Thursday, May 31, 2012

Diane Tran Photobucket Tờ Gather News có một bài viết với tựa đề : Trường hợp Diane Tran đã kết thúc và họ đặt một câu hỏi nhói lòng người : “ Where the Hell are her parents” ? Những ngày trước, hầu như tất cả chúng ta đều thương cảm cho cô học trò đảm đang này mà quên đặt câu hỏi đó ! Đúng vậy, tại sao cha mẹ cô không hiện diện trong cuộc sống của những đứa con còn ở tuổi vị thành niên? Và tại sao tổ chức bảo vệ trẻ em không biết đến trường hợp này ? Nhưng dù sao chăng nữa, cái kết quả cuối cùng đã làm cho tất cả những người đứng về phía cô thêm một lần cảm phục ý chí của cô gái nhỏ dũng cảm này . Quan tòa đã hủy bỏ bản án , hồ sơ cô được trả lại tinh khôi không tì vết và người ta cũng quyên được một quỹ giúp cô với số tiền là $ 100.000 . Cô đã không nhận số tiền này. Cô nói : “ Còn có rất nhiều trẻ con gặp khó khăn hơn tôi” . Điều này khiến cho chúng ta càng cảm phục ý chí vươn lên mãnh liệt của một cô gái còn rất trẻ . Xin chúc Diane Tran đạt được ước mơ đẹp của mình.

Monday, May 28, 2012

Diane Tran - Honor Student from Willis High School Placed in Jail After ...


helpdianetran.com/

Hãy giúp Diane Tran 

Mấy ngày qua trên mạng có rất nhiều tờ báo đã loan tin về cô học trò người Việt 17 tuổi Diane Tran bị tòa án phạt một ngày tù và 100.00 vì cô đã vắng mặt nhiều ngày ở trường học ! Đã có chương trình xin 50 ngàn chữ ký giúp cô gái này để xóa bỏ án lệnh của tòa cũng như tài chính . Bạn muốn giúp , hãy vào trang : helpdianetran.com/ . Tại sao, người ta lại quan tâm đến Diane Tran ? Cô là học sinh xuất sắc ở Houston và là người có hoàn cảnh gia đình không may mắn . Cha mẹ cô đã li dị và hiện tại cô vừa đi học, vừa đi làm . Cô làm hai công việc , một việc toàn thời gian và một việc bán thời gian để giúp người anh đang học đại học và một người em gái và cô vẫn đến trường . Thời gian làm việc quá căng thẳng nên có nhiều lần, cô đến lớp muộn sau khi đã xong phần điểm danh ! Dù rất mệt nhưng cô vẫn học tốt . Nhưng số ngày nghỉ của cô quá nhiều nên theo luật , quan tòa đã kết án cô một ngày tù ! Dư luận đang rất xôn xao về trường hợp này . Nếu tôi là quan tòa, chắc tôi sẽ nêu gương cô , nhưng tiếc thay , tôi không được là người xét xử ! Dù chỉ một ngày tù nhưng hồ sơ của cô sẽ bị hoen ố ! Bạn có thể góp một tay giúp cô qua trang helpdianetran.com/

Sunday, May 27, 2012


Photobucket
Hình ảnh trường thi ngày xưa ( Ảnh lấy trên mạng)

