Vừa quăng được cái va ly đem từ Việt nam vào giường của mình
, cô bạn mới quen chạy đến kéo tay tôi, nói vội vã : “ Nhanh lên, trên văn
phòng đang tuyển người làm ở hãng điện tử . Lương cao , công việc nhẹ . Số
lượng giới hạn…” Không kịp nghe hết, tôi đã túm chặt tay cô cùng chạy lên văn
phòng.
Cửa văn phòng đông nghẹt người đứng vây quanh vì bên trong
không còn chỗ . Chúng tôi chán nản đứng nhìn . Cứ vài phút lại một vài người đi
ra , mặt buồn buồn : “ Chắc là trượt” . Tôi ghé qua vai nhỏ bạn thì thầm . Đợi hơn
khoảng nửa tiếng, mọi người lần lượt về gần hết , văn phòng thưa người . Chúng
tôi ghé mặt sát cửa kính nhìn vào để coi những người trúng tuyển và người tuyển
chọn như thế nào cho thỏa tính tò mò chứ biết chắc là họ đã tuyển xong vì những
người không trúng đi ra đã nói công ty
này chỉ tuyển 20 người . Mà số lượng những người đi ra tôi nhẩm tính cũng trên
50 người . Vừa ló nửa mặt vào trong thì anh nhân viên văn phòng đồng thời là
thông dịch viên hỏi bằng giọng miền Nam đầm ấm : “ Hai cô tới xin việc
” ? Hai đứa ngơ ngác nhìn anh không hiểu , anh nói rõ ràng hơn : “ Các cô muốn
xin việc làm ở hãng điện tử phải không” ? Thấy cô bạn còn lúng túng nên tôi ứng
đáp : “ Dạ, chúng em chỉ ngó vào xem chứ
không có ý định xin việc vì chúng em biết tin chậm . Tới đây thì cuộc tuyển
chọn đã xong rồi ! Lần sau nếu có hãng nào tới tìm người thì anh báo cho chúng em
biết với . Em ở phòng số 12” . Thật ngạc nhiên, anh ấy hỏi lại: “ Chưa xong ,
vẫn còn đang xét tuyển người đây . Đợt này họ lấy 20 người . Nếu muốn, hai cô
có thể tham gia cuộc tuyển chọn vào sáng ngày mai” . Quá bất ngờ, tôi hỏi lại :
“ Anh nói sao ? Từ sáng tới giờ có rất nhiều người vào mà vẫn chưa đủ hai mươi
người” ? Anh ấy cười : “ Số người vào nhiều nhưng không đủ tiêu chuẩn nên vẫn
thiếu . Văn phòng nơi đây chỉ tuyển chọn sơ bộ rồi gửi đến hãng cho họ chọn lọc
. Nếu hai cô muốn , có thể tham gia cuộc lựa chọn này” . Tôi ngơ ngác: “ Vậy
chúng em phải gặp ai để ghi tên” ? Anh cười : “ Tôi sẽ ghi danh cho hai cô, các cô có đem theo
giấy tờ không” ? Mừng quá, hai đứa chúng tôi đưa tất cả những giấy tờ, căn cước
cho anh ấy ghi mọi chi tiết cần thiết mà hai đứa cứ nửa tin nửa ngờ không biết
đâu là sự thực . Xong việc ghi danh, anh ấy dặn 7 giờ sáng mai ăn mặc tề chỉnh
đến văn phòng này ngồi đợi sẽ có xe bus của hãng đến chở tới công ty . Chúng
tôi ra về mà lòng mừng khấp khởi .
Cả đêm không ngủ được vì nôn nóng , hơn 6 giờ sáng hai đứa
đã lò mò đến văn phòng . Văn phòng chưa mở cửa nên lại quay về phòng mình ngồi
nhưng cứ nhấp nhổm không yên . Đứng đợi sớm quá sợ người ta cười mà đến muộn
thì sợ lỡ việc … Rồi cuối cùng cửa văn phòng cũng mở , hai đứa còn ý tứ chờ một
số người vào trước rồi mình vào sau . Anh nhân viên văn phòng hôm qua cũng có
mặt tại đó , anh ấy cùng đi với chúng tôi trên xe hãng điện tử tới đón để vào
công ty phỏng vấn . Cả hai đứa vừa nhìn thấy anh ấy lên xe đã thấy yên tâm hẳn
đi vì chắc chắn có người thông dịch .Anh ấy cũng giơ tay vẫy chúng tôi và chúc
chúng tôi may mắn.
