Friday, July 1, 2016

Quốc Khánh Canada * Canada Day 2016
Năm nay quốc khánh Canada mang một bầu không khí trẻ trung! Có phải vì thủ tướng đương nhiệm còn trẻ nên ngày quốc khánh năm nay có một cái gì mới hơn so với những năm trước?
Thợ chuyên nghiệp tầm trung sẵn sàng. Dàn máy ảnh tầm cao phía sau lưng ông
Thứ nhất,  tôi thấy hầu hết các nguyên thủ quốc gia đến quốc hội vào ngày quốc khánh thường đi xe Cadillac đen ! Bà con ta cứ nhìn thấy đoàn xe Cadillac tiến vào quốc hội thì nhanh chóng đến gần thế nào cũng có cơ may được bắt tay thủ tướng! Thế nên, như một thông lệ, tôi cứ ngóng cổ đợi… Cadillac! Rồi Cadillac cũng tới nhưng không phải một đoàn mà chỉ có một cái dẫn đường! Nối tiếp theo gồm toàn xe Van của hãng Chevrolet! Thế thì Thủ tướng ngồi xe nào đây? Không thể là xe dẫn đường? Câu trả lời có ngay khi cửa xe Van Chevrolet mở, cả gia đình Thủ tướng đi xe này!
Hàng ghế đầu bọc nhung đỏ có gia đình Thủ tướng ngồi
Đội ngũ an ninh rà soát trước giờ Thủ tướng tới 
Rồi khi vào ngồi trong hàng ghế đầu tiên bọc nhung đỏ sậm! cũng không thấy Thủ tướng ngồi chính giữa mà ông cùng gia đình ngồi bìa ngoài. Ngồi chính giữa lại là hầu hết những người tôi chưa từng nhìn thấy qua truyền thông!
Gia đình Thủ tướng
Đại điện thổ dân! Ông là người thực hiện nghi thức quạt khói vào Thủ tướng.
Thủ tướng ngồi ngoài bên trái và người đại diện thổ dân ngồi ngoài bên phải 
Mở đầu chương trình cũng không phải bài diễn văn mà là chương trình âm nhạc hết sức vui nhộn của những ca sỹ trẻ! Họ vừa nhảy vừa hát khuấy động bầu không khí quốc hội nhộn nhịp đến nỗi Thủ tướng và mấy người ngồi cạnh cùng đứng lên nhảy theo những ca sỹ đó! Số lượng người đổ lên quốc hội hôm nay khá đông. Cũng như mọi năm, hầu hết mặc mầu đỏ, trắng và vẫy cờ Canada. Năm nay tôi cũng muốn theo… mới! Đó là, tôi không post những hình ảnh “đường phố, vỉa hè” quốc hội như mọi năm vì quần chúng muôn năm vẫn vậy Vẫn đông, vẫn vui! Tôi xin đề cập đến những vấn đề khác ví dụ như hình ảnh gia đình thủ tướng, những người bảo vệ an ninh trước khi Thủ tướng đến họ làm gì hoặc chương trình ca nhạc, nhào lộn trên khán đài kéo dài từ sáng tới đêm làm cho ngày Canada day năm nay thực sự như một ngày hội chung cho tất cả mọi người có mặt trên quốc hội cùng hát, cùng nhảy theo những ca sỹ trên khán đài! Một ngày quốc khánh thật trẻ trung, sôi động chưa từng có.
Ban nhạc trẻ trung vừa hát vừa nhảy sôi động bầu không khí trên quốc hội.

Wednesday, June 22, 2016

Vịt Bắc Kinh * Peking Duck
Không biết có phải vì bỗng nhiên ngày 24 tháng 8, 1989 tổng thống Mỹ lúc đó là ông George Bush đến nhà hàng Trung quốc ở ngoại ô Washington Fall Church ăn món vịt Bắc kinh đã vô tình làm cho món vịt Bắc kinh trở lên nổi tiếng mà tôi chỉ biết cái món vịt này ấn tượng với tôi bởi… Giá cao ngất ngưởngng! Cả một con vịt nặng vài kg mà người ta chỉ lọc được chưa tới 30 miếng da dính theo lát thịt vừa mỏng vừa nhỏ mà theo như các cụ ta thường nói thổi một cái là bay! Món này tuy không thuộc loại cao lương mỹ vị nhưng cách chế biến cầu kỳ của nó đã làm cho giá cả “Nhảy vọt”!