Chữ Sĩ

Minh Thành

Sĩ diện là gì ? Từ sĩ diện hoặc sĩ… ta thường hay nghe hoặc hay dùng ! Nhưng hình như ít người đào sâu để tìm hiểu chính xác thế nào là sĩ diện  . Khi còn nhỏ , thỉnh thoảng tôi hay nghe mẹ tôi đọc :
Ra đường võng giá nghênh ngang
Về nhà hỏi vợ :Cám rang đâu mày?"
 "Cám rang tao để cối xay!"
"Chó mà ăn hết thì mày biết ông!"
Bạn thử tưởng tượng coi , nhìn một “ Ông” ngự võng có người khênh ra đường đi hóng mát thì chắc nhà ông ấy phải giàu sang phú quí đến cỡ nào mới có kẻ  hầu người hạ như vậy ? Mà giàu sang phú quí thì thiếu gì cao lương mĩ vị ?  Nhưng “ thấy vậy mà không phải vậy” ! Bụng ông lâu rồi không có hạt cơm nào mà chỉ có cám ! Cái thứ thực phẩm mà người ta dùng nuôi lợn chứ người làm sao mà nuốt nổi ? Thế mà cái ông võng giá nghênh ngang đó ăn thay bữa được ! Chẳng thế mà khi nghe vợ nói bát cám dành cho ông để ở cối xay, ông đã hoảng hốt sợ chó sơi sạch phần ông nên ông hăm dọa vợ : “ Chó mà ăn hết thì mày biết ông” ! Bụng đói meo thì nằm nhà cho đỡ tốn  Ca lo  chứ ra đường làm gì ? Ấy vậy, ông vẫn ra ! Ra để người ta thấy cái sang của ông vì ông có kẻ hầu người hạ ! Ồ , mà ông chủ phải ăn cám thì những người hầu của ông sẽ được sơi thứ thực phẩm gì để dằn bụng nhỉ ? Cái ông nằm võng đó theo  như trí tưởng tượng của tôi sẽ là một người có thân hình “thư sinh” ! Thì thời xưa, các ông học trò ông nào chẳng thư sinh ? Thư sinh không phải vì các` ông Diet như bây giờ mà phần lớn do các ông không đủ dinh dưỡng . Từ nhỏ đến lớn, các ông được quyền ưu tiên không phải làm việc nhà mà chỉ vùi đầu vào sách vở dù nhà ông học trò đó giàu hay nghèo . Nếu nhà giàu thì thì ông học trò đó được kẻ hầu người hạ . Ăn uống no đủ . Còn nếu chẳng may nhà nghèo thì cả nhà từ mẹ đến các chị, em gái làm việc quần quật để nuôi ông  ê a “ Tam tự kinh” cả ngày cả đêm để chờ ngày lều chõng . Tên ông được nêu  bảng vàng thì cả nhà được nhờ chút vinh hoa . Mà có bao nhiêu người được nêu tên bảng vàng cho gia đình hưởng hơi phú quí ? Không đủ tài làm quan thì ông về làng làm ông đồ . Mà ông đồ có giàu có không nhỉ ? Bao công dùi mài kinh sử của ông cộng với sức lao động của cả nhà nuôi ông ăn học để đỗ đạt thành ông đồ . Cứ tạm coi con đường học vấn của một anh học trò đã được đền bù bởi một mảnh bằng . Bây giờ đến lượt ông đền đáp lại công cha nghĩa mẹ  tần tảo nuôi ông ăn học . Ông đền đáp ra sao ? Chúng ta hãy đọc lại  bài thơ “ Thương vợ” của cụ Tú Xương : 
Quanh năm buôn bán ở mom sông
Nuôi đủ năm con với một chồng
Lặn lội thân cò khi quãng vắng
Eo sèo mặt nước buổi đò đông

