Sunday, October 21, 2012


Xem Bói
minhthanh-viet-ca.blogspot.com
Tôi chưa bao giờ đi xem bói tới khi tôi ngoài 20 tuổi ! Lúc đó, tôi đang đợi chuyến bay từ Hồng kông sang Canada. Ăn không ngồi rồi chờ chuyến bay mới chán làm sao! Chưa biết đích xác ngày giờ và cũng chẳng được ra phố chơi giết thời gian . Sáng dậy ngáp ngắn ngáp dài chờ tới bữa trưa rồi bữa tối ! Đi ngủ để đợi đến ngày mai ! Buồn quá, mấy người bạn trẻ cùng phòng bày trò coi bói ! Coi bài tây . Có văn bản ghi chép hẳn hoi . Người coi bói xóc bài còn người muốn coi  bốc bài rồi ngửa bài xuống . Mấy đứa trong nhóm chúi đầu vào đọc dò những dòng chữ chỉ dẫn cách dạy xem bói được viết tay của ai đó lưu truyền lại rồi phán xem sắp được bay hay chưa ? Trò chơi này cũng vui và giết thì giờ nhanh lắm . Người bói cũng ham mà người muốn coi bói cũng hưởng ứng rào rào . Tất cả cùng đợi chuyến bay nên chỉ học về xem con bài nào “ phán” đi hay ở mà thôi ! Mà kiểu bói bài tôi học lúc đó đơn giản lắm . Người coi bói xóc bài rồi đưa cho người muốn coi rút một con bài . Cứ rút trúng con Rô từ J trở lên thì cầm chắc sẽ bay trong vòng vài ngày . Hàng ngày tôi xin “thầy’ bói vài ba lần mà chẳng lần nào rút được con rô . Rồi thầy bói kinh nghiệm nhất trong đám cũng lên máy bay đi Mỹ . Điểm lại trong đám bói bài lúc đó thì tôi là nhân vật kỳ cựu nhất nên phải ra mặt làm thầy  khi có người muốn coi bài .Số tôi cũng may . Tiễn Thầy ra sân bay hôm trước thì hôm sau có người đến coi bói . Đó là một thanh niên độc thân . Thầy không còn ở đây nên tôi phải “phán’ vì đám “ đệ tử” mới nhập hội coi bói toàn dân mới . Tôi đã bụng bảo dạ là nói lấp lửng chứ mình biết gì mà bói ! Tuy nhiên, anh chàng này bốc đúng con át rô nên tôi quên mất mà buột miệng “Phán” : Anh sẽ được bay trong tuần này” . Tất cả ồ lên : “ Sai rồi, tuần này chuyến bay đã được báo”! Tôi chưng hửng nhưng đã trót ngồi trên lưng cọp bây giờ làm sao ? Tôi đổ lỗi : Tôi không biết , Anh bốc đúng Át rô thì anh sẽ được đi rất nhanh trong vòng vài ngày chứ không phải đợi cả tuần ! Anh chàng nọ dĩ nhiên không tin ( mà tôi cũng không tin vì chuyến bay đã được sắp xếp) . Rồi chúng tôi giải tán ai về giường nấy đi ngủ  . Chưa kịp ngủ thì loa phóng thanh gọi anh chàng vừa coi bói lên văn phòng ! Anh chàng bật dậy chạy lên nhưng tôi và nhóm bạn cũng bật dậy theo và hồi hộp không kém ! Khoảng 15 phút sau, anh chàng chạy về kêu toáng lên báo tin vui sẽ được bay tối hôm sau vì vào phút cuối , một hành khách đã hủy bỏ vé ! Ôi trời, cả phòng tôi náo loạn hẳn lên , mấy đứa cùng hội coi bói thì mừng còn tôi thì sợ ! Sợ vì người ta sẽ hiểu lầm mình ! Mà họ hiểu lầm thật ! Sáng hôm sau đi lấy cơm, mấy người lớn tuổi cứ nhờ tôi coi bói hộ ! Tôi toát mồ hôi từ chối ! Bói chơi cho người trẻ thì được chứ người có tuổi mình phán loạng quạng chỉ có đường chết ! Mình biết mình nhưng họ đâu có biết ! Họ còn tưởng mình dấu nghề mới chết! May mắn sao sau lần “ Nổi tiếng” đó được hai, ba hôm gì đó thì tôi có tên trong danh sách bay ! Hú vía , bộ bài coi bói được để lại cho những đệ tử mới ! Không biết sau này những người bạn trẻ của hội coi bói đó có ai “ ... ngáp phải ruồi” như tôi không ???