Để ăn món vịt này người ta bày sẵn gia vị cần thiết cho món ăn gồm các lát hành tươi chẻ nhỏ, vỏ bánh hấp nóng để cuộn vịt và nước chấm! Đó là những món phụ cần thiết! Ngoài ra, ở một số nơi khác tôi thấy họ còn bày thêm cà rốt, dưa leo thái sợi… Món vịt Bắc kinh tôi ăn tại nhà hàng nơi tôi ở người ta lọc miếng thịt mỏng dính gồm chủ yếu là lớp da còn nóng giòn kèm theo một lát thịt dày hơn tờ giấy một chút chứ không “Chém to kho mặn” như hình minh họa cho vịt Bắc kinh ở trên mạng!
Thú thực, tôi vì tò mò muốn biết món ăn nổi tiếng đến nỗi Tổng thống Mỹ không thể đặt được phòng riêng nhỏ vì gọi phone đặt bàn trễ nhưng ông vẫn đồng ý ngồi nơi chung với toàn bộ thực khách khác của nhà hàng bữa tối hôm đó để thưởng thức món vịt này thì chắc chắn nó phải đặc biệt ghê lắm thì mình cũng nên nếm thử coi vị ra sao một lần cho biết chứ thực sự lần đầu ăn món này tôi không thấy có gì nổi trội! Có phải vì nước chấm hơi ngọt so với khẩu vị của tôi hay vì giá cả của nó khiến tôi… Nghẹn ngào không nuốt nổi? Có thể lắm! Vừa thưởng thức tôi vừa tự nhủ sẽ không bao giờ gọi món vịt Bắc kinh thêm lần thứ hai vì lý do tế nhị này!
Thế nhưng người nhà tôi lại thấy món vịt này hợp khẩu vị và muốn ăn tại nhà! Thì ăn! Nhưng tôi không đặt mua tại tiệm ăn nữa mà ra tiệm bán thức ăn nấu sẵn mua một con vịt quay về nhà tự mình lọc! Cũng lọc mỏng dính như tiệm ăn! Lọc xong rải đều các lát thịt này lên vỉ cho vào lò nướng với nhiệt độ cao, nướng nhanh trong 1, 2 phút đủ cho miếng da vịt giòn tan và lát thịt dính kèm theo chưa bị khô rồi nhanh chóng đặt xuống bàn ăn đã bày sẵn … gia vị và… thực khách! Nước chấm pha đúng theo công thức cậu nấu bếp tiệm ăn Trung hoa dạy! Ngon không khác gì ăn tại tiệm! Có khi còn ngon hơn vì tự tay mình làm nên giá rẻ… Như cho không!
