Hoa Phong Lan Và Người Lính
Thân tặng các bạn học trường Cấp 3 Yên thọ thời chiến tranh.
Khi còn ở tuổi học trò, tôi từng được nghe nói về loài hoa
này! Nào là loại hoa mang phong cách quân tử không ăn bám cây chủ! Nào là hoa
đẹp lung linh và lâu tàn… Trong thâm tâm, tôi rất mong một lúc nào đó được chiêm
ngưỡng loài hoa vương giả này nhưng rất xa vời với tôi lúc đó!
Rồi tôi được một người bạn học cùng trường, cùng khóa miêu tả
về sắc màu của hoa này khi anh đã tự tay hái chùm phong lan ở… Rừng Trường
sơn!
Số là, khi tôi và các bạn đồng khóa đang chuẩn bị cho kỳ thi
tốt nghiệp phổ thông thì có một đợt tuyển tân binh mới vào Nam ! Đợt tuyển
này đã lấy ở lớp tôi khoảng 5, 6 bạn học! Thường thường trước ngày bạn học nhập
ngũ, tất cả những người cùng trường, lớp hay tổ chức tiễn đưa. Rất đơn giản, chúng
tôi góp tiền mua một vài kỷ vật nhỏ như một cuốn sổ tay, một cây bút máy….để tặng người lính mới. Cô
nào có người yêu nhập ngũ thì sẽ mua một chiếc khăn mùi xoa rồi thêu lên chiếc
khăn những điều gì mình muốn nói, chưa dám nói hoặc sẽ nói cho người yêu mang theo khắp chặng đường hành quân!
Theo nhóm bạn học đi tiễn tân binh nhập ngũ hôm đó, chúng
tôi rẽ vào nhà một bạn cùng trường! Vì không cùng lớp nên tôi cũng chẳng biết
rõ về bạn này nhưng vì bạn sẽ là người trực tiếp đi bảo vệ tổ quốc nay mai nên
tất cả nhóm vẫn vào chúc bạn lên đường may mắn! Có vẻ bạn ấy rất cảm động khi
bỗng dưng có tới chục đứa con gái ngày thường nghịch ngợm, ngổ ngáo hôm nay tự
nhiên thùy mị, dễ thương nện guốc cao gót vào thăm bạn và dịu dàng tình cảm
chúc bạn lên đường hoàn thành nhiệm vụ! Cái tình cảm ấy theo bạn tới rừng
Trường sơn nên khi bạn tự tay nâng chùm phong lan đặt cạnh võng rồi hý hoáy
viết một lá thư chung gửi cho nhóm con gái chúng tôi đã đến tiễn bạn ngày ấy!
Nội dung thì dài nhưng tôi chỉ còn nhớ một đoạn đáng nhớ nhất : “ Anh đang ở giữa
rừng Trường sơn bạt ngàn hùng vĩ! Anh mơ
một ngày không xa sẽ trở về trong đoàn quân chiến thắng với chùm phong lan trên
tay để tặng các em gái hậu phương”!Ôi chao, đọc chung lá thư của bạn mà tất cả bọn con gái
chúng tôi tròn mắt nhìn nhau ngạc nhiên vì tự nhiên “ bị” hạ xuống hàng Em?? Không lẽ
vừa bước chân vào lính đã lớn thêm vài tuổi ? Đã có thể xưng “ Anh” với những
cô bạn bằng tuổi học cùng khóa mà mới hôm qua vẫn còn xưng hô Cậu Tớ ngang hàng?
Cái tuổi 16, 17 của tụi con gái chúng tôi nhiều tự ái lắm vì thấy mình rất “người lớn” nên khó chấp nhận
người khác bằng lứa tuổi xưng “Anh” ! Nhưng chúng tôi cũng chỉ ấm ức chút xíu
rồi quên vì bạn ấy dù sao cũng đang là người lính ngoài chiến tuyến trực tiếp
đối diện với hiểm nguy để bảo vệ hòa bình!Thế nhưng tôi gặp rắc rối với thầy chủ nhiệm khi thầy biết
chúng tôi nhận được thư “ người lạ” ! Quả thật là tôi bị tiếng oan khi bỗng
dưng bạn ấy “ bốc” tên tôi đề ngoài bì thư gửi cho chúng tôi qua bưu điện! Thầy chủ nhiệm
không đọc thư mà thầy chỉ biết tôi là người nhận thư mà người viết thuộc phái
nam nên thầy nghiêm khắc nhắc nhở tôi: “ Em phải dồn hết sức cho kỳ thi
này, đừng có thư từ vớ vẩn để rồi trượt!” Tôi thanh minh thế nào thầy cũng
không hiểu! Ức muốn phát khóc tôi hỏi lũ
bạn lá thư chuyền tay nhau đọc đang ở đâu để “trình thầy” thì chẳng ai có thể
biết “hắn” ở nơi mô! Một lá thư chung mà một đứa đọc cho cả bọn con
gái nghe rồi bình luận rôm rả và cười khúc khích lại có thể là lá thư “tình”
sao?? Thế hệ chúng tôi sao nghiêm khắc vậy?Rất tiếc, khi bạn ấy chiến thắng trở về thì tôi không có cơ
hội gặp lại để coi bạn ấy có giữ lời hứa: “Trên tay cầm chùm phong lan Trường
sơn để tặng các em gái hậu phương”??
No comments:
Post a Comment