Chiếc áo măng tô
Hội Phố
Cái lúc tôi còn ở lứa tuổi “ bẻ gẫy sừng trâu” hay nhỉnh hơn một vài niên nhưng vẫn còn thuộc lứa “ chưa già” ! Mới gần gần già thôi ! Khổ lắm, ở thời gian đó , con gái ngoài 23 tuổi ở nông thôn thì già lắm rồi . Cha mẹ cuống cuồng lên sợ ế ! Người ngoài nhìn với con mắt ái ngại rồi chuyển sang thương hại chẳng mấy hồi nhất là những cô nào có nhan sắc khiêm tốn ! Bây giờ thì bao nhiêu tuổi mới già đây ? Nói đâu xa , ngay cái thời trước đó vài chục năm thôi , “ Cụ Hồng” của Vũ Trọng Phụng khoảng chừng ngoài ba mươi chứ mấy ?
Tôi lại lan man và hình như gần quên cái chủ ý của bài này là chiếc áo măng tô . Vâng, tôi xin đi vào vấn đề chính.
Mùa đông ở miền Bắc chúng ta có tiếng lạnh hơn trong Nam nhưng tới tận thập niên 70 , mùa đông người ta vẫn chỉ mặc một chiếc áo len là đủ . Nếu rét quá thì bên trong mặc hai áo mỏng . Lúc đó, tôi còn là giáo viên trẻ mới ra trường . Vẫn cái áo len đã mặc ở Sư phạm nhưng mỗi khi mùa đông sắp đến lại tháo nó ra , đan lại kiểu khác cho có vẻ ta đây cũng có mấy cái áo len . Năm thì đan lại cổ lọ . Năm thì cổ trái tim hoặc cổ tròn ! Phải công nhận con gái thời đó chịu khó may vá cho mình thật . Anh hiệu phó kiêm giáo viên dạy môn Văn ở trường tôi là người Nam tập kết ra Bắc từ lúc còn trẻ . Năm 1977 , anh về quê thăm gia đình trong Sài gòn và khi quay lại trường , anh có mang theo mấy cái áo Măng tô ! Tôi xong giờ giảng , xuống khu tập thể giáo viên thấy tất cả những giáo viên không có tiết dạy đang tụ tập kín phòng anh rồi ! Tôi cố kiễng chân , ngó xem những người đến trước đang lựa chọn áo ! Trời ơi , những cái áo Măng tô mà tôi từng ao ứoc ! Nhìn kỹ thì chỉ còn một , hai cái áo với màu sặc sỡ ! Thất vọng, tôi tính quay về thì anh nhìn thấy tôi , anh len ra thì thầm vào tai tôi : “ Tôi đã để dành cho cô cái áo màu hạt dẻ vì tôi biết màu này hợp với nước da cô” ! Thế là tôi trâu chậm lại được uống nước trong vắt vì sự tế nhị của anh ! ( Xin cám ơn anh Nhàn về chiếc áo này ).
Tôi còn nhớ thời gian đó sau tết , nghĩa là khoảng tháng ba mà “ rét tháng ba, bà già chết cóng” ! Tuần tiếp theo , bộ sậu hiệu trửong , 2 hiệu phó , tổ trửong tự nhiên , xã hôi…ra họp tại phòng giáo dục . Mỗi người một xe đạp và dĩ nhiên , ai cũng xúng xính măng tô mới !
Không may hôm đó gió to , lại bị ngược gió nên khi chúng tôi tiến vào hội trường , họ đã khai mạc chừng vài phút ! Nghĩa là, hội trừơng đã đầy đủ mọi người ! Tất cả hầu như quên bẵng sự muộn màng của chúng tôi mà họ nhìn chằm chằm vào những chiếc áo măng tô chúng tôi khoác ! Một thứ áo còn hết sức lạc lõng ở thời gian đó . Không khí im lặng chợt phá vỡ bởi một anh hiệu trưởng trường khác kêu lên : “ Ở trong trường Minh Thành có gió mùa đông bắc à” ? Tất cả hội trường được dịp cười thoải mái còn chúng tôi thì đỏ gay từ mặt đến cổ mà không biết trốn nơi đâu !
Hôm nay thấy có chút gió lạnh báo hiệu mùa thu sắp tới , đi dạo shop coi có kiểu măng tô mùa thu mới thì chợt nhớ lại chiếc áo măng tô màu hạt dẻ năm xưa mà buồn cười rồi chợt bâng khuâng nhớ lại một “ thời xa vắng’ ! Đến bây giờ , tôi vẫn thấy chiếc áo đó là chiếc áo đẹp nhất về kiểu cũng như màu sắc . Chiếc áo măng tô đầu tiên của tôi.
No comments:
Post a Comment