Mời cả nhà thưởng thức món Vịt Bắc kinh Home make

Sunday, June 19, 2016

Điện Thoại Viễn Liên

Thập niên 80, đa số dân Việt vừa đi học tiếng Anh vừa tranh thủ những ngày cuối tuần cày thêm chút đỉnh dằn túi! Bằng cấp không có, tiếng Anh chưa rành lại chỉ làm chưa tới chục giờ nên mỗi tuần dằn túi có vài chục đồng! Vài chục đồng lúc đó vẫn đáng giá so với lương thực, thực phẩm rẻ mạt! Cái gánh nặng làm túi nhẹ nhanh ở thời điểm này không phải là vấn đề mưu sinh cho gia đình vì vẫn được nhà nước cung cấp chi phí trong thời gian học tiếng Anh và chưa đủ trình độ ngôn ngữ hội nhập xã hội! Ngoài ra, các hội đòan, nhà thờ, tư nhân, chủ nhân hãng xưởng… cùng chung tay góp sức! Có lẽ, họ cũng không ngờ dân ta lúc còn chưa tự túc được mà dám “sài sang” cho gọi điện thoại xuyên đại dương đến thế! Nghĩ vậy cũng hơi oan cho bà con ta! Họ có muốn thế đâu! Cái tự ái “ dân tộc”! Cái tình nghĩa gia đình buộc họ phải im lặng chịu đựng không dám hé môi than thở sợ tổn thương tình cảm ruột thịt! Cứ còng lưng cày thứ bảy chủ nhật và những ngày thường đến lớp học Anh ngữ mới xổ ra cho lòng vơi nhẹ! Có gì đâu, quanh đi quẩn lại cũng chỉ những cú phone “Collect calls”! Ruột thịt lo lắng cho ruột thịt nơi xứ lạ quê người gọi phone thăm hỏi tình hình! Gọi trực tiếp đã đắt đằng này lại nhờ tổng đài chuyển thì cái đắt đỏ đã được nhân lên gấp đôi! Đã thế lại chỉ gọi ban đêm vì giờ giấc khác biệt! Bên Tây ngon giấc thì bên Ta đi cày! Dĩ nhiên trạm bưu điện chủ yếu làm việc ban ngày nên họ “Have no choice”! Cứ 4, 5  giờ trưa VN gọi sang Mỹ đánh thức khổ chủ đang say giấc nồng dậy nghe câu tỏ tình: “ I Love You”! Love kiểu này dài dài đến gục ngã mất! Đã túi nhẹ đi sau cuộc gọi lại thêm mất ngủ triền miên làm người nhẹ bỗng như mây làm gì không gục? Sáng sớm tinh sương còn phải dậy vác sách đến trường với đôi mắt ngầu đỏ để thều thào tâm sự “ đau thương” với bạn học cùng cảnh! Lúc đó, tôi được hứng chịu “ nghịch cảnh” với bạn học đồng hương tôi nhiều lắm vì họ cần trút nhẹ nỗi lòng! Tôi không còn thân nhân ở VN nên làm sao hiểu được tâm sự thương đau! Làm sao dám tin một cuộc nói chuyện qua điện thoại khoảng trên dưới nửa tiếng đồng hồ có thể “ngốn” tới gần trăm đô?
Máy quay đĩa hát thập niên 80
Còn nhớ lần đầu tiên gặp anh kỹ sư Computer vốn là sinh viên du học ở lại làm viễc tại đây kiêm làm thông dịch thiện nguyện cho bà con ta! Thấy tôi không thể nào hình dung Computer là cái quái gì anh cố giải thích! Càng giải thích tôi càng…mù tịt! Lúc đó, tôi còn chưa được biết cái TV nó hoạt động ra sao nữa kia! TV được nhìn thấy một lần duy nhất ở trung đoàn lính đóng tại xã, họ có nhã ý mời các thầy cô đến thăm cái văn minh! Anh lính phụ trách TV loay hoay mở đi mở lại mà tôi chỉ thấy màn hình một màu đen và những đốm sáng nhấp nháy! Anh không giải thích, chúng tôi cũng “lịch sự” không hỏi! Tất cả im lặng hướng lên màn hình ngắm những đốm sáng nhấp nháy! Thỉnh thoảng hình như có tiếng động hoặc tiếng nói gì đó! Người chỉnh TV cứ chỉnh, người ngồi xem cứ xem! Tất cả cùng im lặng khoảng chừng gần tiếng đồng hồ thì tất cả “ Khán giả” tự động rã đám! Chẳng ai bình gì sau đó nên tôi cứ tưởng hoạt động của TV là vậy ! Có lẽ, cũng không bao giờ tôi dám tưởng tượng đến một lúc nào đó tôi ngồi ở nơi cách VN nửa qua địa cầu mà chỉ cần vươn tay bấm một cái nút nhỏ là có thể nói chuyện cũ với những người bạn xưa cũ! Bạn tôi ở FB vừa mới cho tôi địa chỉ bạn học cùng lớp, tôi mau mắn bấm liền Add friend! Không bao lâu , khi tôi chưa kịp mở FB để kiểm tra xem bạn cũ đã đáp ứng lời mời kết bạn chưa thì chuông điện thoại reng! Người bạn đó đã gọi phone đến rồi! Cái anh FB này giỏi thật! Rất nhiều lần anh “ngỏ ý” xin cell phone tôi đều skip! Vậy mà cuối cùng tôi phải tự nguyện cho số điện thoại của mình vì ‘Anh” viết thư riêng: “ Chúng tôi muốn biết có phải bạn đang đổi mật khẩu”? Chúa ơi, ai muốn tìm cách đổi mật khẩu FB của tôi làm gì! Nhưng vì an toàn trang FB, tôi đành cho số cell riêng của mình để anh gửi lại một số thông tin bảo mật tuyệt đối một cách riêng tư nhất! Chuyện qua lâu rồi nhưng anh đã lưu số điện thoại của tôi lại nên bạn tôi chỉ cần nhấn tên tôi là đường dây được nối ! Thoải mái nói chuyện đến khi nào… Hết chuyện ! Free hoàn toàn bà con ạ!