Monday, October 15, 2012

Hữu Duyên Thiên Lý Năng Tương Ngộ minhthanh-viet-ca.blogspot.com Viết cho hai cô giáo dạy Văn : Vân và Hồng. 

Cô em đồng nghiệp cũ của tôi tay phải cầm bút, tay trái cầm cày . Cả hai tay cùng bận rộn với mục tiêu năm nào cũng là giáo viên dạy giỏi đồng thời cày sâu cuốc bẫm . Cái quãng thời gian má phấn môi hồng con gái cô chưa có tay nào để không đút túi áo ung dung dạo phố thảnh thơi ngắm thiên hạ . Xem chừng tay trái tuy yếu nhưng cô cầm cày vững vàng hơn tay phải nên năm nào cũng bội thu . Năm nào cũng được mùa . Cô xuất thân từ gia đình nghiêng về phần bút hơn phần cày nên khi cầm cày, cô phải học, cô phải rèn ghê lắm . Đó là quá khứ , còn bây giờ, cô ung dung hưởng nhàn . Thì giờ rảnh rỗi, cô vào thăm anh chàng Facebook . Cô dò tìm hình ảnh tôi để coi bà chị đánh rơi mất bút từ lâu nên cả hai tay trái, phải cùng cầm cày có gì khác lạ . Chỉ vào một tấm ảnh , cô hỏi tôi: “ Người đứng bên tay trái chị là ai ? Trông quen quen ! Ảnh này chị chụp ở đâu ? Bao giờ “ ? Tôi mừng húm . Thế là có đầu mối tìm được người đứng bên tay trái rồi . Tôi đã không liên lạc được với người đó từ khi tôi rời khỏi Việt nam . Người đó lặn mất tăm dù tôi có gửi thư nhiều lần . Tôi còn nợ người đó một món nợ ân tình , còn chưa kịp nói một lời cảm ơn !Tới lúc tôi chẳng còn hy vọng có thể tìm ra thì tự nhiên cô em đồng nghiệp cũ tìm thấy . Chỉ một xác nhận của tôi là ngay ngày hôm sau , mail của cô em đồng nghiệp đã nằm trong Box với số điện thoại của : “ Người đứng bên tay trái” . Rồi tôi phone và chúng tôi có một cuộc nói chuyện vô cùng vui vẻ , ngập đầy tiếng cười cùng nỗi nhớ như cái thuở còn nhìn đời toàn một màu hồng của tuổi trẻ: “ Hằng mong muốn và ước mơ. Bàn tay son sắt gương cao ngọn cờ…” Ngẫm lại lời các cụ đã dạy chẳng khi nào sai trật: “ Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Vô duyên hữu ngộ bất tương phùng” . minhthanh-viet-ca.blogspot.com

Monday, October 8, 2012

Xóm Nhà Giàu – Rockcliffe Park

minhthanh-viet-ca.blogspot.com
Bắt đầu vào xóm nhà giàu
 Xóm nhà giàu của Ottawa tôi muốn nói đến ở đây là khu vực Rockcliffe Park . Ai cũng biết Rockcliffe là nơi những nhà giàu chọn làm nơi cư ngụ vì phong cảnh hữu tình và hết sức yên tĩnh . Một bên là núi còn một bên là sông. Con đường chính nhỏ uốn lượn theo dòng sông vào khu vực nhà giàu được phủ kín cây vào mùa thu với lá vàng lá đỏ tuyệt đẹp. Nằm chìm trong những vườn hoa, cây cối là những ngôi nhà rộng lớn mà người ta gọi là mansion . Nhà lớn nhưng vườn lớn hơn bao phủ nên đi trên đường ta chỉ thấy thấp thoáng một phần nhà rất nhỏ phía sau cây . Dĩ nhiên xóm nhà giàu nên không có nhà nào mới xây theo kiểu đại trà, hiện đại như bây giờ . Những ngôi nhà kiểu biệt thự, lâu đài cũ mang một vẻ đẹp cổ kính, trang nghiêm bền vững với thời gian và đương nhiên, giá tiền mua được một ngôi nhà như vậy ở nơi “ Thiên thời, địa lợi, nhân hòa” là một mức giá mà những người bình thường như chúng ta không nên mơ tưởng tới . Khoan hãy nói đến vị thế được làm chủ một ngôi nhà cỡ Mansion ở Rockcliffe Park mà chỉ tính nếu như tự nhiên ta trúng số cỡ vài chục triệu và ta nảy sinh ý muốn làm chủ một ngôi nhà nhỏ trong đó . Nhỏ thôi chứ chưa nói đến những Mansions thì liệu ta có cảm thấy sốc với số tiền phải trả cho thuế đất hàng năm ? Làm chủ một ngôi nhà nơi đó chỉ là chuyện nhỏ ! ( Nếu ta trúng số) nhưng giữ được nó hay không mới là chuyện lớn vì ngoài số tiền đóng thuế đất khổng lồ hàng năm ở khu vực “Nhà giàu” ta cũng còn cần tiền chi tiêu cho mọi nhu cầu tối thiểu hàng ngày chứ.
 Đường đi của xóm nhà giàu cũng khác đường đi của dân nhà nghèo. Những con đường nhỏ xíu chỉ đủ cho hai làn xe chạy mà hầu như cũng chẳng có vạch ngăn phần đường như đường nhà nghèo . Tốc độ chạy xe cho xóm này nhiều chỗ qui định cao nhất không quá 40Km /giờ ! Đường thì nhỏ, nhà thì lớn và vườn còn lớn hơn gấp bội. Khoảng cách giữa nhà này với nhà kia là vườn rộng mênh mông. Nếu hai nhà kề nhau cùng lười đi bộ mà chỉ đi xe thì có lẽ cả đời sống cạnh láng giềng mà chẳng bao giờ biết mặt nhau ! Làm gì có cảnh đứng bên này dậu mồng tơi nhà mình mà vẫn có thể ngắm tường tận dung nhan “ Cô hàng xóm”.
Nào, chúng ta cùng đi thăm “ Xóm nhà giàu”.
minhthanh-viet-<a href=
Ngôi nhà chỉ nhìn thấy một góc nhà để xe phía trước
minhthanh-viet-<a href=
Cây và cây
minhthanh-viet-<a href=
Có nhìn thấy nhà không ?
minhthanh-<a href=
Rất trang nhã và rất yên tĩnh
minhthanh-viet-ca.blogspot.com
Nhà khuất sau cây

Sunday, October 7, 2012


Phố Thu – Ottawa Mùa Thu

minhthanh-viet-<a href=minhthanh-viet-ca.blogspot.com
Thường khi muốn đi chơi vào ngày thứ bảy, chủ nhật . Người ta hay nghĩ đến những danh lam thắng cảnh nổi tiếng như công viên này, sở thú nọ , bãi biển kia… để thưởng thức cảnh đẹp . Ít có người để ý đến những địa danh quanh nhà ta ở nếu như nó chỉ là những con phố hiền hòa cho người dân cư ngụ . Tôi cũng nghĩ như vậy  nên hầu hết những hình ảnh tôi đã đưa lên blog của mình toàn là hình ảnh phố người chứ không phải phố ta ! Hôm nay ngồi trong nhà dõi mắt qua cửa sổ nhìn sắc đỏ, vàng của lá ngay bên ngoài cửa sổ mùa thu và chợt thấy những hình ảnh khu phố nơi mình cư ngụ cũng đẹp và thơ vậy mà lâu nay đã bỏ quên nó chỉ vỉ nhìn thấy hàng ngày nên không cảm được vẻ đẹp tiềm tàng của nó bởi quá quen thuộc . Biết lỗi thuộc về phần mình, tôi liền sửa ngay và vác máy lang thang một vòng quanh nhà chụp lá vàng lá đỏ của mùa thu cho bạn chiêm ngưỡng. Phố thu của tôi tuyệt đẹp và yên tĩnh . Ngày chủ nhật nên đường phố vắng lặng ít xe chạy . Thỉnh thoảng mới gặp vài người dẫn chó dạo công viên
 minhthanh-viet-<a href=minhthanh-viet-<a href=minhthanh-viet-<a href=minhthanh-viet-<a href=minhthanh-viet-ca.blogspot.comminhthanh-viet-ca.blogspot.com
minhthanh-viet-ca.blogspot.comminhthanh-viet-ca.blogspot.com