Một duyên hai nợ âu đành phận
Năm nắng mười mưa dám quản công
Cha mẹ thói đời ăn ở bạc
Có chồng hờ hững cũng như không
Thế nghĩa là bao công học hành của ông cùng với tiền gom góp của gia đình nuôi ông ăn học , giật được một mảnh bằng – Đó là ông may mắn trong trường thi nên có một tấm bằng chứ nhiều ông sĩ tử khác không có nổi một mảnh bằng sau cả đời lều chõng nữa kia ! Nhưng cái mảnh bằng đó có giúp ông kiếm được chút gì trả ơn cha mẹ ? Có lẽ không ! Thì cứ ngẫm bài thơ trên của cụ Tú Xương ta cũng có thể luận ra ! Đó là cụ Tú Xương là người nổi tiếng hay chữ nên còn có học trò đến học lai rai mà cụ còn phải than về cái nợ cơm áo của cụ phải trông vào tay bà vợ tảo tần một mình lặn lội buôn bán cò con để : “ Nuôi đủ năm con với một chồng” ! Nghĩa là , các đấng nam nhi thời xưa khi còn nhỏ thì nhờ mẹ còn khi lớn lên lại nhờ vợ ! Mà cả vợ và mẹ đều là những người ít học , nếu tôi không muốn nói là nhiều khi còn thất học nữa ! Nhưng họ không được coi là cột trụ gia đình !Họ vẫn một niềm tuân phục người đàn ông trong gia đình nhất là những người  đã học chữ “ thánh hiền” !Cái vòng luẩn quẩn như vậy mà ít người nhìn thấy sự thực mà vẫn cứ noi theo ! Nếu được phép nhận xét theo lối suy nghĩ thực dụng của xã hội bây giờ thì những người đàn ông không đủ khả năng làm việc để nuôi chính bản thân mình cũng như gia đình sẽ bị coi là ! Là gì nhỉ ? Xin các bạn tự trả lời ! Nhưng những nhà nề nếp thời trước vẫn coi trọng việc học chữ thánh hiền! Để làm gì ? Có phải để khư khư ôm  một một hào quang danh giá của nhà nho?  Những bà vợ tần tảo nuôi chồng nuôi con vẫn giữ phận bếp núc , kính trọng người chồng có học đến nhiều khi chẳng dám ngồi ngang hàng cùng mâm cơm ! Hình như cái sự kính trọng này xuất phát từ sự thanh cao của kẻ sĩ dù bần hàn . Đó mới là sĩ diện . Cái sĩ diện thể hiện ở  quan niệm : Đói cho sạch, rách cho thơm”. Nhà cửa thanh bần đến nỗi bạn thơ tới nhà thì cả hai người chỉ ngắm trăng suông mà xướng họa bởi vì : “Đã bấy lâu nay bác tới nhà .Trẻ thời đi vắng, chợ thời xa . Ao sâu nước cả, khôn chài cá . Vườn rộng rào thưa ,khó đuổi gà .Cải chửa ra cây , cà mới nụ .Bầu vừa rụng rốn , mướp đương hoa. Đầu trò tiếp khách, trầu không có . Bác đến chơi nhà , ta với ta”. Hình như thanh bần đến nỗi chum vại đựng nước cũng cạn khô đến nỗi không có cả một chén nước lã mời bạn hiền ?! Mà ở nông thôn, vườn nhà ai mà chẳng trồng một cây vối hoặc vài cây chè ? Nước thì ra giếng gánh về chẳng cần mua !Nước hết thì chạỵ ra giếng múc nước , ra vừon hái nắm chè xanh cho vào ấm nấu chừng mười phút là có nước uống mời bạn chứ làm gì đến nỗi bắt bạn ngồi xuông ? Khổ nỗi là nhà nghèo nên không có kẻ hầu người hạ còn bà vợ liễu yếu đào tơ lại đang bận chạy chợ kiếm gạo nuôi năm bảy cái miệng ăn trong gia đình ! Đường đường là ông tú, ông cử , ông đồ…sao có thể làm cái công việc tầm thường ấy ? Thế nên mới có cảnh trơ trọi đem thân tiếp bạn : “ Bác đến chơi nhà Ta với Ta” !Vậy mà cái sự thật rành rành hàng mấy trăm năm tôi chưa thấy ai khơi ra ? Phải chăng đó là sĩ diện ? Tôi thì lại hình dung thế này : bà vợ  ông tú , ông cử gì đó mải chạy chợ hoặc bắt cua bắt cá hoặc làm ngoài đồng để kiếm gạo cho ông cùng bầy con nên chưa có thời gian gánh nước đổ đầy chum vại ! Bà đợi bắt được mớ tôm. mớ cá đem ra chợ đổi lấy vài ống gạo rồi tất bật về nhà gánh nước, nấu cơm cho cả gia đình . Việc nấu cơm, gánh nước không quan trọng bằng việc kiếm cơm nên bà tạm để sang bên . Ông tú nhà ta thì quần áo dù vá mấy mảnh nhưng vẫn tươm tất do bà vợ giặt sạch sẽ rồi gấp cẩn thần xếp dứơi gối cho phẳng phiu vì nhà làm gì có bàn ủi? Bà vợ đi làm đã lâu ông mới uể oải thức dậy ! Ông không thể bật dậy đựoc như  vợ vì ông chưa bao giờ làm việc nặng  và không cả thể thao cũng như dinh dưỡng chưa bao giờ đầy đủ  nên ông yếu đuối hơn cả bà . Ông mặc áo quần tươm tất rồi ông thong dong đi ra đi vào với cái bụng rỗng đợi vợ mang gạo về nấu cơm trưa ! Nếu có học trò, ông có thể ngồi vào tấm phản cũ một cách đạo mạo để bắt đầu bài giảng cho mấy cậu học trò ê a tam tự kinh . ( đây là hình ảnh một ông đồ còn có thể kiếm được chút tiền còm nhờ mở lớp dạy học ở nhà mà cũng nhờ trong làng còn có trẻ đi học) !Còn nếu không có học trò, ông cũng chẳng biết làm việc gì kể cả khi ông muốn uống nước mà chum vại lại cạn khô ! Ông không thể hạ mình đi gánh nước ở giếng làng như những người đàn bà bình thường khác như vợ ông chẳng hạn ! Mà giả sử ông có thể hạ mình đi gánh nước thì ông cũng không biết làm vì lúc ông còn nhỏ , mẹ ông và các chị em gái của ông đã làm . Khi lập gia đình thì vợ ông rồi các con gái ông gánh vác ! Thế nên, bạn hiền của ông đến thăm nhà chỉ ngồi xuông nhìn nhau với hai cái bụng rỗng nhưng vẫn cố làm ra vẻ khoan thai, điềm đạm bàn chuyện văn chương đại sự ! Đó là cái sĩ ! Cái sĩ của kẻ sĩ  !!!
Nhiều lúc tôi cứ lẩn thẩn nghĩ không biết có phãi vì chữ SĨ của ta quá lớn nên từ năm 1859 ở Ai cập người ta đã đào kênh đào Suez  nối sông Nin với biển đỏ để tạo một con đường thông thương thuận tiện cho việc lưu thông, buôn bán sinh lợi còn ta thì có những nơi đến tận bây giờ vẫn còn tồn tại những cây cầu khỉ ! ?














Tuesday, May 15, 2012


Trúng Số Độc Đắc
Minh Thành
( bài đã đăng ở Việt báo)
minhthanh-viet-ca.blogspot.com


·                                
·                                  

Không hiểu từ bao giờ, anh ấy có một niềm tin mãnh liệt là mình sẽ trúng số! Trúng lớn, hàng chục triệu dollars! Linh tính chăng? Hay điềm báo trước? Hoặc những giấc mơ? Tử vi? ... Có thể gồm tất cả nhưng anh không chịu nói ra thì chúng tôi, những người làm cùng hãng điện tử với anh chỉ đoán mò và chờ anh trúng số như chính lời tiên tri của anh cho bản thân mình. Anh là người đàn ông của gia đình. Thưong và chăm lo cho vợ con không ai bằng. Nhìn vào gia đình anh, ai cũng dễ dàng nhận thấy họ sống rất hạnh phúc. Nhất là thành tích học tập đáng nể của hai đứa con anh. Chúng vừa ngoan, vừa học giỏi. Thằng lớn vào đại học ẵm theo rất nhiều học bổng nên anh không phải lo tiền học cho nó. Cô con gái theo gương cậu anh cũng hứa hẹn một tương lai tươi sáng. Vợ anh, khi còn ở Việt nam xuất thân từ một gia đình nề nếp, học thức, giàu sang ..Anh, chị cũng nuôi mộng vừa học vừa làm để kiếm lại mảnh bằng cũ nhưng trời chẳng chiều lòng người. Sau khi sinh đứa con gái thứ hai được một năm, đang chuẩn đi làm lại thì chị bị một trận ốm nặng suýt chết. May mắn được cứu chữa kịp thời cùng với sự tận tâm săn sóc của anh, chị vượt qua được lằn ranh giới giữa sự sống và cái chết chỉ mỏng như sợi tóc. Và cũng từ đó, sức khoẻ của chị giảm sút hẳn. Hay ốm đau vặt, nhức đầu sổ mũi liên miên. Sức đề kháng với bệnh tật hầu như không có. Chị đành ở nhà trông con để anh đi làm một mình. Có thời gian, chị cũng nhận coi vài đứa trẻ để có thêm nguồn thu nhập cho gia đình nhưng với sức khoẻ hạn chế, chị phải bỏ cuộc. Được cái, chị rất đảm đang, khéo tính toán trong việc chi tiêu nên gia đình anh chị cũng mua được một căn nhà nhỏ 3 phòng ngủ. Vườn cây xinh xắn trồng đủ loại rau cải, rau thơm, và các loại hoa, đặc biệt là hoa hồng. Mùa hè, hồng nở rộ, thơm ngát cả một vùng. Nhà cửa được bài trí mỹ thuật vì chị rất có khiếu thẩm mỹ. Hàng ngày, sau giờ làm việc, anh về đến nhà, đã sẵn cơm ngon canh ngọt. Nhà cửa sạch sẽ, con ngoan, vợ hiền... Tưởng không có gì hạnh phúc hơn. Cuộc sống êm đềm đó dường như không vương chút ưu phiền nhưng trong thực tế, thỉnh thoảng có những tác động nhỏ đủ mạnh, xoáy vào tổ ấm của anh chị. Một lần, anh gặp Huân, người bạn học cũ.cũng ở gần thành phố nơi gia đình anh sinh sống. Huân may mắn có công ăn việc làm tốt ngay từ khi đặt chân tới vùng đất mới. Vài năm sau, Huân lại được hãng cho đi học nên hiện nay, Huân có cuộc sống hết sức sung túc. Huân tới thăm anh vài lần không ngớt lời khen sự đảm đang, vén khéo của vợ anh. Huân nhận xét: "Mày may mắn hơn tao. Tính tao kỹ thế mà vớ phải cô vợ đoảng lắm! Tao phải đưa vợ tao đến làm bạn với vợ mày xem có thay đổi được gì không!". Tưỏng nói chuyện chơi nhưng Huân đưa Dung (vợ Huân) đến thật. Vừa nhìn thấy vợ anh, Dung đứng sững người giữa phòng khách. Vợ anh cũng ngỡ ngàng không kém, rồi chị vui mừng thật sự, chị vồn vã: "Dung, phải Dung không em"? Trong khi Dung chưa kịp nói lời nào trước sự ngạc nhiên, thú vị của hai ông chồng về cuộc hội ngộ bất ngờ của hai người quen cũ.. Vợ anh nhanh nhảu giới thiệu : "Chúng tôi là những người bạn cũ của nhau". Dung lúng túng gượng gạo: "Đúng rồi, là bạn cũ"! Bữa cơm tối của họ diễn ra thật vui vẻ ngoài vườn với hương thơm của hoa hồng toả ngát Dung tỏ ra là một người hoạt bát, am hiểu về mọi lãnh vực, nhất là thời trang. Cứ coi bộ đồ đắt tiền của Christian Dior cô mặc trên người cùng với chiếc túi LV to tướng cũng đủ biết cô sành điệu! Dung hứng khởi rủ vợ anh đi mua sắm quần áo vào ngày hôm sau. Chị khéo léo từ chối. Dung "phang" luôn một câu: "Bộ đồ chị đang mặc trông như bà già, chẳng giống ai!" Hơi ngạc nhiên trước câu nói sỗ sàng. Vợ anh như bị khựng lại song chị vẫn nhẹ nhàng: "Thì chị còn trẻ nữa đâu em". Rồi vợ anh quay sang hỏi mọi người có muốn uống thêm cà phê để chị đi lấy. Câu chuyện lại rôm rả như cũ cho tới khi họ chia tay và không quên hẹn lần gặp mặt tới. Dung nhất định mời anh chị tới thăm nhà vợ chồng cô. Anh chị tới thăm vợ chồng Huân vào một sáng chủ nhật đẹp trời. Nhà Huân, Dung lớn hơn họ nghĩ. Có bể bơi ngoài trời. Chỉ tiếc khu đất rộng lẽ ra là một vườn hoa lý tưỏng lại bị lát gạch toàn bộ. Đang ngậm ngùi cho cảnh quan bị một nét sổ phũ phàng thì Dung đã đến bên chị hỏi "Chị thích sân gạch lắm hả" Chị về phá cái vườn quê mùa của chị đi rồi cho gạch vào. Cũng không đắt lắm đâu. Vườn nhà chị nhỏ bằng một góc vườn nhà em chứ mấy!". Thấy chị ngập ngừng, Dung tỏ ra ái ngại: "Ngày xưa, có bao giờ chị tưởng tượng một hoàn cảnh như bây giờ giữa em và chị không? Thời thế mà! Chị vẫn nghĩ chị lá ngọc, cành vàng hay sao? Chị nuối tiếc cũng không được! Em mong chị đừng nói lại quá khứ của em cho ai biết. Vả lại, bây giờ chị có nói cũng không ai tin chị! Còn nếu chị cần em giúp gì thì cho em biết! Em giúp được chị mà! Đừng ngại"! Dứt câu, Dung quay ngoắt người bỏ vào nhà trong khi chị đứng ngây ra chưa kịp có phản ứng gì! Câu nói của Dung như một nhát búa đánh vào lòng tự trọng của chị. Dung, cô giúp việc gia đình chị ngày xưa khi chị còn là cô nữ sinh nay trở nên giàu có hơn đã có một thái độ kẻ cả, ban ơn, trước cô chủ cũ một cách quá đáng. Cô ta muốn che dấu quá khứ mà chị có muốn khơi lại quá khứ đâu! Chị đã giới thiệu cô ta là "bạn" trước mặt chồng chị và Huân kia mà. Chị thấy mình đã sai lầm hoàn toàn khi thực tâm muốn coi Dung là bạn! Kể từ lần đó, chị có những lúc buồn và trầm lặng kín đáo. Nể anh và Huân, hai gia đình cũng tổ chức thêm vài lần gặp gỡ. Hầu như lần nào, Dung cũng để lại cho chị những mối ưu tư. Lần cuối, Dung tổ chức lễ kỷ niệm 20 năm ngày cưới. Bạn của Dung khá nhiều và ai