Ông Nói Gà Bà Nói Vịt
Ngày nghỉ chủ nhật như thường lệ quãng xế trưa tôi lững thững thả
bộ trên đường Somerset khu Chinatown để đi chợ mua thức ăn
“đặc Việt” đãi cả nhà. Đi ngang qua lối vào bãi đậu xe dưới chân cổng Ottawa
Chinatown Gateway thấy một ông “Tây” cỡ tuổi 50 đang nghe cell phone với nét mặt căng thẳng ! Đứng cạnh ông là hai
người phụ nữ Á châu, một người chừng trên dưới 80 và một người khoảng 50. Nhìn
cách ăn mặc của họ không giống những người Á châu sinh sống tại đây! Tôi đang
tính vượt qua họ thì “Ông Tây” nhìn tôi với ánh mắt " cầu cứu"! Tôi
hơi ngạc nhiên và nghĩ có thể mình hiểu lầm nên " làm ngơ" đi thẳng!
Ông nói vội một câu với người ở đầu dây: " Làm ơn chờ một chút" rồi
ông đưa cái phone ra dấu nhờ tôi nghe! Ông nói: “ Bà làm ơn nghe giúp, hai quí
bà này đang cần giúp đỡ mà tôi không biết tiếng Hoa"! ( Lại một màn thông
dịch bất đắc dĩ như lần tôi đã gặp cách đây trên chục năm) ! Tôi từ chối : “
Xin lỗi, tôi không biết nói tiếng Hoa! ” Rồi tôi quay sang hai người đàn bà cố
gắng nói chắp nhặt vài từ tiếng Hoa tôi biết lõm bõm từ khi ở Hongkong để tỏ
cho họ rõ tôi muốn giúp họ nhưng tôi không biết nói tiếng của họ! Dĩ nhiên, họ
chẳng hiểu thứ tiếng Hoa “bá láp” của tôi! Tôi đành đưa tay chỉ vào mình
và nói chậm rãi; “ Việt Nam”! Thật kỳ lạ khi hai từ Việt nam được thốt ra
thì bà cụ già vừa cười vừa chảy nước mắt đáp lời: “ May quá, phúc đức quá, Chúa
đã giúp con. Tôi là người Việt nam cô ạ”! Người phụ nữ trung niên đi cùng cũng
mừng không kém và hai mắt chị đã đỏ hoe: “ Vâng, chúng em là người Việt!
Chị làm ơn giúp mẹ con em”! Tôi ngẩn ngơ ! Tôi có thể giúp họ gì đây và tại sao
họ cần giúp! Ông “ Tây” còn vui hơn, ông tươi cười nói với tôi rằng ông
đang lái xe vào bãi đậu xe thì thấy hai người phụ nữ này nhìn ông với ánh mắt
cầu cứu rồi đưa cái cell phone của họ ra hiệu cho ông nghe. Ông chẳng hiểu
người đầu dây kia nói gì và ông đoán họ là người Chinese! Thế đấy, cứ da vàng
mũi tẹt là Chinese hết! Rồi sực nhớ , ông lại đưa cái cell phone cho tôi nói
tôi nghe tiếp! Đành phải cầm và may quá, vừa đặt vào tai đã nghe thấy giọng nói
dồn dập của người đàn ông đầu dây bằng tiếng Việt: “ Sao mà không trả lời vậy?
Chị đang ở đường nào?” Tôi vội trả lời: “ Hình như hai người phụ nữ là người
nhà của ông đang đợi ông đón”! “ Ông nói : “ Tôi biết rồi nhưng họ đang ở đâu
vậy”? “ Họ đang ở trung tâm Chinatown”! “ Tôi cũng đang ở trung
tâm Chinatown” Ông trả lời ! Tôi thêm chi tiết cho ông dễ tìm: “ Họ đang
đứng ở Chinatown Gateway”! “ Tôi cũng đang đứng ở Chinatown Gateway”! Tôi đưa
mắt quan sát bốn phía mà chẳng thấy người đàn ông Á nào đang đứng ở Gateway!
Tôi lại bổ xung thêm: “ Họ đang đứng ở trước con sư tử”! “ Ủa, sao lạ vậy? Tôi
cũng đang đứng ở trước con sư tử’! Quái lạ, tôi lẩm bẩm và nói với người đầu
dây: "Ông đợi chút, tôi cần hỏi thêm vài chi tiết với hai người thân
của ông”! Rồi tôi hỏi họ ở đâu, bà cụ nhanh nhẹn trả lời : “ Tôi ở Cara”! Cara
? Là đâu nhỉ? Hình như tôi chưa biết tên đường này! