơ đãng vì thơ Hán, Nôm khó nuốt và gần giờ tan học. Một số còn nói chuyện riêng, cưòi khúch khích làm thầy càng buồn lòng. Sau khi cả lớp đồng thanh trả lời đã hiểu, thầy kiểm tra vài người vẫn giải thích ấp úng, không rõ nghĩa. Rồi lại có tiếng cười từ cuối lớp kèm tiếng xì xào mong tiếng trống tan trường sẽ kết thúc buổi học đang hồi căng thẳng. Thầy làm ngơ tiếp tục gọi anh bạn ngồi cạnh tôi. Anh đã giải thích còn mập mờ hơn mấy người trước đó. Thay vì đỏ mặt, lúng túng như thường tình của bọn học trò không thuộc bài , anh lại nhăn trán, nhíu mày như như một nhà thơ chính cống đang tìm từ. Đợi anh vật lộn tìm tòi ý tửởng một lát, thầy nhẹ nhàng:
- Thôi, mời anh ngồi xuống, đừng đứng ỳ đấy ra cái điều ta đây suy nghĩ, SUY NGHĨ TRÊN CƠ SỞ MÙ TỊT.
Đúng là học trò, cả lớp lại có dịp cười ngả nghiêng cùng tiếng trống tan trường nổi lên rộn rã
Sau này, khi tôi đã tốt nghiệp sư phạm, Kỳ nghỉ hè về nhà chờ phân công công tác, gặp lại thầy trên con đưòng nhỏ ngày xưa dưói tàn phượng vĩ. Thầy nheo mắt hóm hỉnh:
- Cô học trò của tôi trưởng thành , chững chạc lắm rồi. Đã thấy yêu nghề chưa? Thầy không bao giờ quên được lớp 10 A các em đâu
Tôi cười:
- Thưa thầy, em cũng vậy. Bây giờ em mới thấy ngày xưa thầy nói đúng nên em muốn thầy dạy em thêm 1 bài học mà thầy còn thiếu chúng em.
Thầy ngạc nhiên:
- Bài học gì tôi còn thiếu ? Ngày xưa tôi đã dạy đủ và đúng giáo án cho các em rồi kia mà. Không thiếu một dấu chấm , phẩy nào cả , cô còn muốn bài học gì nữa đây ?
Tôi cười nhẹ:
- Dạ thưa, đây là bài học ngoài giáo án. Bài học về những câu “khuyên nhủ “ học trò của thầy ngày xưa đó. Em có chép vào sổ tay nhưng chưa đủ và cũng không sáng tác được nhiều từ “ác liệt” như thầy. Thú thực với thầy, khi đi thực tập, em thấy bọn học trò ngày nay “gấu” hơn chúng em lắm. Thế mới biết ngày xưa chúng em thật hiền.
Thầy cười sảng khoái:
- Vẫn chưa lớn được ! Còn trẻ con lắm, còn phải học nhiều. Nhưng thực ra, nhiều khi quá nghiêm trang sẽ tạo khoảng cách với học trò. Cứ yêu thương và dạy dỗ chúng như ước mơ của mình là đủ. Chúc cô thành công.
Chia tay thầy, đạp xe dọc con phố nhỏ tôi vẫn như nghe tiếng thầy bên tai:
- Vâng, các cô cậu ngày xưa “hiền “ lắm Tôi cũng mong cô gặp được những học trò như vậy và lúc đó, tôi sẽ dạy cho cô bài học tôi còn thiếu.
Thursday, November 17, 2011
Những Ngày Xưa Thân Ái
Chat
Hội Phố
Chat ( Không có dấu sắc) nhưng vẫn đọc : Chát - Một vị trong các loại quả xanh như ổi xanh chẳng hạn . Ngày còn tuổi học trò, nhà cô bạn tôi có cây ổi mọc cạnh bờ ao . Cành ổi trĩu quả la đà mặt nước . Mỗi khi tới nhà bạn, chúng tôi lại trèo lên cây ổi, chọn cành vững ngồi vắt vẻo vừa đọc truyện vừa ăn ổi . Hái nhầm quả xanh có vị chát ơi là chát . Cũng vẫn cô bạn cũ này , chúng tôi lại trở thành bạn chat của nhau sau một thời gian bặt tin vì mỗi đứa ở một phương trời cách biệt.
Số là vài tháng trước, cô nhờ facebook để làm bạn với tôi . Tôi confirm cái rụp. Mừng hết nói còn chần chờ gì nữa . Bạn từ lâu rồi , từ cái thuở học trò “ Nhất quỷ nhì ma” kia. Rồi cùng nhau “chat”. Chuỵên cũ, chuyện mới. Chuyện hôm qua, hôm nay và ngày mai ! Bẵng một thời gian , lại quên chat ! Cũng tại ông trời cả ! Sinh ra cái quả dất lớn đến nỗi nơi này là ngày thì nơi kia ban đêm đảo ngược nhau . Khi tôi hết giờ làm việc được thảnh thơi ôm máy chat thì cô bắt đầu tám giờ vàng ngọc ! Ngại lắm , mình ở đây quen không làm việc riêng trong giờ làm việc dù chẳng ai nhòm ngó đến ai ! Ai cũng vùi đầu vào lo cho xong phần việc của mình. Thói quen đã ăn sâu vào tiềm thức khó bỏ dù cô trấn an công việc cô đã xong… Cứ yên tâm nhưng thực sự tâm không thể yên . Nhưng may mắn cũng có lúc chẳng còn chuyện gì mới mẻ ! Chuyện gia đình, chồng con ư ? Nói rồi ! Bạn cũ ư ? Nói rồi ! Tất cả đều đã : “ Biết rồi, khổ lắm, nói mãi” ! Rồi dần dần quên mất thói quen bật đèn sáng online ! Cho đến một hôm tình cờ gặp lại cô trên mạng . Cô ngỡ tôi đã bỏ thói quen đọc tin tức! (Đọc là thói quen luôn đi cạnh tôi từ khi tôi biết viết những bài tập làm văn ! Không! tôi nói với cô tôi vẫn đọc hàng đêm tất cả những gì có thể đọc được . Vẫn viết những gì bất chợt đến…) Cô hỏi tôi đi đâu bặt tăm ? Cô nói tìm tôi khó quá ! Ơ hay , cô có địa chỉ tôi mà ! Hàn huyên vài dòng, cô thông báo : “ Lớp mình chuẩn bị họp mặt , liệu mà về , ai cũng mong đấy ” ! Rất cảm động , vì đâu dám nghĩ ai còn nhớ tên mình nói chi tới mong ? Về họp mặt hay không ?
Cô cho số điện thoại của anh bạn cũ . Cái anh bạn học cùng tôi từ tuổi chin, mười tới khi cả hai đứa vào cao đẳng học cùng phân ban. Trước ngày nhập học, U anh xuống nhà tôi nhắn nhủ một câu làm con bé nở phồng hết cả mũi : “ Cháu học cùng trường EM thì để ý chăm sóc em giùm bác nhé” . Một bước được nhảy lên làm chị ai mà không sướng khi còn đang ở tuổi teen ? Nghe đâu vì chuyện này mà anh bạn tôi cằn nhằn U anh mãi: “ Cái con bé ấy mà là chị con” ? Hôm anh xách va ly xuống nhà tôi để cùng đón xe buýt lại đến lượt mẹ tôi gửi gắm: “ Cháu nhớ giúp đỡ EM cho bác” ! Tôi đỏ mặt vì tức , còn anh hất hàm ra điều anh cả : “ Cái va ly có nặng không ? Đưa đây tao xách cho”!
Nhờ cô bạn cho số điện thoại , tôi mới gọi cho anh vào một buổi tối thứ bảy đẹp trời . Cẩn thận hỏi tên “ cúng cơm” để xác nhận đúng anh tôi liền nổ máy : “ Có nhận ra ai gọi không” ? “ Không ! Ai đấy” ? “ Bạn cũ” ! “ Ai đấy nhỉ” ? “ Bạn cũ từ lớp bốn đến hết sư phạm ! Đang ở cách VN nửa quả địa cầu” ! “ Ô , anh reo lên , thật vậy sao ? Đợi niềm vui lắng xuống, tôi hỏi : “Đang làm gì vậy” ? “Đang uống rượu” ! “ Thật hay đùa”! “Đùa gì mà đùa” ! “ Uống cùng bạn ở cơ quan phải không” ? “ Không , uống cùng mấy anh bạn trong xóm” . “ Tại sao uống sáng sớm” ? “ Không có việc gì làm ngày nghỉ nên uống cho vui” ! Trời đất , uống cho vui , uống rượu ban ngày ? Người bạn năng nổ đầy nhiệt huyết ham học ham làm luôn xả thân vì bạn bè thời niên thiếu của tôi ngày xưa là đây sao ? Tôi thấy mắt mình như cay cay và lòng đầy đắng chát ! Ngày tôi ra đi , anh xuống nhà tôi chăm sóc và dọn dẹp nhà cửa giúp mẹ tôi . Lúc nào chúng tôi cũng coi nhau như người nhà . Ngày rằm, mồng một mẹ tôi nấu xôi, chè cúng Phật . Khi cúng xong , ngồi ăn xôi, chè bao giờ anh cũng kính cẩn : “ Một miếng lộc thánh bằng một gánh lộc trần” . Mẹ tôi quí anh vì đức tin vào trời Phật chứ không “ vô đạo” như tôi . Khi anh chớm yêu một người , tôi đă vinh hạnh được anh hỏi ý kiến ! Tôi xin anh địa chỉ Email để tiện gửi thư và chat với nhau ! Anh cho biết nơi anh ở hiện nay chưa có điện ! Anh vẫn dùng đèn dầu ! Tôi nói đùa có phải cây đèn thần của Alađin không ? Anh cười nói chắc là nó đó . Tôi nói vậy sao anh không ước gì đi ! Anh hỏi ước gì ? Anh không muốn ước gì nữa cả ! Nghe giọng anh hình như đầy sảng khoái ! Có vẻ như anh vui khi xa lánh nơi thị thành anh đã từng sống thời thơ ấu . Anh như đang muốn lẩn trốn một điều gì ! Tôi nhớ mang máng hình như có lần , lâu rồi , trong một lá thư tay gửi cho tôi , anh buột than : “ Hạnh phúc là gì ? Mình đi tìm hoài mà chẳng thấy” ! Nói chuyện qua điện thoại rất khó nghe vì lẫn tiếng sóng biển ! Anh nhận xét: “ Nghe cậu nói chuyện vẫn như xưa , cậu không bao giờ thay đổi , Chắc cuộc sống của cậu hạnh phúc lắm” .Tôi ngẩn ngơ ! Tôi nhớ một câu thơ đọc từ bài báo nào đó : “ Hạnh phúc không ở thiên đình / Ở ngay bên cạnh người mình đang yêu”.
Sunday, November 13, 2011
Vịnh Hạ Long
Hội Phố
Nhà chị tôi ở trên đồi bệnh viện tỉnh . Chỉ cần băng qua đường quốc lộ là chúng tôi có thể lội xuống nước biển vịnh Hạ long để đùa nghịch và bắt những con điềm điệp nhiều vô kể bị mắc kẹt trên bãi cát khi nước biển rút xuống . Tôi còn sưu tầm rất nhiều những vỏ ốc lạ mắt , óng ánh sà cừ cũng như những cây san hô trắng tinh khiết đặt trên bàn học . Khi tôi đã đi làm , từ cơ quan tôi công tác về nhà chị khoảng 30 Km nên những ngày nghỉ, ngày lễ, tôi thường đến bệnh viện tỉnh , thăm gia đình chị và đưa các cháu ra bãi biển chơi . Có những đêm trăng lại cùng những người bạn của chị cũng là những y, bác sỹ, dược sỹ… làm cùng bệnh viện sang bãi cháy uống cà phê ở một quán thơ mộng chìm trong vườn đào đặt rải rác những cái bàn với vài ngọn đèn không quá sáng . Khoảng cách giữa các bàn đủ rộng cho người ta có một cảm giác riêng tư để nhâm nhi tách cà phê nóng vào lúc tiết thu mát mẻ cộng thêm gió biển thổi từ vịnh Hạ long làm cho con người khó tính đến mấy cũng thấy sảng khoái , yêu đời sau một ngày làm việc căng thẳng ! Dĩ nhiên, nếu bên cạnh mình là người trong mộng thì còn tuyệt vời biết bao nhiêu .
Năm 1975 , cậu em họ tôi viết thư từ Sài gòn mô tả cho tôi về cái hoa lệ của Sài thành và mong muốn chúng tôi vào thăm . Khi đó, tôi còn đang kỳ thi cuối chuẩn bị ra trường , giã từ nghiên bút . Bận học cho thi cử mà tôi cũng viết một lá thư dài thòng giới thiệu nơi tôi ở cho cậu nghe và ngỏ ý muốn cậu ra thăm : “ Kỳ quan thứ 8 của thế giới là vịnh Hạ long” ! Tôi không kể công đâu , cậu em tôi vẫn ở Sài gòn . Nếu cậu còn giữ lá thư đó thì đây là một minh chứng hùng hồn cho tiên đoán của tôi . Lúc đó, chúng tôi yêu vịnh Hạ long đến nỗi đã tự xếp nó là kỳ quan thứ 8 của thế giới ! Cậu em tôi cũng là một học trò có hạng . Cũng rất tế nhị nên cậu nói cậu chỉ biết có 7 kỳ quan thế giới và cậu chưa cập nhật sách vở nên chưa rõ đã thêm một kỳ quan nữa ! Tôi lại phải vòng vo tam quốc thanh minh thanh nga cho cậu hiểu lý do !
Vậy mà, hơn 30 năm sau , người yêu trong mộng ( Vịnh Hạ long ) của tôi được một tổ chức chính thức công nhận là một trong 7 kỳ quan thiên nhiên trên giấy trắng mực đen . Với tôi , Vịnh Hạ long bao giờ cũng đẹp và thơ mộng từ ngàn xưa cho đến ngàn sau.. Chỉ tiếc, tôi chưa tự tay mình chụp được một tấm ảnh nào về “ người yêu trong mộng” của mình dù tôi đã từng ở bên nó biết bao năm tháng.
***
GreenCAPP
http://greencapp.com/
http://www.greencapp.com/
infor@greencapp.com
Saturday, November 12, 2011
Wednesday, November 9, 2011
GreenCAPP
The future is now...
116 Lisgar Street, Suite 200
Ottawa, Ontario
Phone : (613) 860-1810
Fax : (613) 235- 8317
Túi đựng lunch hoặc những vật dụng cần thiết cho học tập như bút chì, compa… thường hay bị học trò quên ! Công ty GreenCAPP đã tạo những mẫu túi với màu sắc hấp dẫn cho từng lứa tuổi và mẫu mã đẹp mắt như túi xách thời trang với chất liệu vải bông . Bạn có thể mua túi này online . Mời bạn vào thăm trang : http://greencapp.com/ hoặc Facebook : www.greencapp.com/ để biết thêm chi tiết .
Email: infor@greencapp.com . Tel : (613) 860-1810.
Tuesday, November 8, 2011
Những Ngày Xưa Thân ÁiNói NgọngHội Phố
Nói ngọng là tại nước uống ? Từ nhỏ tôi đã nghe mọi người nói như vậy ! Chẳng thế mà trong làng trong xã, một người nói ngọng thì hầu hết những người khác cũng “rứa” ! Tôi còn được nghe chuyện có anh phóng viên đi điều tra việc gì đó ở một làng ngọng líu ngọng lo . Đã ngọng lại còn nói lắp ! Đi từ đầu làng đến cuối thôn kể cả vào ủy ban nói với những người chức quyền mà anh nhà báo vẫn không hiểu người ta nói gì ! Chán nản quá, anh định quay về tòa soạn thì may mắn gặp một thiếu nữ xinh đẹp trông dáng vẻ học thức . Cô chào anh thân thiện . Thấy vậy, anh hỏi một vài câu ngắn gọn thì cô trả lời lưu loát . Mừng quá , trước khi phỏng vấn , anh khen cô gái và cô hãnh diện khoe : “ Vâng , ai cũng bảo em xế (thế) ! Cả nàng ( làng) lày ( này) chỉ có mình em lói ( nói) thõi ( sõi)” !
Tôi cũng sinh ra ở nàng ( làng) lói (nói) ngọng ! Khổ cho tôi và các bạn cùng nớp (lớp) ! Chúng tôi nào có muốn thế đâu ! Tại cái giếng nước làng tôi bị ngọng ! Dạo học cấp ba , thầy dạy văn sửa ngọng cho chúng tôi. Thầy bắt phát âm chữ L và N ! Cả lóp trẹo họng uốn lưỡi theo thầy lúc được lúc không . Rồi thầy gọi lần lượt từng học trò lên “ biểu diễn” . Đứa bị đứng trên bảng với bộ mặt nhăn nhó , ngượng nghịu, xấu hổ còn những đứa ngồi dưới thì cười chọc dù đứa nào cũng ngọng như nhau . Gọi gần chục đứa ngang tài ngang sức , thầy chán quá . Thầy gọi tiếp nhưng không bắt lên bảng đứng mà chỉ hỏi : “ Em quê ở đâu” ? Trò trả lời : “ Thưa thầy, em quê Đông triều” thì thầy nói ngồi xuống .Cả lớp 50 đứa học trò làm thầy mệt nên cuối cùng thầy vắn tắt hỏi , trò vắn tắt trả lời : “ Quê đâu” ? “ Đông triều” . “ Ngồi xuống” ! Điệp khúc ấy diễn cho hết cả lớp . Thầy chán chúng tôi và sợ nghe đến mức chỉ hỏi quê quán là biết ai ngọng ai không !
Thế nhưng trời xui đất khiến thế nào mà tôi được gọi vào học sư phạm . Học cách dạy người ! Lo lắm nhưng không có chọn lựa . May sao , ở sư phạm cũng nhiều người ngọng như tôi nên chúng tôi được các thầy bắt uống thuốc chữa ngọng . Xin chép lại nguyên văn bài thuốc ấy : “ Leo lên lưng núi làng Nam. Lăm le lấy lá về làm nước nôi. Nước nôi lại nấu năm nồi. Uống vào khỏi ngọng xin mời các anh” ! Lúc đó, tôi không nhớ đã uống bao nhiêu nồi nước thuốc chữa ngọng nhưng bây giờ tôi có thể hãnh diện khoe rằng : “ Cả nàng ( làng) lày (này) chỉ có mình tôi Lói Thõi” !!!
Sunday, November 6, 2011
Lời Trẻ Con
Minh Thành
Bà bạn tôi có cô cháu ngoại rất xinh xắn, thông minh . Bà tự hào về cháu bà lắm. Đi đâu, gặp ai nếu có cơ hội là bà khoe ! Có người thích nghe nhưng cũng có người nghe miễn cưỡng vì … Không phải con cháu mình ! Mỗi lần như vậy , tôi thường nhắc nhẹ bà : “ Con ai mà chẳng giống cha , Cháu ai mà chẳng giống bà, giống ông” ! Bà thích lắm, cười tít mắt ! Nhưng rồi bà nghĩ ra , bà đập mạnh vào tay tôi : “ Không, cháu tao xinh và giỏi chứ không ngu như tao đâu" ! À , thì ra bà cũng biết bà Ngu ! Nhưng tôi muốn trêu bạn tôi thôi ! Bà chẳng ngu , bà chỉ tồ tồ một chút ! Chịu khó làm và có lòng tốt hay giúp người nên ai cũng quí , ít người ghét bà mà chỉ thỉnh thoảng khó chịu vì cái tật khoe… Cháu.
Nhưng khi tôi gặp cháu bà thì quả thật, cô bé còn đẹp cũng như thông minh hơn bà tả . Nhìn nó, tôi chỉ muốn bế nó thôi . Con bé rất dễ thương . Và khôn ngoan một cách khéo léo . Cô bé thích chơi với chó, mèo . Cô mới đi học Junior Kindergarten . Cô thỏ thẻ xin mẹ mua cho cô một con chó nhỏ để cô chơi . Mẹ cô không đồng ý vì bận rộn công việc nên không có thời gian chăm sóc chó . Cô bé phụng phịu một hồi rồi cũng can đảm OK , con không đòi mua chó nữa ! Tưởng cô bé đã quên hẳn ý đinh ngây thơ này vì sau lần đó , cô không hề nhắc lại điều mình mong muốn . Bất chợt một hôm , trong lúc mẹ cô chải tóc cho cô . Cô đã thản nhiên nói : “ Mẹ biết không, sau này, nếu con có con gái , con sẽ mua cho con gái của con một con chó nhỏ ”! Bà mẹ trẻ ngẩn người ra một lúc nhưng sau đó khéo léo giải thích cho cô con gái mới bốn tuổi của mình hiểu lý do vì sao bà không thể chiều theo ý con được . Dĩ nhiên , cô bé tỏ ra rất chững chạc vẫn luôn miệng OK và cũng không nằn nì hoặc khóc lóc . Có điều , bà mẹ trẻ này vẫn nghi ngờ không biết chính xác bộ óc non trẻ của đứa con mới bốn tuổi đó đang nghĩ gì ?
Sunday, October 30, 2011
Halloween PartyHội Phố
Từ mấy năm nay, cháu tôi hay mở Halloween Party ở nhà với những thành viên trẻ trong gia đình và bạn bè thân thiết. Thường mở vào tối thứ bảy hoặc chủ nhật trước Halloween nếu Halloween không rơi vào ngày nghỉ cuối tuần . Tôi thuộc lớp “ Cổ lai hy” nên không nằm trong danh sách được mời nhưng : “ Who cares” ? Tôi cứ xông đại vào nhà coi bọn trẻ ăn uống, nghịch ngợm ra sao ? Không lẽ chúng đuổi mình ra ? Năm nay coi bộ phần hóa trang xôm tụ . Có thể điểm ra vài nhân vật nổi bật nhất đó là một “Ông Tiên” có đủ râu tóc, mũ mãng “ Như tiên” ! Tôi liền túm lấy tiên ông đòi chụp ảnh chung . Dĩ nhiên, chụp thì cứ việc nhưng post lên mạng thời xin miễn ! Lóp trẻ ngày nay bảo mật quyền lợi riêng tư cao lắm ! Mình loạng quạng ỷ quyền cha chú có lúc vấp ngã ! Chẳng dại ! Nhân vật nổi bật thứ hai là… Thôi hãy coi hình để biết đó là ai ? Rồi công chúa, phù thủy . Rồi Cleopatra và Caesar ! Rồi mèo , rồi thú . Có cả trứng và bacon trông ngon mắt … thiên hình vạn trạng . Mà mỗi bộ trang phục có phải it` tiền đâu ! Thực ra, loại rẻ tiền từ vài đồng cũng có nhưng mặc chẳng giống ai ! Còn loại “trông như thật” thì giá từ vài chục trở lên ! Nhưng có sao, tuổi trẻ chưa cần nhiều tiền nên cứ mua sắm thoải mái . Mặc một lần rồi quăng bỏ vì không lẽ năm sau mặc lại ? Lúc nào cũng cần mốt mới theo nhu cầu ! Được cái, bọn trẻ đua nhau trổ tài làm các món ăn trông kinh dị như bánh nướng hình con nhện đủ màu sắc bò lổm ngổm . Nước uống bằng dâu tây đỏ như máu . Nhà cửa trang trí bí hiểm, rùng rợn bởi màu đen trắng loáng thoáng đỏ, cam… Ngay cả những bức ảnh treo tường cũng được thay bằng loại ảnh ẩn hiện làm cho người nhát gan, không biết phải rùng mình, sởn gáy vì nhìn góc này là một chàng trẻ tuổi đẹp trai nhưng ngó sang góc khác là một cái đầu lâu ghê gớm . Tôi cũng chỉ ghé thăm một cách qua quýt theo kiểu” cưỡi ngựa xem hoa” rồi về chứ không tham dự, ăn uống . Tuy nhiên, cũng phải đeo mặt nạ để lớp trẻ không biết cho họ được tự nhiên thi thố tài năng . Halloween năm nay trời chưa lạnh lắm và tuyết chưa rơi nên có thể sẽ đông đảo trẻ em gõ cửa để xin kẹo . Hình như , càng cho được nhiều kẹo thì càng may mắn nên hầu như nhà nào cũng để quả bí ngô cắt thành hình mặt người bên trong thắp nến sáng trưng đặt trước cửa nhà mình để dẫn đường cho trẻ em đến . Xin chúc các bạn trẻ một halloween an lành, vui vẻ.
Friday, October 21, 2011
Ottawa Mùa Thu
MÙA THU CHO EM
Thụy Anh
Em có nghe mùa thu mưa giăng lá đổ
Em có nghe nai vàng hát khúc thương yêu
Em có nghe mùa thu nói
Hai chúng ta cùng chung lối
Mình yêu nhau nhé!
Em có hay mùa thu sương bay gió nhẹ
Em có hay thu về xóa dấu cô liêu
Em có hay mùa thu tới
Bao trái tim vương màu xanh mới
Tình ta ngất ngây!
Nắng úa vờn mi em
Mây xanh hay tóc rối
Đẹp môi em thơm nồng
Tình yêu vương má hồng
Anh hát bài cho em
Ru em yên giấc tối
Ngày mai mưa lưng đèo
Chờ em mùa thu tới
Em có mơ mùa thu cho ai nức nở
Em có mơ mùa mắt ướt hoen mi
Em có mơ mùa thu tới
Hai chúng ta sẽ cùng chung lối
Tình ta ngát hương!
MÙA THU CHO EM
Thụy Anh
Em có nghe mùa thu mưa giăng lá đổ
Em có nghe nai vàng hát khúc thương yêu
Em có nghe mùa thu nói
Hai chúng ta cùng chung lối
Mình yêu nhau nhé!
Em có hay mùa thu sương bay gió nhẹ
Em có hay thu về xóa dấu cô liêu
Em có hay mùa thu tới
Bao trái tim vương màu xanh mới
Tình ta ngất ngây!
Nắng úa vờn mi em
Mây xanh hay tóc rối
Đẹp môi em thơm nồng
Tình yêu vương má hồng
Anh hát bài cho em
Ru em yên giấc tối
Ngày mai mưa lưng đèo
Chờ em mùa thu tới
Em có mơ mùa thu cho ai nức nở
Em có mơ mùa mắt ướt hoen mi
Em có mơ mùa thu tới
Hai chúng ta sẽ cùng chung lối
Tình ta ngát hương!
Labels:
Mùa thu cho em,
Ottawa Mùa Thu,
Ottawa University,
Thụy Anh
Thursday, October 20, 2011
Lấy Lầm Chồng
Minh Thành
An An đang đứng trước gương, nghiêng nghiêng mái tóc mượt mà, ngắm nghía chiếc áo màu vàng nhạt hợp với nước da trắng mịn làm tôn vẻ đẹp dịu dàng và đôi mắt thông minh ngời sáng đầy niềm tin. Con bé đang chuẩn bị để đi dự lễ tốt nghiệp đại học của mình. Vài tiếng đồng hồ nữa, An An sẽ được đặt chân lên tấm thảm màu đỏ, bước lên khán đài nhận tấm bằng đại học mà cả gia đình chúng tôi đã mong đợi từ lâu. Sống mũi tôi tự nhiên cay cay. Tôi nhìn tấm hình mẹ An An đặt trên bàn học, hình như tôi thấy chị mỉm cưòi.Tôi thầm nghĩ: Chị ơi, em đã hoàn thành ước nguyện của chị. Con gái chị đã trưởng thành. Chị có thể thảnh thơi an nghỉ nơi chín suối." An An vẫn nghiêng mình trước gương chải tóc , trang điểm cho ngày trọng đại của mình. Nhìn con bé hồn nhiên, vui vẻ, trí óc tôi chợt lui lại một ngày cách nay chừng mười bảy, mười tám năm, khi An An còn là đứa bé con trong vòng tay mẹ.
Hôm đó, trời lạnh lắm, nhiệt độ ngoài trời xuống tới 21 độ âm. Tôi gặp mẹ con An An trong tiệm thực phẩm người Việt ở phố Tầu. Thấy chị dắt đứa con gái khoảng ba, bốn tuổi được mặc một bộ áo mùa đông nặng chinh chịch. Tay còn lại, xách hai túi đựng thực phẩm vừa mua. Cô bán hàng ái ngại nói: "Em thấy chuyến xe bus số 2 vừa chạy qua. Chị đợi khoảng vài phút hãy ra, kẻo ra sớm quá, đợi lâu, lạnh cháu bé!" Chị cám ơn, rồi đứng nhìn mông lung ra phía ngoài cửa kính, dáng chừng ngóng chờ chuyến xe kế tiếp. Thấy cháu bé còn nhỏ, sẵn lúc đó cũng rảnh, tôi ngỏ ý đưa chị về. Kể từ đó, chúng tôi trở thành những người bạn của nhau.
Chị ở một mình, cùng con gái. Chồng chị làm gì, ở đâu? Chị không hay biết. Hoặc chị cũng không muốn biết. Chị nhận hàng may tại nhà, vừa làm vừa trông con. Anh chồng chị cũng thỉnh thoảng dăm bữa nửa tháng, thậm chí nửa năm mới đảo qua nhà, quăng lên bàn một nắm tiền có khi vài trăm hoặc vài nghìn rồi vào phòng ngủ để ngủ như bị thiếu ngủ đã lâu. Họ hầu như không nói chuyện với nhau hoặc nói rất ít! Hai người sống với nhau như chia phòng trọ. Họ ở riêng phòng, không ăn cùng giờ với nhau nhưng ăn chung nồi cơm chị nấu! Một lối sống kỳ lạ? Không giống như vợ chồng hay bạn hữu? Cũng chẳng gây gổ, cãi nhau, to tiếng? Chị lủi thủi với con. Anh im lặng ra vào như cái bóng! Vài hôm ở nhà ngủ như lấy sức, anh lại đi! Không một lời chào, như hai hình nộm, cả hai cùng câm lặng, không biểu tỏ một cảm xúc gì trên mặt!
Chị ít nói, không muốn tâm sự chuyện gia đình. Nhưng tôi, một người đàn bà bình thường nên cố gặng hỏi chuyện chị mãi thì chị mơí hé lộ ra vài chi tiết như vậy. Khi kể lại chuyện, giọng chị bình thản, đều đều như kể chuyện cổ tích hoặc kể chuyện người khác. Lối sống của chị như co mình trong vỏ ốc. Chị ít giao thiệp, hầu như không có bạn bè. Lúc nào cũng ưu tư, trầm buồn.
Nhiều lúc, tôi kể chuyện vui, chị chỉ cười mỉm nhưng bộ mặt vẫn giữ nguyên nét buồn không thay đổi. Tôi khuyên chị nên sống cởi mở hơn, đừng khư khư ôm dĩ vãng mà buồn bã một mình! Khuyên chị học lái xe rồi mua một cái xe để đưa con đi chơi! Chị còn trẻ, có thể đi bước nữa nếu chị muốn vì chị có một sắc đẹp hết sức mặn mà. Còn nếu không muốn đi bước nữa thì cũng nên hòa đồng với mọi người, sống vui vẻ cho cuộc sống của chị và cả An An. Tội gì phải sống vì hình bóng của một người đàn ông chẳng ra gì... Chị lặng lẽ ngồi nghe tôi hùng biện rồi lại thở dài! Hình như thở dài là câu trả lời của chị! Chồng tôi cứ mắng tôi luôn về tội tôi hay tò mò, xía vào chuyện gia đình người ngoài! Tôi chống chế, chuyện lạ, ai mà không thắc mắc. Anh gạt đi: Để cho chị ấy yên thân.
Công việc nhà bận rộn, thỉnh thoảng chúng tôi mới gặp nhau. Thăm hỏi vài câu rồi đường ai nấy đi. Chị ít nói, trầm lặng. Tôn trọng riêng tư người khác một cách tuyệt đối. Tôi lanh chanh, chuyện gì cũng muốn hỏi, muốn xía vào, muốn can thiệp. Hai cá tính khác nhau nhưng không khắc nhau mới lạ! Tôi thương chị có chồng cũng như không, lủi thủi một mình nuôi con. Chị độ lượng, thông cảm, hiền hoà, sợ làm phiền người khác, nhưng tôi biết rất rõ một điều: Chị tin tôi.
Lúc cô thư ký văn phòng luật sư gọi điện thoại khẩn cấp mời tôi tới bệnh viện thì chị đã lúc tỉnh lúc mê. Tôi lặng người khi nghe tin chị bị ung thư phổi giai đoạn cuối! Chị đã giữ kín điều này một mình, không cho ai biết. Tôi nhớ lại, vài lần trước gặp nhau ở chợ, Chị than dạo này hay bị mệt, chóng mặt, người nhức mỏi ... Tôi khuyên chị đi khám bác sỹ và bồi bổ sức khỏe. Rồi cũng vô tình, tôi quên mất điều này vì nghĩ chị bị cảm cúm thông thường khi thời tiết thay đổi.
Cô Hồng, chủ shop may thấy chị nghỉ lâu không đến lấy hàng đã gọi phone hỏi. Biết chị bị ốm, Hồng mua quà đến thăm. Khi Hồng hỏi gặng vì thấy chị xanh xao,bệnh hoạn trầm trọng, chị mới tiết lộ tình trạng bi đát của mình và cho biết chị đã phải vào bệnh viện xạ trị hàng tháng. Hồng đã để ý đến chị nhiều hơn. Gọi điện thăm hỏi chị hàng ngày. Kịp lúc thấy chị quá mệt mỏi, kiệt sức vì xạ trị. Hồng tức tốc đưa chị vào bệnh viện. Trông nom An An và chạy đôn đáo tìm sự giúp đỡ của sở xã hội đối với trường hợp đặc biệt này. Cô mời luật sư tới bệnh viện để làm di chúc cho chị với một nguyện vọng duy nhất: Chồng chị không được nuôi con!
Hồng đã tìm gặp được chồng chị để yêu cầu anh ta thỏa mãn nguyện vọng này của chị. Anh ta đồng ý một cách dễ dàng với tất cả mọi điều kiện Hồng đưa ra! Trông anh ta có vẻ buồn và xem ra rất hối hận! Vả lại, theo Hồng nói, anh ta cũng không đủ khả năng chăm sóc An An vì lúc đó, anh ta không có việc làm và cũng không có cả chỗ ở nhất định! Anh ta nói với Hồng xin chị cho phép anh ta vào bệnh viện chăm sóc chị những ngày cuối cùng! Chị từ chối! Số tiền dành dụm trong ngân hàng chị uỷ thác tôi giữ giùm An An.
An An đã hơn mười tuổi, cô bé lăn lộn khóc bên giường mẹ. Phòng bệnh viện lúc đó chỉ có y tá, luật sư , cô thư ký, Hồng và tôi chứng kiến chị nằm cô đơn trong đau đớn. Người thân duy nhất của chị là An An. Ai cũng rơi nước mắt trước cảnh này! Chị nhìn An An rồi nhìn tôi, mấp máy môi, gắng gượng chỉ cái túi nhỏ trên mặt tủ. Tôi mở ra: Một cuốn nhật ký! Nước mắt chị lăn dài trên má: Giữ cho An An!
Bé An An được sở xã hội cung cấp tiền chi dùng. Tôi xin được lãnh trách nhiệm chăm sóc An An tại nhà tôi. Cô bé ngoan vô cùng và rất thông minh. Nhưng, khuôn mặt cô bé dường như cũng vương vương một nét buồn như mẹ! Ngoài giờ học, cô bé tham gia hầu hết các hoạt động từ thiện khi cô bé còn học trung học. Cô chủ shop may cũ của mẹ An An cũng rất thương cô bé. Sự quan tâm và giúp đỡ một cách tế nhị của Hồng đã nâng đỡ tinh thần An An làm cho cô bé bớt ưu tư. Nụ cười và niềm tin đang trở lại dần trong đời sống An An.
