Showing posts with label Nói ngọng. Show all posts
Showing posts with label Nói ngọng. Show all posts

Tuesday, November 8, 2011



Những Ngày Xưa Thân ÁiNói NgọngHội Phố

Nói ngọng là tại nước uống ? Từ nhỏ tôi đã nghe mọi người nói như vậy ! Chẳng thế mà trong làng trong xã, một người nói ngọng thì hầu hết những người khác cũng “rứa” ! Tôi còn được nghe chuyện có anh phóng viên đi điều tra việc gì đó ở một làng ngọng líu ngọng lo . Đã ngọng lại còn nói lắp ! Đi từ đầu làng đến cuối thôn kể cả vào ủy ban nói với những người chức quyền mà anh nhà báo vẫn không hiểu người ta nói gì ! Chán nản quá, anh định quay về tòa soạn thì may mắn gặp một thiếu nữ xinh đẹp trông dáng vẻ học thức . Cô chào anh thân thiện . Thấy vậy, anh hỏi một vài câu ngắn gọn thì cô trả lời lưu loát . Mừng quá , trước khi phỏng vấn , anh khen cô gái và cô hãnh diện khoe : “ Vâng , ai cũng bảo em xế (thế) ! Cả nàng ( làng) lày ( này) chỉ có mình em lói ( nói) thõi ( sõi)” !
Tôi cũng sinh ra ở nàng ( làng) lói (nói) ngọng ! Khổ cho tôi và các bạn cùng nớp (lớp) ! Chúng tôi nào có muốn thế đâu ! Tại cái giếng nước làng tôi bị ngọng ! Dạo học cấp ba , thầy dạy văn sửa ngọng cho chúng tôi. Thầy bắt phát âm chữ L và N ! Cả lóp trẹo họng uốn lưỡi theo thầy lúc được lúc không . Rồi thầy gọi lần lượt từng học trò lên “ biểu diễn” . Đứa bị đứng trên bảng với bộ mặt nhăn nhó , ngượng nghịu, xấu hổ còn những đứa ngồi dưới thì cười chọc dù đứa nào cũng ngọng như nhau . Gọi gần chục đứa ngang tài ngang sức , thầy chán quá . Thầy gọi tiếp nhưng không bắt lên bảng đứng mà chỉ hỏi : “ Em quê ở đâu” ? Trò trả lời : “ Thưa thầy, em quê Đông triều” thì thầy nói ngồi xuống .Cả lớp 50 đứa học trò làm thầy mệt nên cuối cùng thầy vắn tắt hỏi , trò vắn tắt trả lời : “ Quê đâu” ? “ Đông triều” . “ Ngồi xuống” ! Điệp khúc ấy diễn cho hết cả lớp . Thầy chán chúng tôi và sợ nghe đến mức chỉ hỏi quê quán là biết ai ngọng ai không !
Thế nhưng trời xui đất khiến thế nào mà tôi được gọi vào học sư phạm . Học cách dạy người ! Lo lắm nhưng không có chọn lựa . May sao , ở sư phạm cũng nhiều người ngọng như tôi nên chúng tôi được các thầy bắt uống thuốc chữa ngọng . Xin chép lại nguyên văn bài thuốc ấy : “ Leo lên lưng núi làng Nam. Lăm le lấy lá về làm nước nôi. Nước nôi lại nấu năm nồi. Uống vào khỏi ngọng xin mời các anh” ! Lúc đó, tôi không nhớ đã uống bao nhiêu nồi nước thuốc chữa ngọng nhưng bây giờ tôi có thể hãnh diện khoe rằng : “ Cả nàng ( làng) lày (này) chỉ có mình tôi Lói Thõi” !!!