Tuesday, October 2, 2012

Casino minhthanh-viet-ca.blogspot.com minhthanh-viet-ca.blogspot.com Thủ đô tôi ở không có casino nhưng thành phố Gatineau thuộc tiểu bang Quebec chỉ cách Ottawa một dòng sông nhỏ mà đứng bên này cầu phía Ottawa có thể nhìn thấy rõ ràng Casino nguy nga tráng lệ đang vẫy mời “ bạc” khách .Đây là từ tôi “sáng tác” theo kiểu đi ăn nhà hàng người ta gọi “ thực khách” thì đi đánh bạc không gọi là bạc khách thì gọi là gì ? Còn nhớ ngày Casino mới mở vào năm 1996 , bạc khách muốn vào xem hoặc chơi bài trong đó phải ăn mặc tề chỉnh . Mặc quần bò xin mời ra khỏi cổng . Bây giờ hình như người ta không xét nét về cách ăn mặc thì phải ? Mấy lần tôi vào trong đó diện quần bò vẫn cứ đứng kéo máy có sao đâu ?
Hình như tôi cũng có máu đỏ đen ? Không rõ lắm nhưng lần nào đi Casino cũng nhẵn túi! Biết vậy nên mỗi lần vào trong đó tôi không mang túi , ví, thẻ ngân hàng… mà chỉ mang một số tiền nhỏ chơi cò con .Đó là tôi đi chỉ để thỏa sự tò mò muốn xem các khuôn mặt kẻ được thua trong sòng bạc ra sao !Đã vào sòng chẳng lẽ không chơi nên tôi cũng thử chơi kéo máy loại thấp nhất 25 xu hoặc một đồng . Thắng ít mà thua thì nhiều . Không vào trong đó thì thôi còn đã vào như bị một mãnh lực lôi kéo khiến ta không thể rời máy chơi tới khi hết tiền ! Thấy người bên cạnh bỏ tiền vào chơi không tiếc tay nên ta cũng mạnh dạn vung tay như họ !Đó là chưa kể trong sòng bạc họ phục vụ đến nơi đến chốn ! Có những cô nhân viên xinh như mộng đưa những khay đồ ăn, thức uống len lỏi tới tận từng bạc khách phục vụ miễn phí để khách khỏi mất công ra quầy ăn uống, giải khát mà tận dụng hết thời gian ngồi máy . Lại thêm thỉnh thoảng máy cũng “ nhả” trả ta một ít để khuyến khích nhưng rồi “ nó” lại nuốt hết cả nên ai chưa đi chơi thì đừng tham lam thử chơi cho biết mà vướng vào cảnh : “ Cửa nhà mất hết tra chân vào cùm” !Đó là chưa kể cái tâm lý tự mình nhủ mình khi thua mãi thì tin tưởng vận đỏ sẽ đến còn khi thắng lại chẳng muốn dừng chân vì : “ vận đang đỏ” !Nhưng đỏ mấy thì đỏ, vẫn nhẵn túi như thường! Chẳng thế mà sòng bạc rất “ Hào phóng” tặng tiền xe, tiền ăn khi bạc khách chẳng còn xu dính túi !
Cô bạn tôi đi Casino hàng tuần ! It nhất cũng tuần một lần hoặc hơn ! Cô có Bussiness tự mình làm chủ nên cũng có điều kiện " đánh bạc" ! Có lần cô phone tôi khoe : “ Tối qua, tôi thắng $ 500.00 ở Casino” ! Tôi chúc mừng cô rồi hỏi : “ Thế ông ấy thắng bao nhiêu” ? (Vợ chồng cô hợp nhau ở điểm cả hai cùng thích làm bạc khách ! ) Cô im lặng một chút rồi trả lời: “ Ông ấy thua” ! “ Thua bao nhiêu” ? Tôi hỏi lấn tới , cô ngần ngừ không muốn nói , tôi trả lời giùm : “ Ông ấy thua $ 500 hay $ 550 ? Tôi nói với bà rồi , đánh bạc không bao giờ phần thắng thuộc về mình ! Cũng may bà thắng bù lại phần thua cho ông ấy nhưng liệu bà có thắng mãi không” ? Cô xuống nước :” Tôi chỉ chơi cò con thôi ! Thắng thì đánh thêm còn thua cũng chỉ là một số tiền nhỏ ! Tôi dại gì mà đánh lớn ! Chỉ đánh cho vui thôi ! Mà tôi chơi lâu nên cứ rình máy nào người ta chơi thua nhiều phải bỏ đi thì mình nhảy vào đánh tiếp ! Máy đánh bạc nó chạy theo chu kỳ của nó ! Cứ nó ăn nhiều thì nó sẽ nhả ra chứ nó không ăn mãi đâu” ! Rồi như được đà, cô truyền một loạt kinh nghiệm của con bạc để đảm bảo phần thắng thuộc về mình… Tôi mỉa mai cô: “ Thế thì bà đóng cửa tiệm của bà rồi đi đánh bạc có phải lời nhiều không ? Kinh nghiệm đầy mình thế thì tội gì làm cho khổ ? !” . Cô bảo tôi: “ Nói thì nói vậy thôi  nếu bà chưa đi đánh bạc thường xuyên như một thói quen không thể bỏ của vợ chồng tôi thì tôi khuyên bà đừng bao giờ bước chân vào sòng bạc” !
 Người ta thường nói Las Vegas là kinh đô của giới đỏ đen . Chúng ta hãy cùng xem nơi đó có gì lạ ? minhthanh-viet-ca.blogspot.comminhthanh-viet-ca.blogspot.comminhthanh-viet-ca.blogspot.com