cũng ăn mặc thật nổi bật. Nhẫn hạt xoàn lấp lánh trên tay. Son phấn và những bộ đầm rực rỡ ... Điều đó không ảnh hưởng gì tới chị nhưng khi Dung tiến tới bàn chị ngồi để cho mọi người xem chiếc nhẫn hạt xoàn 3 carat Huân mới tặng Dung trong ngày kỷ niệm và như một hành động vô thức, Dung nắm tay chị với cử chỉ thân mật: "Chị tôi giản dị quá, cái nhẫn cưới đâu mà không đeo"?. Tất cả những người ngồi cùng bàn đều kín đáo nhìn chị và Dung như làm một phép so sánh! Từ đó, chị nói với anh, chị không muốn đi dự những tiệc cưới, party để buộc phải ngồi chung bàn với một số người chỉ đánh giá nhân phẩm con người qua quần áo, nữ trang... Anh khuyên chị không nên để ý những điều vụn vặt đó. Anh vẫn sống hồn nhiên, hạnh phúc với gia đình. Vẫn đi làm hàng ngày và mua số hàng tuần đều đều. Anh tin tưởng ông trời không phụ ai bao giờ. Vả lại, mỗi tuần chi ra vài đồng để mua một niềm hy vọng với những ước mơ đẹp thì chẳng có gì đáng phàn nàn. Và biết đâu, anh lại có dịp đưa người vợ yêu quí trở lại quá khứ vàng son thuở trước" Anh nói với tôi: "Nếu trúng số, không bao giờ tôi dại gì biến mình thành một trọc phú! Tôi phải chứng tỏ cho mọi người biết tiền bạc cần nhưng không phải là thứ quí nhất trên đời. Tại sao những người có tiền thường hợm của? Coi thường người khác và tự cho mình cái quyền người trên ! Tôi sẽ chứng minh cho anh thấy tôi khác họ nếu tôi có thật nhiều tiền trong tay!". Rồi anh trúng số thật. Anh trúng số giữa lúc anh không tin tưỏng mình sẽ trúng vì sau bao lần hụt khi có những điềm lạ báo trứơc. Anh trúng 30 triệu! Có nằm mơ, tôi và anh cũng không dám tin vào điều đó. Tôi khấp khởi mừng thầm đợi anh chứng minh cho tôi thấy không phải ai có tiền cũng là trọc phú ! Nhưng anh lặn mất tăm! Không một người bạn cũ nào có thể liên lạc hay gặp lại anh nữa sau khi nhìn thấy bức ảnh anh cười như mếu, hai tay ôm cứng tấm cheque ghi 30 triệu Mỹ kim trên mặt báo! Có người nói đã nhìn thấy anh trong một tiệm ăn sang trọng, khi gọi anh thì anh lẩn trốn như một kẻ phạm tội! Người thì khẳng định, khi nghe tin trúng số, anh bị lên cơn đau tim đột ngột và hiện đang hôn mê trong bệnh viện... Người ta đồn anh trốn lánh tất cả người quen cũ vì sợ phải đãi họ một bữa ăn mừng anh trúng số! Tôi không biết những tin đồn đó có đúng không vì tôi vẫn cố gắng tìm anh mà không thấy.! Lúc tôi gặp được anh thì anh đã tỉnh giấc mơ! Giấc mơ trúng 30 triệu dollars! Tôi hỏi anh có thất vọng không khi anh tỉnh giấc? Anh triết lý : "Không anh ạ. Giấc mơ trúng số độc đắc có ích cho tôi hơn anh tưởng! Tôi đã nhìn thấy bộ mặt thật của tôi và bạn tôi! Tôi đã được hưởng tất cả sự tôn quí mọi người dành cho tôi như một ông vua không ngai mà trong cuộc sống hàng ngày, họ chỉ dành cho kẻ có nhiều tiền! Tôi thấy tôi còn trọc phú hơn những người tôi đã coi là trọc phú! Vợ tôi đã đúng khi cô nói "Tiền bạc thay đổi lòng người!"