TV thập niên 80.
Tôi thấy tiếc cho anh FB và cho cả bà con ta, những người còn thân nhân bên kia bờ đại dương vì nếu thập niên 80 anh FB có dịch vụ này cho bà con người Việt thì chắc túi của họ đã không bị nhẹ đi một cách oan uổng cũng như đệ tử của FB sẽ nâng lên một cách đáng kể!Tôi cũng rất tiếc đã không lưu lại hình ảnh về cái điện thoại thập niên 80 khi chúng ta phải quay vòng từng số chứ không chỉ đơn giản bấm phím như bây giờ!

Sunday, June 5, 2016

Chạy Gây Quỹ Từ Thiện
Năm nào cũng vậy, cứ khoảng từ tuần thứ hai của tháng năm cho đến hết hè là các môn thể thao chạy, đi xe đạp, bóng chuyền trên cát… đua nhau nở rộ trên đường phố, công viên… Người ta thi thố tài năng để làm từ thiện. Tất cả tiền quyên góp cũng như tiền đóng lệ phí của vận động viên được giành cho hoặc trẻ em nghèo, bệnh viện nhi đồng hoặc tiếp thêm quỹ cho những công trình nghiên cứu y khoa…
Có thể nói môn chạy bắt đầu sớm nhất của mùa hè. Mấy năm gần đây, Ottawa hay tổ chức chạy khu vực trung tâm phố như điểm xuất phát từ tòa thị sảnh Ottawa rồi chạy dọc Rideau Canal hoặc chạy quanh quốc hội vào những ngày thứ 7, chủ nhật. Rất nhiều môn chạy khác nhau. Riêng Marathon cũng có Marathon và 1/2 Marathon! Rồi chạy 10 Km, 5 Km, 2 Km! Rất tiếc không có môn chạy… 1 hoặc 2 mét cho tôi trổ tài!
Người lớn chạy, trẻ em cũng… chạy! Trẻ em sẽ chạy cùng trẻ em vào những giờ giấc thuận tiện nhất! Tất cả đều cùng chung mục đích góp phần cho quỹ từ thiện.
Sáng sớm chủ nhật 29/5 vừa qua tôi không đứng xem ở điểm xuất phát mà đứng đón các vận động viên ở đích đến ngay trước tòa đại sứ quán Mỹ. Người đến xem ở điểm này không đông mà phần lớn người ta tập trung tại điểm xuất phát. Mỗi vận động viên chạy gần vạch đích được mọi người vỗ tay cổ vũ nhiệt liệt. Riêng cuộc chạy sáng chủ nhật Ottawa Half Marathon đã thu hút được 14427 người tham gia trong đó có 7994 nữ và 6433 nam . Những vận động viên này có cả chuyên nghiệp và bán chuyên nghiệp hoặc bất kỳ ai đó muốn tham gia, muốn giật giải! Giải thưởng có thể từ vài ngàn tới vài chục ngàn đô. Tôi tò mò đọc danh sách những nước tham gia cuộc chạy này thấy rất nhiều người đến từ châu Phi và những nước lân cận! Cũng như một chuyến du lịch hợp pháp dễ xin nhập cảnh nhất với lý do chính đáng và biết đâu, giật được giải nhất thì có vài chục ngàn bỏ túi mang về nước! Phần lớn, họ là những người trẻ.