Sunday, September 30, 2012

Sunday, September 23, 2012

Những Ngày Xưa Thân Ái

 Phân Công Công Tác

minhthanh-viet-ca.blogspot.com Viết bởi Vân và Minh Thành

 Sinh viên tốt nghiệp sơ cấp, trung cấp, cao đẳng, đại học… ngày xưa sau kỳ thi tốt nghiệp đầy căng thẳng nếu may mắn cầm được tấm bằng trong tay thì niềm vui chưa kịp ngấm, nỗi lo đã ở cạnh bên ! Ai cũng muốn được phân công về làm việc ở gần nhà , không ai muốn đi xa . Nếu phải đi xa , được ở nơi phố thị còn đỡ chứ bị “ đày” lên các vùng miền cao sống với đồng bào dân tộc nơi hoang vắng với tập tục “ Cà răng, căng tai” thì nam giới tôi không biết ra sao nhưng nữ giới coi như cầm chắc trong tay “ bản án” Ế chồng!!! Chẳng gì cũng là người có tí chữ trong đầu mà sánh đôi cùng một “ ông” lộc ngộc chưa biết đánh vần ? Ấy là chưa kể “ trang phục” của ông chỉ là một cái khố mặc quanh năm suốt tháng chưa bao giờ biết đến mùi xà phòng cũng như tiếng Kinh ông còn chưa nói "Thõi"? ?