Sunday, May 13, 2012


Đi Làm Ở Hồng Kông 
minhthanh-viet-ca.blogspot.com
Vừa quăng được cái va ly đem từ Việt nam vào giường của mình , cô bạn mới quen chạy đến kéo tay tôi, nói vội vã : “ Nhanh lên, trên văn phòng đang tuyển người làm ở hãng điện tử . Lương cao , công việc nhẹ . Số lượng giới hạn…” Không kịp nghe hết, tôi đã túm chặt tay cô cùng chạy lên văn phòng.
Cửa văn phòng đông nghẹt người đứng vây quanh vì bên trong không còn chỗ . Chúng tôi chán nản đứng nhìn . Cứ vài phút lại một vài người đi ra , mặt buồn buồn : “ Chắc là trượt” . Tôi ghé qua vai nhỏ bạn thì thầm . Đợi hơn khoảng nửa tiếng, mọi người lần lượt về gần hết , văn phòng thưa người . Chúng tôi ghé mặt sát cửa kính nhìn vào để coi những người trúng tuyển và người tuyển chọn như thế nào cho thỏa tính tò mò chứ biết chắc là họ đã tuyển xong vì những người  không trúng đi ra đã nói công ty này chỉ tuyển 20 người . Mà số lượng những người đi ra tôi nhẩm tính cũng trên 50 người . Vừa ló nửa mặt vào trong thì anh nhân viên văn phòng đồng thời là thông dịch viên hỏi bằng giọng miền Nam đầm ấm : “ Hai cô tới xin việc ” ? Hai đứa ngơ ngác nhìn anh không hiểu , anh nói rõ ràng hơn : “ Các cô muốn xin việc làm ở hãng điện tử phải không” ? Thấy cô bạn còn lúng túng nên tôi ứng đáp : “ Dạ, chúng em chỉ ngó vào xem  chứ không có ý định xin việc vì chúng em biết tin chậm . Tới đây thì cuộc tuyển chọn đã xong rồi ! Lần sau nếu có hãng nào tới tìm người thì anh báo cho chúng em biết với . Em ở phòng số 12” . Thật ngạc nhiên, anh ấy hỏi lại: “ Chưa xong , vẫn còn đang xét tuyển người đây . Đợt này họ lấy 20 người . Nếu muốn, hai cô có thể tham gia cuộc tuyển chọn vào sáng ngày mai” . Quá bất ngờ, tôi hỏi lại : “ Anh nói sao ? Từ sáng tới giờ có rất nhiều người vào mà vẫn chưa đủ hai mươi người” ? Anh ấy cười : “ Số người vào nhiều nhưng không đủ tiêu chuẩn nên vẫn thiếu . Văn phòng nơi đây chỉ tuyển chọn sơ bộ rồi gửi đến hãng cho họ chọn lọc . Nếu hai cô muốn , có thể tham gia cuộc lựa chọn này” . Tôi ngơ ngác: “ Vậy chúng em phải gặp ai để ghi tên” ? Anh cười : “ Tôi  sẽ ghi danh cho hai cô, các cô có đem theo giấy tờ không” ? Mừng quá, hai đứa chúng tôi đưa tất cả những giấy tờ, căn cước cho anh ấy ghi mọi chi tiết cần thiết mà hai đứa cứ nửa tin nửa ngờ không biết đâu là sự thực . Xong việc ghi danh, anh ấy dặn 7 giờ sáng mai ăn mặc tề chỉnh đến văn phòng này ngồi đợi sẽ có xe bus của hãng đến chở tới công ty . Chúng tôi ra về mà lòng mừng khấp khởi .
Cả đêm không ngủ được vì nôn nóng , hơn 6 giờ sáng hai đứa đã lò mò đến văn phòng . Văn phòng chưa mở cửa nên lại quay về phòng mình ngồi nhưng cứ nhấp nhổm không yên . Đứng đợi sớm quá sợ người ta cười mà đến muộn thì sợ lỡ việc … Rồi cuối cùng cửa văn phòng cũng mở , hai đứa còn ý tứ chờ một số người vào trước rồi mình vào sau . Anh nhân viên văn phòng hôm qua cũng có mặt tại đó , anh ấy cùng đi với chúng tôi trên xe hãng điện tử tới đón để vào công ty phỏng vấn . Cả hai đứa vừa nhìn thấy anh ấy lên xe đã thấy yên tâm hẳn đi vì chắc chắn có người thông dịch .Anh ấy cũng giơ tay vẫy chúng tôi và chúc chúng tôi may mắn.