Mỗi lần chúng tôi đưa An An thăm mộ chị, Hồng và tôi đều thầm nói chị hãy yên lòng an nghỉ. Chúng tôi luôn bên cạnh An An để thay chị hướng dẫn An An thành người có ích cho xã hội.
Bây giờ, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của tôi. Tôi có thể trao cho An An cuốn nhật ký của mẹ cháu. An An đã trưởng thành. Tôi định sẽ cùng An An và Hồng tới trước mộ chị sẽ đưa cho cháu để chị chứng kiến. Đã nhiều lần tôi tò mò muốn đọc cuốn nhật ký này nhưng lại sợ chị chỉ dành cho riêng An An. Nhưng bây giờ, trước khi trao nó lại An An, một điều gì như thôi thúc tôi phải đọc nó. Phải hiểu tâm tư và ý nguyện của chị. Khi chị đã nhờ tôi giữ cho con chị, chắc chị cũng không buồn lòng nếu tôi biết được những gì đã xảy ra trong cuộc sống ngắn ngủi đầy ưu phiền của chị.
Vâng, tôi đã đọc cuốn nhật ký này trước khi trao nó cho An An.
Cuốn nhật ký của chị phần đầu cũng bình thường như những cuốn nhật ký của các cô gái vừa bước chân vào ngưõng cửa yêu đương. Cũng mơ mộng, say đắm. Cũng hò hẹn, giận hờn. Cũng nũng nịu, thơ ngây. Những hứa hẹn, thương yêu, đam mê đủ để cho chị vững tâm tin vào tình yêu và đi tới hôn nhân. Tuần trăng mật tuyệt vời qua đi, chị sống hạnh phúc bên chồng tới khi An An gần một tuổi thì chồng chị có những người bạn lạ mặt tới nhà. Họ cùng chồng chị đi chơi hay làm chuyện gì chị không được biết! Rồi chồng chị bỏ công việc đang làm, vắng nhà thường xuyên. Chị cũng la lối, gặng hỏi, khóc lóc như bất cứ người phụ nữ nào. Chồng chị đáp lại bằng sự yên lặng. Nhật ký của chị không có những đánh lộn, đổ vỡ! Không có bằng chứng vũ phu mà chỉ là sự im lặng vắng nhà biền biệt của người chồng và nước mắt tuôn tràn của chị trong những đêm đông lạnh giá. Cũng không thấy hờn ghen của người bị tình phụ ! Chị than thân trách phận được vài năm rồi chị câm nín, chịu đựng ! (Đó cũng chính là thời gian tôi gặp chị và quen chị). Phần cuối là giai đoạn chị biết mình bị ung thư rồi lặng lẽ một mình chuẩn bị những gì có thể làm được cho An An trong âm thầm, tuyệt vọng. Có nhiều dòng, chị phải đấu tranh với chính bản thân chị về những quyết đinh tuyệt vọng cho cả hai mẹ con! Rất may, chị đã đổi ý. Chị khóc rất nhiều trong nhật ký một mình! Không chia sẻ cùng ai! Chắc chị viết những dòng nhật ký này khi An An ngủ.
Tôi tưởng tượng trong màn đêm bao phủ vạn vật, tất cả mọi người đang ngon giấc. Riêng chị, không thể ngủ được vì đau đớn về bệnh tật và nhất là tinh thần. Chị nhìn An An bình yên trong giấc ngủ. Lòng đau như cắt, chị viết bằng cả trái tim rỉ máu của mình. Trong cô đơn cùng cực muốn nổ tung, chị viết như cào rách mặt giấy "Tôi đã lấy lầm chồng"!!!
Tôi có nên trao cuốn nhật ký này cho An An không?
Minh Thành
An An đang đứng trước gương, nghiêng nghiêng mái tóc mượt mà, ngắm nghía chiếc áo màu vàng nhạt hợp với nước da trắng mịn làm tôn vẻ đẹp dịu dàng và đôi mắt thông minh ngời sáng đầy niềm tin. Con bé đang chuẩn bị để đi dự lễ tốt nghiệp đại học của mình. Vài tiếng đồng hồ nữa, An An sẽ được đặt chân lên tấm thảm màu đỏ, bước lên khán đài nhận tấm bằng đại học mà cả gia đình chúng tôi đã mong đợi từ lâu. Sống mũi tôi tự nhiên cay cay. Tôi nhìn tấm hình mẹ An An đặt trên bàn học, hình như tôi thấy chị mỉm cưòi.Tôi thầm nghĩ: Chị ơi, em đã hoàn thành ước nguyện của chị. Con gái chị đã trưởng thành. Chị có thể thảnh thơi an nghỉ nơi chín suối." An An vẫn nghiêng mình trước gương chải tóc , trang điểm cho ngày trọng đại của mình. Nhìn con bé hồn nhiên, vui vẻ, trí óc tôi chợt lui lại một ngày cách nay chừng mười bảy, mười tám năm, khi An An còn là đứa bé con trong vòng tay mẹ.
Hôm đó, trời lạnh lắm, nhiệt độ ngoài trời xuống tới 21 độ âm. Tôi gặp mẹ con An An trong tiệm thực phẩm người Việt ở phố Tầu. Thấy chị dắt đứa con gái khoảng ba, bốn tuổi được mặc một bộ áo mùa đông nặng chinh chịch. Tay còn lại, xách hai túi đựng thực phẩm vừa mua. Cô bán hàng ái ngại nói: "Em thấy chuyến xe bus số 2 vừa chạy qua. Chị đợi khoảng vài phút hãy ra, kẻo ra sớm quá, đợi lâu, lạnh cháu bé!" Chị cám ơn, rồi đứng nhìn mông lung ra phía ngoài cửa kính, dáng chừng ngóng chờ chuyến xe kế tiếp. Thấy cháu bé còn nhỏ, sẵn lúc đó cũng rảnh, tôi ngỏ ý đưa chị về. Kể từ đó, chúng tôi trở thành những người bạn của nhau.
Chị ở một mình, cùng con gái. Chồng chị làm gì, ở đâu? Chị không hay biết. Hoặc chị cũng không muốn biết. Chị nhận hàng may tại nhà, vừa làm vừa trông con. Anh chồng chị cũng thỉnh thoảng dăm bữa nửa tháng, thậm chí nửa năm mới đảo qua nhà, quăng lên bàn một nắm tiền có khi vài trăm hoặc vài nghìn rồi vào phòng ngủ để ngủ như bị thiếu ngủ đã lâu. Họ hầu như không nói chuyện với nhau hoặc nói rất ít! Hai người sống với nhau như chia phòng trọ. Họ ở riêng phòng, không ăn cùng giờ với nhau nhưng ăn chung nồi cơm chị nấu! Một lối sống kỳ lạ? Không giống như vợ chồng hay bạn hữu? Cũng chẳng gây gổ, cãi nhau, to tiếng? Chị lủi thủi với con. Anh im lặng ra vào như cái bóng! Vài hôm ở nhà ngủ như lấy sức, anh lại đi! Không một lời chào, như hai hình nộm, cả hai cùng câm lặng, không biểu tỏ một cảm xúc gì trên mặt!
