Điện Thoại Viễn Liên
Thập niên 80, đa số dân Việt vừa đi học tiếng Anh vừa tranh thủ những ngày cuối tuần cày thêm chút đỉnh dằn túi! Bằng cấp không có, tiếng Anh chưa rành lại chỉ làm chưa tới chục giờ nên mỗi tuần dằn túi có vài chục đồng! Vài chục đồng lúc đó vẫn đáng giá so với lương thực, thực phẩm rẻ mạt! Cái gánh nặng làm túi nhẹ nhanh ở thời điểm này không phải là vấn đề mưu sinh cho gia đình vì vẫn được nhà nước cung cấp chi phí trong thời gian học tiếng Anh và chưa đủ trình độ ngôn ngữ hội nhập xã hội! Ngoài ra, các hội đòan, nhà thờ, tư nhân, chủ nhân hãng xưởng… cùng chung tay góp sức! Có lẽ, họ cũng không ngờ dân ta lúc còn chưa tự túc được mà dám “sài sang” cho gọi điện thoại xuyên đại dương đến thế! Nghĩ vậy cũng hơi oan cho bà con ta! Họ có muốn thế đâu! Cái tự ái “ dân tộc”! Cái tình nghĩa gia đình buộc họ phải im lặng chịu đựng không dám hé môi than thở sợ tổn thương tình cảm ruột thịt! Cứ còng lưng cày thứ bảy chủ nhật và những ngày thường đến lớp học Anh ngữ mới xổ ra cho lòng vơi nhẹ! Có gì đâu, quanh đi quẩn lại cũng chỉ những cú phone “Collect calls”! Ruột thịt lo lắng cho ruột thịt nơi xứ lạ quê người gọi phone thăm hỏi tình hình! Gọi trực tiếp đã đắt đằng này lại nhờ tổng đài chuyển thì cái đắt đỏ đã được nhân lên gấp đôi! Đã thế lại chỉ gọi ban đêm vì giờ giấc khác biệt! Bên Tây ngon giấc thì bên Ta đi cày! Dĩ nhiên trạm bưu điện chủ yếu làm việc ban ngày nên họ “Have no choice”! Cứ 4, 5 giờ trưa VN gọi sang Mỹ đánh thức khổ chủ đang say giấc nồng dậy nghe câu tỏ tình: “ I Love You”! Love kiểu này dài dài đến gục ngã mất! Đã túi nhẹ đi sau cuộc gọi lại thêm mất ngủ triền miên làm người nhẹ bỗng như mây làm gì không gục? Sáng sớm tinh sương còn phải dậy vác sách đến trường với đôi mắt ngầu đỏ để thều thào tâm sự “ đau thương” với bạn học cùng cảnh! Lúc đó, tôi được hứng chịu “ nghịch cảnh” với bạn học đồng hương tôi nhiều lắm vì họ cần trút nhẹ nỗi lòng! Tôi không còn thân nhân ở VN nên làm sao hiểu được tâm sự thương đau! Làm sao dám tin một cuộc nói chuyện qua điện thoại khoảng trên dưới nửa tiếng đồng hồ có thể “ngốn” tới gần trăm đô?
Máy quay đĩa hát thập niên 80
Còn nhớ lần đầu tiên gặp anh kỹ sư Computer vốn là sinh viên du học ở lại làm viễc tại đây kiêm làm thông dịch thiện nguyện cho bà con ta! Thấy tôi không thể nào hình dung Computer là cái quái gì anh cố giải thích! Càng giải thích tôi càng…mù tịt! Lúc đó, tôi còn chưa được biết cái TV nó hoạt động ra sao nữa kia! TV được nhìn thấy một lần duy nhất ở trung đoàn lính đóng tại xã, họ có nhã ý mời các thầy cô đến thăm cái văn minh! Anh lính phụ trách TV loay hoay mở đi mở lại mà tôi chỉ thấy màn hình một màu đen và những đốm sáng nhấp nháy! Anh không giải thích, chúng tôi cũng “lịch sự” không hỏi! Tất cả im lặng hướng lên màn hình ngắm những đốm sáng nhấp nháy! Thỉnh thoảng hình như có tiếng động hoặc tiếng nói gì đó! Người chỉnh TV cứ chỉnh, người ngồi xem cứ xem! Tất cả cùng im lặng khoảng chừng gần tiếng đồng hồ thì tất cả “ Khán giả” tự động rã đám! Chẳng ai bình gì sau đó nên tôi cứ tưởng hoạt động của TV là vậy ! Có lẽ, cũng không bao giờ tôi dám tưởng tượng đến một lúc nào đó tôi ngồi ở nơi cách VN nửa qua địa cầu mà chỉ cần vươn tay bấm một cái nút nhỏ là có thể nói chuyện cũ với những người bạn xưa cũ! Bạn tôi ở FB vừa mới cho tôi địa chỉ bạn học cùng lớp, tôi mau mắn bấm liền Add friend! Không bao lâu , khi tôi chưa kịp mở FB để kiểm tra xem bạn cũ đã đáp ứng lời mời kết bạn chưa thì chuông điện thoại reng! Người bạn đó đã gọi phone đến rồi! Cái anh FB này giỏi thật! Rất nhiều lần anh “ngỏ ý” xin cell phone tôi đều skip! Vậy mà cuối cùng tôi phải tự nguyện cho số điện thoại của mình vì ‘Anh” viết thư riêng: “ Chúng tôi muốn biết có phải bạn đang đổi mật khẩu”? Chúa ơi, ai muốn tìm cách đổi mật khẩu FB của tôi làm gì! Nhưng vì an toàn trang FB, tôi đành cho số cell riêng của mình để anh gửi lại một số thông tin bảo mật tuyệt đối một cách riêng tư nhất! Chuyện qua lâu rồi nhưng anh đã lưu số điện thoại của tôi lại nên bạn tôi chỉ cần nhấn tên tôi là đường dây được nối ! Thoải mái nói chuyện đến khi nào… Hết chuyện ! Free hoàn toàn bà con ạ!
TV thập niên 80.
Tôi thấy tiếc cho anh FB và cho cả bà con ta, những người còn thân nhân bên kia bờ đại dương vì nếu thập niên 80 anh FB có dịch vụ này cho bà con người Việt thì chắc túi của họ đã không bị nhẹ đi một cách oan uổng cũng như đệ tử của FB sẽ nâng lên một cách đáng kể!Tôi cũng rất tiếc đã không lưu lại hình ảnh về cái điện thoại thập niên 80 khi chúng ta phải quay vòng từng số chứ không chỉ đơn giản bấm phím như bây giờ!
No comments:
Post a Comment