Rồi họ đưa chúng tôi vào một cái phòng rộng . Trong phòng là một cái bàn lớn với ghế ngồi xung quanh . Chắc đây là phòng họp ? Ngoái nhìn quanh không thấy anh thông dịch đâu đã thấy lo lo . Cũng đánh liều ngồi xuống ghế như mọi người . Vừa yên vị , một nhân viên trong bộ đồng phục hãng tới từng người phát cho một tờ đơn trên đó ghi tiếng Anh và tiếng Trung để chúng tôi điền vào ! Những người ngồi cùng bàn khởi động viết rào rào còn hai chúng tôi lúng túng nhìn nhau ! Cả hai thứ tiếng trên tờ đơn đều không phải thứ tiếng chúng tôi biết! Thế là trượt vỏ chuối ! Hai đứa nhìn những người khác hớn hở nhận đồng phục lao động của hãng với lời dặn dò giờ giấc làm việc của họ mà tiu nghỉu . Mà cũng chỉ đoán qua hành động thôi chứ có hiểu ngừơi ta nói gì đâu ! Xong xuôi , xe của hãng lại đưa chúng tôi về . Anh thông dịch chia buồn cùng chúng tôi .Anh ấy cho biết công ty không cho anh thông dịch vì họ cần người nói giỏi tiếng Hoa ! Anh ấy hẹn nếu có công việc khác không đòi hỏi khắt khe thì anh ấy sẽ cho biết . Cả hai đứa chúng tôi buồn rười rượi..
Những ngày tiếp theo , trên văn phòng không có thêm tin tức gì về công việc nên hai đứa chúng tôi cũng tự mình ra phố , đến các công xưởng để xin việc như người ta . Dĩ nhiên , chỉ dám chọn những công việc đơn giản như lắp ráp đồ chơi theo dây chuyền . Cắt chỉ áo lót… Những công việc này ít tiền . Thường thường công làm một ngày là 28 đến 35 đồng . Vài người rủ nhau đi xin việc và trong nhóm phải có ít nhất một người biết tiếng Trung để đỡ lời . Dĩ nhiên, chúng tôi cũng học vài câu đối phó . Ví dụ : ‘ xếch théng sỉu sỉu , mổ xếch coỏng” ( Biết nghe một chút nhưng không biết nói ) . Hoặc : “ Hày” ( Có, ừ…) “ Mổ” ( Không)… Lại còn làm ám hiệu với nhau chứ . Nếu họ hỏi câu gì ngoài bài học thì người biết tiếng  ra hiệu để mình trả lời Hày hoặc  Mổ… Thế mà cũng xin được việc . Mà đã chịu yên đâu , lại còn bỏ việc đã làm đi nơi khác xin tiếp vì đồng lưong cao hơn ! Nhưng cao mấy thì cao , chưa công việc nào tôi làm vượt quá 35 đồng / ngày. Được cái công việc cũng nhàn hạ . Làm xưởng may áo lót thì chỉ việc ngồi ờ cái bàn dành cho mình . các đốc công sẽ đưa hàng đến tận bàn . Cầm cái kéo nhỏ xíu xinh xinh cắt những mẩu chỉ mà thợ may cắt sót rối quăng xuống cái thùng dưới chân bàn. Thùng đầy, đốc công lại đến lấy đi và đưa tiếp việc . Chẳng bao giờ họ hồi thúc hoặc nhận xét nhanh chậm . Mọi người ai ngồi vị trí đó làm việc cũng chẳng ai để ý đến ai. Mà cũng không ai nói chuyện . Cái phòng tôi làm việc có trên trăm người nhưng toàn các cụ sắp đến tuổi về hưu . Chỉ có mấy đứa : “ Xếch théng sỉu sỉu” ( biết nghe một ít) như chúng tôi mới có thể kiên nhẫn ngồi làm cái công việc nhàm chán này . À quên, cũng có mấy Sỉu chể ( Tiểu thư) và Sín sáng (tiên sinh) đốc công người Hồng kông là ở tầm tuổi bọn tôi .
Rồi cũng chán , mấy đứa lại nhảy sang xưởng búp bê . Ở xưởng này thì vui hết nói . Cả cái dây chuyền dãy bàn làm việc của tôi toàn là người Việt . Chuyện nổ như pháo rang . Mấy Sín sáng đốc công cũng chẳng nói gì vì dây chuyền làm việc chạy nhanh thoăn thoắt. Toàn con gái lứa tuổi 17 đển 23 làm thì sao chẳng nhanh ? Nhiều khi Sín sáng chạy khuân hàng cho chúng tôi  không kịp thì chúng tôi ngồi chơi, nói chuyện . Những con búp bê xinh xinh được lắp ráp bởi rất nhiều người . Người thì lắp tay ,người thì gắn mắt , mặc áo quần…Cả mấy dãy bàn ngồi làm việc toàn người Việt nên chuyện vui như tết . Vui chuyện nhưng tay vẫn thoăn thoắt làm nên thời giờ trôi rất nhanh . Mới tí đã đến giờ ăn trưa , cả bọn í ới rủ nhau ra chợ gần nhất mua cơm chỉ . Một xuất cơm với giá rẻ mạt kèm theo ba món ăn tự chọn . Họ múc cho một bát cơm to tướng mà chỉ người ăn khỏe mới ăn hết còn thức ăn thì bày hơn chục món cho mình chọn . Không biết nói thì chỉ, cũng xong . Chẳng ai dục ai phải nhanh nhanh , người bán hàng cũng vui vẻ chờ mình chọn món thích hợp . Mà họ cũng chẳng phải đợi lâu. Trong khi xếp hàng chờ đến lượt là óc đã nhẩm tính chỉ món gì rồi . Ăn uống xong lại quay về xưởng làm việc . Đơn giản vậy nhưng ngày trôi qua rất nhanh.