Chị ít nói, không muốn tâm sự chuyện gia đình. Nhưng tôi, một người đàn bà bình thường nên cố gặng hỏi chuyện chị mãi thì chị mơí hé lộ ra vài chi tiết như vậy. Khi kể lại chuyện, giọng chị bình thản, đều đều như kể chuyện cổ tích hoặc kể chuyện người khác. Lối sống của chị như co mình trong vỏ ốc. Chị ít giao thiệp, hầu như không có bạn bè. Lúc nào cũng ưu tư, trầm buồn.
Nhiều lúc, tôi kể chuyện vui, chị chỉ cười mỉm nhưng bộ mặt vẫn giữ nguyên nét buồn không thay đổi. Tôi khuyên chị nên sống cởi mở hơn, đừng khư khư ôm dĩ vãng mà buồn bã một mình! Khuyên chị học lái xe rồi mua một cái xe để đưa con đi chơi! Chị còn trẻ, có thể đi bước nữa nếu chị muốn vì chị có một sắc đẹp hết sức mặn mà. Còn nếu không muốn đi bước nữa thì cũng nên hòa đồng với mọi người, sống vui vẻ cho cuộc sống của chị và cả An An. Tội gì phải sống vì hình bóng của một người đàn ông chẳng ra gì... Chị lặng lẽ ngồi nghe tôi hùng biện rồi lại thở dài! Hình như thở dài là câu trả lời của chị! Chồng tôi cứ mắng tôi luôn về tội tôi hay tò mò, xía vào chuyện gia đình người ngoài! Tôi chống chế, chuyện lạ, ai mà không thắc mắc. Anh gạt đi: Để cho chị ấy yên thân.
Công việc nhà bận rộn, thỉnh thoảng chúng tôi mới gặp nhau. Thăm hỏi vài câu rồi đường ai nấy đi. Chị ít nói, trầm lặng. Tôn trọng riêng tư người khác một cách tuyệt đối. Tôi lanh chanh, chuyện gì cũng muốn hỏi, muốn xía vào, muốn can thiệp. Hai cá tính khác nhau nhưng không khắc nhau mới lạ! Tôi thương chị có chồng cũng như không, lủi thủi một mình nuôi con. Chị độ lượng, thông cảm, hiền hoà, sợ làm phiền người khác, nhưng tôi biết rất rõ một điều: Chị tin tôi.
Lúc cô thư ký văn phòng luật sư gọi điện thoại khẩn cấp mời tôi tới bệnh viện thì chị đã lúc tỉnh lúc mê. Tôi lặng người khi nghe tin chị bị ung thư phổi giai đoạn cuối! Chị đã giữ kín điều này một mình, không cho ai biết. Tôi nhớ lại, vài lần trước gặp nhau ở chợ, Chị than dạo này hay bị mệt, chóng mặt, người nhức mỏi ... Tôi khuyên chị đi khám bác sỹ và bồi bổ sức khỏe. Rồi cũng vô tình, tôi quên mất điều này vì nghĩ chị bị cảm cúm thông thường khi thời tiết thay đổi.
Cô Hồng, chủ shop may thấy chị nghỉ lâu không đến lấy hàng đã gọi phone hỏi. Biết chị bị ốm, Hồng mua quà đến thăm. Khi Hồng hỏi gặng vì thấy chị xanh xao,bệnh hoạn trầm trọng, chị mới tiết lộ tình trạng bi đát của mình và cho biết chị đã phải vào bệnh viện xạ trị hàng tháng. Hồng đã để ý đến chị nhiều hơn. Gọi điện thăm hỏi chị hàng ngày. Kịp lúc thấy chị quá mệt mỏi, kiệt sức vì xạ trị. Hồng tức tốc đưa chị vào bệnh viện. Trông nom An An và chạy đôn đáo tìm sự giúp đỡ của sở xã hội đối với trường hợp đặc biệt này. Cô mời luật sư tới bệnh viện để làm di chúc cho chị với một nguyện vọng duy nhất: Chồng chị không được nuôi con!
Hồng đã tìm gặp được chồng chị để yêu cầu anh ta thỏa mãn nguyện vọng này của chị. Anh ta đồng ý một cách dễ dàng với tất cả mọi điều kiện Hồng đưa ra! Trông anh ta có vẻ buồn và xem ra rất hối hận! Vả lại, theo Hồng nói, anh ta cũng không đủ khả năng chăm sóc An An vì lúc đó, anh ta không có việc làm và cũng không có cả chỗ ở nhất định! Anh ta nói với Hồng xin chị cho phép anh ta vào bệnh viện chăm sóc chị những ngày cuối cùng! Chị từ chối! Số tiền dành dụm trong ngân hàng chị uỷ thác tôi giữ giùm An An.
An An đã hơn mười tuổi, cô bé lăn lộn khóc bên giường mẹ. Phòng bệnh viện lúc đó chỉ có y tá, luật sư , cô thư ký, Hồng và tôi chứng kiến chị nằm cô đơn trong đau đớn. Người thân duy nhất của chị là An An. Ai cũng rơi nước mắt trước cảnh này! Chị nhìn An An rồi nhìn tôi, mấp máy môi, gắng gượng chỉ cái túi nhỏ trên mặt tủ. Tôi mở ra: Một cuốn nhật ký! Nước mắt chị lăn dài trên má: Giữ cho An An!
Bé An An được sở xã hội cung cấp tiền chi dùng. Tôi xin được lãnh trách nhiệm chăm sóc An An tại nhà tôi. Cô bé ngoan vô cùng và rất thông minh. Nhưng, khuôn mặt cô bé dường như cũng vương vương một nét buồn như mẹ! Ngoài giờ học, cô bé tham gia hầu hết các hoạt động từ thiện khi cô bé còn học trung học. Cô chủ shop may cũ của mẹ An An cũng rất thương cô bé. Sự quan tâm và giúp đỡ một cách tế nhị của Hồng đã nâng đỡ tinh thần An An làm cho cô bé bớt ưu tư. Nụ cười và niềm tin đang trở lại dần trong đời sống An An.
Mỗi lần chúng tôi đưa An An thăm mộ chị, Hồng và tôi đều thầm nói chị hãy yên lòng an nghỉ. Chúng tôi luôn bên cạnh An An để thay chị hướng dẫn An An thành người có ích cho xã hội.
Bây giờ, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của tôi. Tôi có thể trao cho An An cuốn nhật ký của mẹ cháu. An An đã trưởng thành. Tôi định sẽ cùng An An và Hồng tới trước mộ chị sẽ đưa cho cháu để chị chứng kiến. Đã nhiều lần tôi tò mò muốn đọc cuốn nhật ký này nhưng lại sợ chị chỉ dành cho riêng An An. Nhưng bây giờ, trước khi trao nó lại An An, một điều gì như thôi thúc tôi phải đọc nó. Phải hiểu tâm tư và ý nguyện của chị. Khi chị đã nhờ tôi giữ cho con chị, chắc chị cũng không buồn lòng nếu tôi biết được những gì đã xảy ra trong cuộc sống ngắn ngủi đầy ưu phiền của chị.
Vâng, tôi đã đọc cuốn nhật ký này trước khi trao nó cho An An.
