Những ai đã từng sinh ra và lớn lên tại Việt nam thì ít người
có “Cơ may” cả đời không phải “Ăn” một cái tát, một cái nhéo tai, một cái roi
vào mông hay một cú đấm của “thằng” anh lúc cãi nhau! Và cũng chẳng ai phải ra
trình tòa về những chuyện nhỏ nhặt ấy! Các cụ nhà ta đã “ Phát minh” rằng : “
Yêu cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho ngon”! Thế nên, các bậc cha mẹ nuôi hy
vọng cho con cái sau này lớn lên phải là ông nọ bà kia! Phải là kỹ sư, bác sỹ…
thì con cái còn được yêu dài dài bằng roi, vọt!
Tôi quen một bà người Việt có cô con gái chừng hai tuổi. Đứa
con này là con “ Cầu tự” của vợ chồng bà và dòng họ nên bà cưng nó lắm. Vợ
chồng bà sống với nhau ngót nghét chục năm mới được trời cho đứa con duy nhất sau khi uống đủ loại
thuốc bổ có trên đời và thăm viếng rất nhiều lang băm cũng như thầy thuốc mới “Nặn”
ra nó thì hỏi sao họ không thương yêu, chiều chuộng cho được!
Ấy vậy mà bà bị cảnh sát, hội phụ nữ, hội bảo vệ trẻ em thăm
hỏi tận tình vì bà bị kết tôi ngược đãi trẻ em ngay tại văn phòng bác sỹ nhi
khoa của em bé này. Bác sỹ nhi khoa của bà là người Hồng kông nên ông nói được
tiếng Quảng đông còn bà người Việt gốc Hoa nên bà cũng sử dụng ngôn ngữ này và
đó là lý do bà chọn ông bác sỹ đó là bác sỹ nhi cho con gái mình.
Trong một lần đưa con gái đi khám thường kỳ, bà đã phạm lỗi khi đợi tới lượt khám thì cô con gái bà nghịch phá đồ chơi ở phòng đợi. Bà
nói mãi không được thì bà quát! Nó tức thì khóc ầm lên, giãy giụa, gào thét náo
động cả phòng mạch! Bà giận quá liền “ nựng” nó một phát vào mông! Cô y tá trực
tái mặt vì cô tóc vàng mắt xanh nên cô không biết đó là cách “yêu” con của bà
mẹ người Á! Cô nhấc điện thoại gọi cảnh sát ! Cảnh sát đến lập biên bản và gọi
hội bảo vệ trẻ em can thiệp. Hội trẻ em bảo vệ đứa trẻ bằng cách cách ly đứa bé và mẹ
ngay lập tức! Họ đưa đứa trẻ về trung tâm để chăm sóc còn bà mẹ phải ra tòa
giải trình về hành động của mình!! Rất nhiều rắc rối sau đó dành cho bà khi bà
không được trực tiếp săn sóc con mình trong 6 tháng. Sau 6 tháng đứa trẻ mới
được đưa về nhà và bà chỉ được gần con khi có sự hiện diện của chồng hoặc thân
nhân… Trong suốt thời gian đó, hội bảo vệ trẻ em xuống thăm đứa bé hàng ngày để
xem xét đứa trẻ có bị ngược đãi nữa hay không! Sau hai năm chịu đựng “cực hình”
này, bà mới được gần tự do chăm sóc “cục cưng” của mình. Khi đứa trẻ đến
trường, các cô giáo cũng để mắt đặc biệt đến nó ! Một vết xước, một vết thương
nhỏ cũng được các cô tỉ tê hỏi nguyên nhân! Bà mẹ cô bé ấm ức lắm, bà nói với
tôi: “ Tại sao họ cứ nghĩ là tôi ác với con tôi? Họ không biết vợ chồng tôi
thương nó hơn bản thân mình! Chúng tôi có một mình nó nên chiều nó hơn cả những bậc
cha mẹ khác! Tôi chỉ phát nó có một cái vào mông mà họ làm to chuyện”! Bà kể
hôm bà ra tòa, anh thông dịch là người Việt có giải thích cho luật sư của bà về
thói quen đánh con cũng là một cách dạy con của người Việt rất bình thường để ông xin tòa châm chước nhưng cũng chẳng chạy
đựợc “tội” của bà! Luật là luật!!
No comments:
Post a Comment