Cái mùa hè tôi tốt nghiệp sư phạm , tôi tung tăng dạo chơi khắp chốn vì nợ sách đèn đã trả xong . Nào là đi Hải phòng uốn tóc, mua sắm quần áo, giày dép… đủ bộ cho ngày chính thức bước lên bục giảng với tư cách người thầy .Nào là đi thăm danh lam, thắng cảnh cùng bạn bè... Gần hết hè, tôi mới đi thăm chị tôi ở Hạ long Bay bởi chị tôi nhắn gọi mãi . Không đi không được mà đi thì ngại ! Tôi ngại vì nơi đó có một “ Cây Si” đã bén rễ cửa nhà tôi từ khi tôi còn học lớp 10 . Cây Si này có một sức hấp dẫn hầu như tất cả các cô gái vì dáng vẻ hào hoa , nghề nghiệp đáng mơ ước , giao thiệp rộng, có địa vị và … rất giàu .Hình như cây si  hơn tôi 3 , 4 tuổi ? Tôi không hỏi vì không muốn tạo bất cứ hiểu lầm nào ! Chính “ Cây Si” này gây hoang mang cho chị tôi làm chị hoảng hốt và nhắn tin gấp buộc tôi phải xuống thăm chị để được đưa vào ty giáo dục thăm dò tình hình phân công công tác xem tôi có phải đi miền đông không ? Tôi chủ quan nên trấn an chị tôi đừng lo ngay khi tôi mới bước chân vào nhà chị . Chị tôi mắng tới tấp và không biết bằng cách nhắn tin nào mà chỉ gần nửa tiếng sau, cây Si đã có mặt tại nhà chị rồi lấy tư cách người lớn , chỉ bảo cách thức tôi cần làm để được làm việc tại phố thị .( Theo chỉ dẫn đó thì tôi chẳng cần làm gì mà để cây si lo còn tôi chỉ cần gật đầu !) Chị tôi cũng hùa vào nhờ Cây Si lo giúp vì như đã nói ở trên , cây Si có sự giao thiệp rất rộng ! Tôi còn nhớ, lúc đó tôi đã “Vênh” mặt lên nói với chị và Cây Si rằng : “ Nếu ai cũng trốn không đi dạy nơi miền núi thì đến bao giờ trẻ em vùng dân tộc ít người mới biết chữ” ??? Ái chà, nghe anh hùng không ? Cao quý không ? Tôi còn nhớ vẻ mặt và thái độ của chị tôi và “ Cây Si” lúc đó ! Họ nhìn tôi cứ như tôi là người ở ngoài hành tinh ! Tôi sung sướng bỏ vào trong buồng nằm mặc cho họ ở bên ngoài bàn bạc phương kế.
Nhưng ! “ Nói vậy mà không phải vậy” ! Tôi chủ quan chứ không phải tôi muốn lên công tác nơi : “ Đỉnh gió hú” ! Nằm trong buồng tôi không ngủ được mà cũng hoang mang ngẫm nghĩ lời họ nói rồi âm thầm tìm kế hoạch cho mình . Mờ sáng hôm sau, tôi đánh thức chị tôi dậy sớm thì thào : “ Cho em mượn xe đạp để em vào ty giáo dục” . Chị tôi không muốn tôi vào một mình vì thân phận tôi : “ Thấp cổ bé miệng” mà muốn “cây si” đưa đi . Tôi khăng khăng không chịu rồi dọa nếu chị lộ chuyện này ra thì tôi sẽ bỏ cuộc . Chị đành chịu để tôi đi một mình!
Rất may , tôi đã gặp cô thư ký ty giáo dục là người cùng huyện . Cô mau mắn bố trí cho tôi gặp anh Nhữ cũng người cùng huyện làm ở ban tổ chức ty giáo dục . Anh xem danh sách thấy tôi bị điều đi Bình liêu ! Tôi toát mồ hôi khi biết mình phải đi miền đông !Tôi hỏi anh có cách gì giúp tôi về gần nhà ? Tôi trình bày với anh hoàn cảnh gia đình tôi chỉ còn mẹ và các em nhỏ đang đi học… Anh thừ người suy nghĩ rồi xem danh sách những người được điều về huyện tôi ! Phân môn tôi học chỉ có hai người về huyện này đều là hai cô bạn học của tôi ! Anh hỏi : “ Em muốn đổi chỗ với cô Hồng hay cô Hòa” ? Tôi lắc đầu : “ Cả hai đều không được anh ạ ! Hòa có anh trai mới hy sinh còn Hồng thì gia đình nó cũng có em nhỏ như nhà em ! Hơn nữa, em không muốn vì em mà bạn em phải xa gia đình ! Thôi , anh tìm chỗ cho em ở Hòn gai hay huyện Yên hưng, Cẩm phả... xem nơi nào còn chỗ trống cũng được” ! “ Anh nói : “ Hòn gai không còn chỗ ,Cẩm phả cũng không , huyện Yên hưng thì được” . Xong việc, tôi cảm ơn anh rồi nhảy chân sáo từ tầng hai xuống tầng một thì chạm trán trửơng phòng tổ chức của trường tôi đang thong dong đi lên . Tôi chưa kịp chào hỏi đã thấy anh ta cau mày nhìn tôi rồi nói ( Không biết nói tôi hay nói với cái cầu thang ?) : “ Người ta giỏi quá ! Không thèm xin ý kiến phòng tổ chức trường mà muốn qua mặt ! Đi thẳng vào phòng tổ chức ty giáo dục kia” ! Tôi phục trí nhớ của tay trưởng phòng tổ chức này vì trường có hàng ngàn giáo sinh mà tôi thuộc dạng “ Vô danh tiểu tốt” ! Tôi đớ người ra không biết trả lời sao nữa ! 

