Saturday, March 5, 2011



BÁNH CHƯNG THÁNG BA

Hội Phố

Bây giờ, tháng ba dương lịch ! Tại sao lại đề cập đến “ Bánh chưng” ? Có một cái gì như lạc lõng vì tết đã hết từ lâu rồi ! Nói “ từ lâu” có lẽ chỉ thích hợp cho chúng ta , những người Việt không sống tại Việt nam đã quen “Ăn” cái tết “Tây” hết sức chóng vánh với số ngày nghỉ khiêm tốn . Cả năm chỉ có ngày giáng sinh và tết được coi là những ngày lễ chính, trọng đại trong năm mà cũng chí được nghỉ từ chiều 24 tháng 12 tới hết ngày 26 . Sáng 27 lóc cóc đi
làm và chiều 31 tháng 12 được nghỉ tiếp cho hết ngày mồng một tháng một là ngày tết. Chiều tối mồng một tết lại bận rộn chuẩn bị sáng mai dậy sớm “đi cày” . Số ngày nghỉ ít ỏi vì ở nơi đây cái gì cũng tính toán lợi hại kinh tế ! Các kinh tế gia tính toán nghỉ một ngày là công ty, nhà nước , cơ sở thương mại … thiệt hại hàng triệu triệu đồng… Thế nên , cái tết nơi đây cũng chỉ như là một sự nhắc nhở, thư giãn theo kiểu “ giải lao” 15 phút giữa giờ mà thôi.
Cứ theo đà lan man này thì tiêu đề “ Bánh chưng” quả là lạc lõng thật ! Không đâu, tôi vẫn bám sát “Nó” đấy chứ . Số là, cậu em trai tôi thấy nghỉ giáng sinh chưa đã nên nghe cô vợ rủ về Việt nam “Ăn tết” , liền vù luôn sau khi đã hưởng tết Âm lịch bên đây theo kiểu “ Có cũng như không” ! Vội đến nỗi tôi mới nói chuyện qua phone với cậu hai hôm trước mà hai hôm sau gọi lại đã được người nhà bảo: “Đang ở Việt nam, có gì gọi lại sau bốn tuần” ! Một chuyến đi dài ngày như vậy mà không thèm thông báo để mọi người nhờ chuyển thư thăm hỏi “ Cô láng giềng” cũ !
Hôm qua, đi làm về thấy ngoài cửa đặt một túi lớn ! Màu sắc chiếc túi đựng hơi lạ mắt ! Mang vào nhà, mở ra ! Ôi chao ! Quà , quà và quà đem đến từ Việt nam . Cô em dâu chuộc tội không kịp thông báo cho người thân biết vợ chồng cô tranh thủ về Viêt nam chơi bằng cơ man quà cáp . Kẹo Hồng lạc Tiên yên , Trà đặc sàn Thái nguyên , Bành dày …. Và Bánh chưng ! Lâu lắm rồi mới được nhìn thấy cái bánh chưng gói bắng lá dong và lạt . Ô, mình “Lớn” rồi hay sao mà thấy cái bánh chưng không to và nặng như bánh chưng “ Ngày xưa” . Cái ngày còn “ lên chín lên mười” ngây thơ ấy ! Chiếc bánh chưng xanh của quá khứ ùa về ! Hình như bây giờ ở Việt nam vẫn còn không khí tết nên chiếc bánh chưng vẫn mềm, chưa khô cứng . Bốc phone mắng cô em dâu một trận về tội “Đi không xin phép” , cô cười rổn rảng : “ Tự nhiên muốn đi chơi nên liền đi ngay sợ đổi ý . Mới đầu định đi 2 tuần nhưng ham vui, lấy 4 tuần . Sang cả Thái lan vài ngày. Muốn đi Trung quốc một tuần nhưng không xin được Visa vì họ đang còn nghỉ tết” ! Oh ! tết vẫn còn sao ? Khái niệm tết đã mờ nhạt nơi đây rồi ! Nhìn chiếc bánh chưng chợt nhớ lại ngày xưa mà ngậm ngùi : “ Thôi đã hết những ngày thơ ấu cũ . Em bây giờ nào có thể như xưa . Tim đã in những vết hằn rạn vỡ . Và cuộc đời dìm chết dấu ngây thơ” ( Thơ Trần Hoàng Anh).

No comments:

Post a Comment