Sunday, May 29, 2016

BẠN FACEBOOK
Xin mạn phép cụ Trần Tế Xương để nói về " Bạn" Facebook:
Kết bạn ngày nay đã khác rồi,
Một người biết mặt, chín người không.
Còn nhớ thuở học trò, mỗi lần cha mẹ đi họp phụ huynh về thế nào cũng hỏi ; " Cái cậu, cô A, B, C, D... có phải là bạn của con không"? Nghe cách hỏi và nhìn nét mặt các cụ là biết liền "Ý đồ" cha mẹ. Cái "thằng" A học dốt lại chuyên môn trốn học! Cái con bé B tí tuổi đầu đã tập tễnh học yêu.... Sức mấy ta dám hiên ngang đáp lời cha mẹ : " Nó là bạn con"! Trả lời thế khác nào lộ " bí mật" của mình lại còn khắc thêm vết hằn lên trán mẹ, cha? Lớp học tối đa 50 tên ai mà không là bạn? Ngồi cùng lớp, có khi cùng bàn. Cùng nghếch mắt nhìn lên tấm bản đồ thầy địa lý đang chỉ trên bảng! Cùng cuống cuồng sợ hãi chạy trối chết những buổi tối đi học về ngang qua nghĩa địa... Cùng… chung nhiều thứ lắm! Còn biết nhà "Nó" ở ngõ nào, có mấy anh chị em, bố mẹ nó làm gì... Biết hết! Biết kỹ thế mà chưa chắc đã " Bạn" dù " Nó" đã và vẩn là bạn cùng lớp từ lâu rồi!
Bạn hiểu theo nghĩa học trò chúng tôi là người hợp với mình về một góc nhìn nào đó! Như cả nhóm cùng chung sở thích đọc thơ ... Tình!? Có vài "Thằng" thuộc loại chậm nói nhưng "chúng" bám chặt nhau mọi nơi mọi lúc để chia sẻ đề tài mới nhất trong "Toán học tuổi trẻ" ! Cùng vò đầu, nhăn trán tìm ra nhiều cách giải cho một phương trình... Lại có những cô tụ tập nhau để hát hò hay chỉ cho nhau cách đan kiểu áo mới... Nghĩa là, đã được người khác coi là bạn thì ngoài vấn đề biết rõ về nhau còn cần phải có một vài điểm chung nhau để những khi tụ họp bàn chuyện trên trời dưới bể thấy vui, hấp dẫn đến mức độ không muốn ra về mới có thể coi nhau là bạn. Thế nên, khi cha mẹ hỏi về bạn của mình nghĩa là họ muốn tìm hiểu tính cách con của họ chứ không phải họ quan tâm đến tính cách đứa trẻ khác học cùng lớp con mình! Các bậc cha mẹ thường tin : " Gần mực thì đen"! Họ tin vậy thì ta cũng chứng tỏ : " Gần đèn thì rạng" bằng cách lôi con bé C giỏi văn nhất lớp và "Thằng" D chuẩn bị đi thi học sinh giỏi toán toàn tỉnh là bạn để yên lòng cha mẹ! Mà ta có dối trá đâu! C và D học cùng lớp với ta từ cấp một đến hết cấp 3 kia mà!
