Chó Dẫn Đường
Nhiều lúc đi bộ trên đường phố ta gặp người khiếm thị tự đi
một mình với cây gậy trên tay! Tôi không hiểu họ có trông thấy lờ mờ sự vật chung quanh hay không
thể trông thấy gì nhưng quan sát họ vượt qua những vật có thể cản đường như một cành
cây mọc thấp, một tủ báo đặt cạnh lối đi bộ… một cách dễ ràng! Rồi ở các ngã
tư, tại sao họ có thể dừng lại khi có tín hiệu đèn đỏ và qua đường khi đèn xanh
bật lên?
Tôi hỏi bà bạn khiếm thị tôi quen ở tiệm tóc về vấn đề đó .
Bà cho biết bà mắt bà có thể lờ mờ phân biệt ánh sáng và bóng tối nhưng bà vẫn
phải dùng gậy dò đường. Bà là người rất vui vẻ, lúc nào tôi cũng thấy bà nở nụ
cười khi nói chuyện với những người khách cùng ngồi đợi ở tiệm tóc.
Tháng trước bà khoe: “ Tôi sắp không cần dùng gậy rồi! Tôi
sẽ có chó dẫn đường và tôi phải đi tập luyện cách điều khiển cũng như làm quen
với chó trong 4 tuần”!
Sau 4 tuần, bà quay lại với chú chó thật hiền. Bà nói nó rất
tiện cho bà và bà hài lòng với người bạn dẫn đường này lắm. Bà cho biết trong 4
tuần học cách điều khiển chó, bà được bố trí ở phòng riêng với đủ tiện nghi
miễn phí. Kể cả chú chó cũng được phát miễn phí luôn. Bà cho biết với một chú
chó dẫn đường được huấn luyện từ lúc 15 tháng tuổi và huấn luyện trong 2 năm
mới ra “Hành nghề”! Hành nghề trong 10 năm thì chú chó đó sẽ về hưu!
Chú chó dẫn đường của bà rất dễ thương! Bà và tôi nói chuyện trên dưới 20 phút mà chú cứ nằm yên dưới chân chủ đợi lệnh! Một lúc, không thấy tín hiệu gì, chú nhắm mắt ngủ! Lúc bà gọi chú dậy đi về, chú rất tỉnh táo đứng im cạnh chủ đợi lệnh. Trong vòng 20 phút đó, chú không gây một tiếng động ồn ào nào mà tỏ ra rất ngoan, rất dạn dĩ rất gần gũi! Tôi lấy nước “ mời” chú, chú nằm xuống sàn uống ngon lành! Bà chủ tâm sự từ khi có chú, bà rất yên tâm, vui vẻ và bà coi chú như người bạn thân thiết của mình!
No comments:
Post a Comment