Cuốn nhật ký của chị phần đầu cũng bình thường như những cuốn nhật ký của các cô gái vừa bước chân vào ngưõng cửa yêu đương. Cũng mơ mộng, say đắm. Cũng hò hẹn, giận hờn. Cũng nũng nịu, thơ ngây. Những hứa hẹn, thương yêu, đam mê đủ để cho chị vững tâm tin vào tình yêu và đi tới hôn nhân. Tuần trăng mật tuyệt vời qua đi, chị sống hạnh phúc bên chồng tới khi An An gần một tuổi thì chồng chị có những người bạn lạ mặt tới nhà. Họ cùng chồng chị đi chơi hay làm chuyện gì chị không được biết! Rồi chồng chị bỏ công việc đang làm, vắng nhà thường xuyên. Chị cũng la lối, gặng hỏi, khóc lóc như bất cứ người phụ nữ nào. Chồng chị đáp lại bằng sự yên lặng. Nhật ký của chị không có những đánh lộn, đổ vỡ! Không có bằng chứng vũ phu mà chỉ là sự im lặng vắng nhà biền biệt của người chồng và nước mắt tuôn tràn của chị trong những đêm đông lạnh giá. Cũng không thấy hờn ghen của người bị tình phụ ! Chị than thân trách phận được vài năm rồi chị câm nín, chịu đựng ! (Đó cũng chính là thời gian tôi gặp chị và quen chị). Phần cuối là giai đoạn chị biết mình bị ung thư rồi lặng lẽ một mình chuẩn bị những gì có thể làm được cho An An trong âm thầm, tuyệt vọng. Có nhiều dòng, chị phải đấu tranh với chính bản thân chị về những quyết đinh tuyệt vọng cho cả hai mẹ con! Rất may, chị đã đổi ý. Chị khóc rất nhiều trong nhật ký một mình! Không chia sẻ cùng ai! Chắc chị viết những dòng nhật ký này khi An An ngủ.
Tôi tưởng tượng trong màn đêm bao phủ vạn vật, tất cả mọi người đang ngon giấc. Riêng chị, không thể ngủ được vì đau đớn về bệnh tật và nhất là tinh thần. Chị nhìn An An bình yên trong giấc ngủ. Lòng đau như cắt, chị viết bằng cả trái tim rỉ máu của mình. Trong cô đơn cùng cực muốn nổ tung, chị viết như cào rách mặt giấy "Tôi đã lấy lầm chồng"!!!
Tôi có nên trao cuốn nhật ký này cho An An không?
Sunday, October 16, 2011
Những Ngày Xưa Thân ÁiNấc
Một lần, tôi bị nấc mất vài ngày . Nấc đến nỗi phải nghỉ dạy nằm nhà để… nấc ! Các bạn tôi , những giáo viên ở cùng khu tập thể xúm nhau lại chữa” bệnh” cho tôi . Khổ nỗi, tôi lại là “ thầy thuốc” chữa nấc giỏi nhất ở đây nên có bao nhiêu “ bài thuốc” hay trình làng hết mà không biết giữ lại cho mình phòng thân ! Mỗi khi bạn tôi chuẩn bị “chữa” tôi lại mỉm cưòi nói họ đừng tốn công , lừa ai thì được chứ qua mắt tôi sao nổi ! Riết rồi tất cả bực mình để tôi yên thân … nấc thoải mái cùng hy vọng một cơn gió lành sẽ đuổi bệnh cho tôi.
Rồi buổi chiều tối hôm đó, khi tôi lò dò xuống nhà ăn tập thể ăn tối thì chị Hưng bảo tôi : “ Bà cụ bán nước ở cây số 11 nhắn cậu đến gặp bà càng sớm càng tốt” ! Tôi ngạc nhiên hết mức ! Không hiểu do định kiến gì nhưng hầu hết giáo viên thời đó ít khi la cà hàng quán dọc đường vì sợ mất tư cách . Cần kíp quá thì ghé khách sạn . Bà cụ bán nước ở cây số 11 chỉ có một cái mẹt nhỏ trên đó bày lỏng chỏng vài thanh kẹo lạc và mấy cái bát bán nước chè xanh . Cụ bày ngay ngã tư bụi bặm lề đường . Thỉnh thoảng đi qua, tôi biết nhưng không bao giờ tôi mua bán gì và có lẽ, cụ không biết tôi là ai ! Vậy mà cụ nhắn tôi ? Chưa kịp hỏi lại chị Hưng thì chị Thuận vỗ trán : “ May quá , cô Hưng nhắc chứ thằng Phúc lớp trưởng lóp tôi phụ trách cũng nói tôi nhắn lại giùm từ mấy hôm trước . Hình như nó nói cô nợ cụ mấy đồng mua kẹo lạc mà lâu rồi chắc cô quên” ! Tôi hoảng hồn gần như muốn khóc ! Tôi đang ở lứa tuổi giữ mình yểu điệu thục nữ ,tề gia nội trợ đảm đang để hy vọng có người đưa tôi về “ nâng khăn, sửa… ví” . Con gái hơ hớ lại là cô giáo mà đã lê la quà vặt quán xá dọc đường đến nỗi nợ cả tiền mua kẹo ăn thì ai còn dám rước mình về ? Hơn nữa , bê tha như thế thì còn tư cách đâu để nhìn học trò nói chi đến dạy dỗ ! Trí tưởng tượng của tôi chạy nhanh đến mức tôi hình dung tất cả học sinh trong trường đã biết chuyện làm tôi nghẹn họng vì xấu hổ ! Tôi đặt bát cơm xuống bàn, nắm tay chị Hưng nói qua làn nước mắt : “ Chị đi ngay với em ra đó ! Em không bao giờ mua hàng thì sao có chuyện nợ nần” ! Chị bảo : “ Tớ cũng nghĩ như vậy nên hỏi cụ có nhầm không thì cụ tả lại cậu cho tớ nghe , cụ còn nói tóc cậu uốn ” ! Tôi oà khóc vì cả trường chỉ có mình tôi tóc uốn nên lôi tay chị Hưng bắt đi ngay ! Chị Thuận còn bồi thêm: “ Bây giờ tối, chắc cụ không còn ở đó ! Để mai đi cũng được ! Đã quên hàng tuần chưa trả thì muộn thêm một ngày có sao đâu” ! Tôi nức nở : “ Nhưng em đâu có nợ tiền bao giờ” ! Thấy tôi thương tâm quá , chị Thuận cười hỏi : “Đã hết nấc chưa” ? Tôi nổi cáu: “ Chị còn đùa được à ? Em không quan tâm đến điều đó” ! Rồi tôi lại lôi tay chị Hưng bắt đi cùng tôi ! Tất cả mọi người, kể cả chị Hưng cười ngặt nghẽo : “ Hết nấc rồi thì đi làm gì nữa” ! Tôi vẫn còn tối dạ: “ Các anh, các chị đừng trêu em ! Việc này không liên quan gì đến nấc cả” ! Chị Thuận vừa cười vừa nói : “ Liên quan chứ , nó chính là viên thuốc chữa nấc hiệu nghiệm cho cô mà” ! À , ra thế , tôi quên mất nhưng vẫn cứ thấy tức tức trong khi mọi người cười thoải mái khi nhìn bộ mặt dở khóc dở cười của tôi .
Subscribe to:
Posts (Atom)