Dân Facebook rất thoáng trong vấn đề "Bạn"! Không khó khăn trong việc nhận người khác là bạn như ta ngày xưa! Dĩ nhiên, phần lớn vẫn là những người đã từng quen biết với nhau ngoài cuộc sống. Đã từng chung trường chung lớp hay cùng cơ quan! Đã từng chia sẻ ngọt bùi cay đắng hoặc ít nhất chưa từng gặp nhau ngoài đời nhưng là bạn của bạn ta. Hoặc có nhiều trường hợp cảm mến nhau qua những áng thơ hay, những hình ảnh đẹp hoặc lời chia sẻ thân tình... Chưa gặp ngoài đời, chỉ biết nhau qua ảnh ( Không biết ảnh thật hay giả nữa!) nhưng ít nhất có vài điểm chung để cùng đem lại niềm vui cho nhau.
Không thể so sánh việc chọn bạn kỹ càng ngày xưa với việc coi bất cứ người thân, người lạ nào trên mạng muốn kết nối với ta làm bạn FB để biết cách nào hay hơn! Tất cả chỉ là tương đối và thích hợp với từng thời điểm nhất định! Nhưng, tôi có khắt khe không khi vẫn cứ mong muốn dù thân hay chưa quen trong quá khứ, ít nhất những người bạn trên mạng cũng cùng chung một vài sở thích nhỏ! Không gì khó thương bằng khi ta nhìn thấy bức tường màu trắng mà bạn ta khẳng định nó màu đen! Một áng thơ hay được cả nhà FB xúm vào ‘mổ xẻ” từ hay ý đẹp cũng như khiếm khuyết của nó sẽ là món quà tinh thần thanh cao không gì sánh nổi!

Thursday, May 19, 2016

Khi Chồng Không Lãng Mạn
Tôi tình cờ đọc một bài trên mạng do cô gái tuổi 32 tâm sự. Cô từ VN sang Mỹ ở lứa tuổi 20. Qua Mỹ, cô học xong đại học, có công việc làm tốt rồi lập gia đình với người chồng cũng ngừơi Việt như cô . Chồng cô là người tài giỏi có công việc tốt, kiếm tiền rất nhiều bảo đảm cho cô một cuộc sống sung túc. Biết chăm lo mọi việc và thương yêu cô. Tiền bạc giao hết cho cô quản lý, sử dụng tùy ý… Nhưng, chồng cô không Romantic như những người Mỹ bản xứ ( Thói quen bình thường của hầu hết đàn ông người Á)!
Ngày lễ, tết, sinh nhật, valentine… chồng cô chỉ biết đưa cô đi ăn, không bao giờ biết tặng cô một đóa hoa! Cô buồn nhưng không nói gì! Cô làm việc trong công ty nhỏ chừng trên dưới 100 công nhân. Ông chủ công ty đã có vợ con đàng hoàng và hơn cô 18 tuổi. Cách cư sử của ông với cô hay với bất cứ nhân viên trong hãng là đàng hoàng, lịch thiệp, tôn trọng lẫn nhau như bất cứ người Mỹ nào. Hôm sinh nhật cô, vừa bước chân vào phòng làm việc cô đã nhìn thấy lẵng hoa đẹp đặt trên bàn với tấm thiệp chúc cô ngày sinh nhật vui vẻ! Tấm thiệp không đề tên người gửi! Cả buổi làm, cô quẩn quanh với câu hỏi ai là chủ nhân lẵng hoa! Tan tầm, cô biết ông chủ là người tặng cô lẵng hoa này khi ông hỏi cô có thích lẵng hoa không? Về nhà, chồng dẫn đi ăn nhưng cũng chẳng biết tặng vơ một bông hoa hay một cử chỉ gì lãng mạn hơn ngày thường! Cô buồn rồi cô so sánh cách đối sử giữa chồng và ông chủ! Dần dần cô ngả vào tay ông chủ khi nào chẳng rõ! Rồi cô có thai! Những người mẹ khi mang thai thường hay mơ ước những điều tốt đẹp với hy vọng “Dạy” con mình từ thuở trứng nước! Riêng cô, cô dằn vặt, lo sợ đứa trẻ sinh ra tóc đen hay vàng? Mắt xanh hay nâu… Và tương lai cô sẽ về đâu nếu đứa trẻ không giống chồng cô?
Đọc xong bài này, rất nhiều người thương cô và trách anh chồng! Tôi lại không trách anh chồng mà tôi trách cô! Không phải người phụ nữ nào ở lứa tuổi 30 cũng có thể lấy được chồng tài giỏi lại biết yêu thương vợ ! Chồng cô không tặng hoa vì chồng cô đơn thuần như đa số những người đàn ông châu Á ít lãng mạn! Nếu chồng cô người Mỹ, ông ta có giao tiền lương cho cô quản lý, sử dụng tùy ý như ông chồng người Á không? Cô đã qua lứa tuổi 20, suy nghĩ của cô phải chin chắn khi cân nhắc mọi việc trước khi làm! Đã là vợ chồng, nếu chồng quá vô tâm, cô phải khéo léo tỏ cho chồng biết sở thích của mình! Chồng cô tin tưởng cô nhưng cô vẫn nghi ngờ! Nghi ngờ nên cô không nói thẳng cho chồng biết mình muốn gì! Đọc toàn bộ tâm sự của cô, tôi chỉ thấy cô im lặng, im lặng rồi ngả vào vòng tay người đã có gia đình mà cô biết chắc chắn: “ Không bao giờ ông ấy bỏ gia đình và những đứa con của ông ta”! Cô đã cân nhắc khi nghĩ đến điều đó nghĩa là cô đang tìm cho mình một hướng đi khác!
Có lẽ, cô không hề biết ở Mỹ, rất nhiều cặp vợ chồng phải đi làm nuôi gia đình nhưng chưa chắc đã có cuộc sống sung túc như cô! Có người phải làm tới 2 Job mới đủ chi trả cho nhu cầu sống và dành tiền lo cho con cái vào đại học! Những cặp vợ chồng đó có muốn chi tiền vào những lẵng hoa đẹp, lãng mạn nhưng chưa thiết thực để tặng nhau không? Hơn nữa, chồng cô đâu có quên lãng những ngày lễ, sinh nhật của cô: “ Những ngày đó, chồng tôi chỉ biết đưa tôi đi ăn nhà hàng”!
Tôi còn nhớ thập niên 80, khi mức lương tối thiểu trả cho công nhân 2.80/ giờ ( nhưng phần lớn các hãng xưởng trả cao hơn mức lương nhà nước qui định). Cô em tôi làm $ 4.00/giờ. Ngày Valentine, chồng cô khệ nệ vác bó hoa gồm 36 bông hồng hảo hạng hãnh diện vào thẳng phòng làm việc tặng cô giữa tiếng hò reo khích lệ của các cô bạn đồng nghiệp! Tất cả mọi người ai cũng tươi cười chúc mừng cô nhưng cô em tôi lại nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào nhận bó hoa từ tay chồng mà không nói một câu gì! Mọi người, kể cả chồng cô tưởng cô cảm động đến rơi lệ! Tôi cũng nghĩ như vậy nhưng về nhà, cô bảo tôi : “ Đúng là stupid! Bó hoa ngốn hết 2 ngày lương trong khi chúng em đang dành tiền mua nhà”!
Bạn sẽ làm gì nếu chồng bạn là người không lãng mạn?

Thursday, May 5, 2016

Park & Ride * Đậu Xe Và Đi Xe
Trên đường cao tốc gắn biển chỉ đẫn lối vào Park & Ride.
Tôi nghe cụm từ này từ lâu nhưng không hiểu rõ ràng và cũng chẳng muốn tìm hiểu vì thấy nó không liên quan tới mình! Cái gì mà đậu xe rồi lại đi xe ? Những người sống ở trung tâm thành phố đầy tiện lợi với hệ thống bệnh viện, siêu thị, nhất là các trạm xe bus nhan nhản khắp từng góc đường mà mỗi chuyến xe chỉ cách nhau từ 5 tới 10 phút chờ đợi chẳng khi nào nghĩ đến “dân” ngoại ô sẽ đến trạm xe bus bằng cách nào thì cần gì bận tâm tới Park & Ride?