Rồi họ đưa chúng tôi vào một cái phòng rộng . Trong phòng là
một cái bàn lớn với ghế ngồi xung quanh . Chắc đây là phòng họp ? Ngoái nhìn quanh không thấy anh thông dịch đâu đã thấy lo lo . Cũng đánh liều ngồi xuống ghế như mọi người . Vừa yên vị ,
một nhân viên trong bộ đồng phục hãng tới từng người phát cho một tờ đơn trên
đó ghi tiếng Anh và tiếng Trung để chúng tôi điền vào ! Những người ngồi cùng
bàn khởi động viết rào rào còn hai chúng tôi lúng túng nhìn nhau ! Cả hai thứ
tiếng trên tờ đơn đều không phải thứ tiếng chúng tôi biết! Thế là trượt vỏ
chuối ! Hai đứa nhìn những người khác hớn hở nhận đồng phục lao động của hãng
với lời dặn dò giờ giấc làm việc của họ mà tiu nghỉu . Mà cũng chỉ đoán qua
hành động thôi chứ có hiểu ngừơi ta nói gì đâu ! Xong xuôi , xe của hãng lại
đưa chúng tôi về . Anh thông dịch chia buồn cùng chúng tôi .Anh ấy cho biết công ty không cho anh thông dịch vì họ cần người nói giỏi tiếng Hoa ! Anh ấy hẹn nếu có
công việc khác không đòi hỏi khắt khe thì anh ấy sẽ cho biết . Cả hai đứa chúng
tôi buồn rười rượi..
Những ngày tiếp theo , trên văn phòng không có thêm tin tức
gì về công việc nên hai đứa chúng tôi cũng tự mình ra phố , đến các công xưởng để
xin việc như người ta . Dĩ nhiên , chỉ dám chọn những công việc đơn giản như
lắp ráp đồ chơi theo dây chuyền . Cắt chỉ áo lót… Những công việc này ít tiền .
Thường thường công làm một ngày là 28 đến 35 đồng . Vài người rủ nhau đi xin
việc và trong nhóm phải có ít nhất một người biết tiếng Trung để đỡ lời . Dĩ
nhiên, chúng tôi cũng học vài câu đối phó . Ví dụ : ‘ xếch théng sỉu sỉu , mổ
xếch coỏng” ( Biết nghe một chút nhưng không biết nói ) . Hoặc : “ Hày” ( Có,
ừ…) “ Mổ” ( Không)… Lại còn làm ám hiệu với nhau chứ . Nếu họ hỏi câu gì ngoài
bài học thì người biết tiếng ra hiệu để
mình trả lời Hày hoặc Mổ… Thế mà cũng
xin được việc . Mà đã chịu yên đâu , lại còn bỏ việc đã làm đi nơi khác xin
tiếp vì đồng lưong cao hơn ! Nhưng cao mấy thì cao , chưa công việc nào tôi làm
vượt quá 35 đồng / ngày. Được cái công việc cũng nhàn hạ . Làm xưởng may áo lót
thì chỉ việc ngồi ờ cái bàn dành cho mình . các đốc công sẽ đưa hàng đến tận
bàn . Cầm cái kéo nhỏ xíu xinh xinh cắt những mẩu chỉ mà thợ may cắt sót rối
quăng xuống cái thùng dưới chân bàn. Thùng đầy, đốc công lại đến lấy đi và đưa
tiếp việc . Chẳng bao giờ họ hồi thúc hoặc nhận xét nhanh chậm . Mọi người ai
ngồi vị trí đó làm việc cũng chẳng ai để ý đến ai. Mà cũng không ai nói chuyện
. Cái phòng tôi làm việc có trên trăm người nhưng toàn các cụ sắp đến tuổi về
hưu . Chỉ có mấy đứa : “ Xếch théng sỉu sỉu” ( biết nghe một ít) như chúng tôi
mới có thể kiên nhẫn ngồi làm cái công việc nhàm chán này . À quên, cũng có mấy
Sỉu chể ( Tiểu thư) và Sín sáng (tiên sinh) đốc công người Hồng kông là ở tầm
tuổi bọn tôi .
Rồi cũng chán , mấy đứa lại nhảy sang xưởng búp bê . Ở xưởng
này thì vui hết nói . Cả cái dây chuyền dãy bàn làm việc của tôi toàn là người
Việt . Chuyện nổ như pháo rang . Mấy Sín sáng đốc công cũng chẳng nói gì vì dây
chuyền làm việc chạy nhanh thoăn thoắt. Toàn con gái lứa tuổi 17 đển 23 làm thì
sao chẳng nhanh ? Nhiều khi Sín sáng chạy khuân hàng cho chúng tôi không kịp thì chúng tôi ngồi chơi, nói chuyện
. Những con búp bê xinh xinh được lắp ráp bởi rất nhiều người . Người thì lắp
tay ,người thì gắn mắt , mặc áo quần…Cả mấy dãy bàn ngồi làm việc toàn người
Việt nên chuyện vui như tết . Vui chuyện nhưng tay vẫn thoăn thoắt làm nên thời
giờ trôi rất nhanh . Mới tí đã đến giờ ăn trưa , cả bọn í ới rủ nhau ra chợ gần
nhất mua cơm chỉ . Một xuất cơm với giá rẻ mạt kèm theo ba món ăn tự chọn . Họ
múc cho một bát cơm to tướng mà chỉ người ăn khỏe mới ăn hết còn thức ăn thì
bày hơn chục món cho mình chọn . Không biết nói thì chỉ, cũng xong . Chẳng ai
dục ai phải nhanh nhanh , người bán hàng cũng vui vẻ chờ mình chọn món thích
hợp . Mà họ cũng chẳng phải đợi lâu. Trong khi xếp hàng chờ đến lượt là óc đã
nhẩm tính chỉ món gì rồi . Ăn uống xong lại quay về xưởng làm việc . Đơn giản
vậy nhưng ngày trôi qua rất nhanh.
No comments:
Post a Comment