Nhưng dù sao, tôi cũng phải cảm ơn “ Cây Si” vì nhờ sự lo lắng đó nên tôi khỏi bị : “ Cà răng, căng tai” hoặc ít ra, cũng như trường hợp cô bạn nhỏ dạy môn văn của tôi mới kể lại chuyện cũ cho tôi nghe nhân dịp chúng tôi cùng “ Ôn nghèo kể khổ” : “Chị ơi nhớ lại cảnh ngày xưa nó mới khổ làm sao, chị may mắn ko phải đi miền đông còn em ra Ba chẽ khổ vô cùng chị ạ. Ngày đầu đặt chân tới phố huyện Ba chẽ,nằm chờ 1 tuần ở phòng GD để nhận công tác chị biết ko bọn em bị đói vàng mắt ra .Em và một cô bạn cùng lớp người Đông triều .Nằm ở phòng GD được 2 ngày bọn em định bỏ về nhưng nghĩ lại về thì ảnh hưởng tới Bố Mẹ em đành cắn răng ở lại. Em và cô bạn mò ra phố ,gọi là phố nhưng đi chưa đầy 15' là hết phố. Hai chúng em dừng chân ở căng tin phố huyện thấy mọi người xếp hàng dài mua phở ăn chúng em cũng xếp hàng mua. Vì bị đói mấy ngày 2 chúng em mua liền 6 bát, chẳng có người bê chúng em tự vào bê lấy. Chị biết ko mặc dù đói nhưng ko sao ăn nổi vì phở làm bằng tép khô khai mù. Buồn cười quá chị ạ đang ăn tự nhiên có một người cứ khúm núm đứng bên cạnh, bọn em nghĩ chắc chị ta ko mua được phở (vì phở chỉ bán 30' là hết) nên đến để bảo bọn em để lại. Bọn em hỏi : Chị cần gì? chị ta liền bảo: "Ăn nhanh để lấy bát". 2 chúng em nhìn nhau cười chảy nước mắt đứng dậy ra về. Nằm ở phòng GD 1tuần họ tống 2 chúng em lên 1 xã cách phố đi bộ một ngày toàn rừng và núi (lúc đó chưa có phương tiện nào đến đó được trừ đi bộ) -Xã Đạp Thanh. Em phải ở đó 1 năm may mà trời phú cho giọng hát nhân dịp trại hè họ phát hiện được tài năng của em thế là họ cho em xuống 1 trường ở phố(đúng nghĩa vụ là 3 năm ở xã 1 năm ở huyện mới được về) chị ạ.Giờ mà có bị "nhốt" lên đó thì chịu chết vì 32 năm đứng trên bục bệnh nghề nghiệp đã làm cho dây thanh hỏng hết rồi.” minhthanh-viet-ca.blogspot.com