Thập niên 80, trừ trung tâm thủ đô đông vui nhộn nhịp thì các vùng ngoại ô như Kanata chẳng hạn chỉ mênh mông bãi ngô, đàn bò và những nông trại ở cách nhau hàng vài cây số trở lên.
Trạm xe bus ngay lối vào Park and Ride 
 Khi các hãng điện tử đua nhau mở xưởng tại khu vực này thì nông trại dần lui bước dành chỗ cho hãng xưởng đồng thời khu dân cư cũng mở rộng đáp ứng nhu cầu của những người làm việc tại đó. Dần dần, người làm việc ở trung tâm phố cũng tìm cách mua nhà nơi đây vì “ nguồn” nhà trong phố đã cạn kiệt! Tuy nhiên, nếu so mật độ dân số ở Kanata với trung tâm phố thì vẫn hết sức thưa thớt.
Xe Bus đến đón khách 
Nếu như bây giờ, đa số dân công sở ở trung tâm phố chịu khó đi xe bus vì rất khó đăng ký được chỗ đậu xe tại nơi làm! Đó là chưa kể, ngoài tiền mua xăng còn phải cộng thêm tiền mua chỗ đậu xe! Chỉ riêng tiền trả cho chỗ đậu cũng đắt hơn tiền đi xe bus rất nhiều trong khi các trạm xe bus chỉ cách nhà mình vài bước chân thì tội gì đi xe riêng cho tốn tiền?
Bãi đậu xe ken kín 
Nhưng dân ngoại ô thì sao đây? Dân cư thưa thớt nên không phải góc đường nào cũng có trạm xe bus! Muốn tới trạm xe bus cũng một vài cây số! Nếu làm ở ngoại ô khỏi cần nói, họ sẽ đi xe nhà vì đa số chỗ đậu xe hãng xưởng ngoại ô miễn phí! Nhưng dân ngoại ô làm ở trung tâm phố có muốn chi tiền đậu xe đắt hơn tiền đi xe bus không? Mà có mua nổi chỗ đậu xe đang ngày càng khan hiếm không? Còn đi xe bus thì làm cách nào đi từ nhà đến trạm xe ? Chẳng lẽ bỏ việc hay chuyển nhà từ ngoại ô vào phố cho tiện đi xe bus? … Một bài toán hết sức đau đầu cho dân ngoại ô!
Đậu xe miễn phí tại đây rồi nhảy lên xe bus
Thế mà Park & Ride đã có giải pháp hết sức tuyệt vời. Không biết ai đã nghĩ ra giải pháp này? Vừa tiết kiệm lại vừa tiện lợi mọi đằng. Ngoài ra, còn tránh được lượng xe khổng lồ đổ vào trung tâm phố trong giờ đi làm mỗi buổi sáng gây tắc xe ! Tôi ghé vào Eagleson ( East ) Park & Ride. Ngay tại cổng vào là trạm đón xe bus có cả điện thoại công cộng cạnh đó dù thời buổi này, hầu như ai cũng sử dụng Cell phone. Đi sâu vào trong là những bãi đậu xe miễn phí rộng mênh mông có máy ảnh giám sát! Gần cuối bãi đậu lại thêm một trạm đón xe bus nữa! Những người ở ngoại ô nhưng làm việc trong trung tâm phố hay ở những nơi khó kiếm chỗ đậu xe hoặc phải trả tiền đậu xe… chỉ việc lái xe đến bãi đậu xe rồi ung dung vài bước chân nhảy lên xe bus đang chờ! Vừa tiết kiệm được tiền đậu xe, tiền mua xăng, tránh tắc đường trong giờ cao điểm cũng như không cần lo lắng nếu từ nhà đến trạm xe bus xa vài cây số! Bỏ tiền ra mua những lô đất rộng mênh mông ở ngoại ô xây bãi đậu xe miễn phí cho người dân đi làm trong trung tâm phố đã tiết kiệm được rất nhiều tiền bạc, thì giờ cho nhà nước và người dân !Park & Ride đơn giản, tiện lợi thiết thực cho tất cả mọi người!
Có cả điện thoại công cộng cho người cần sử dụng.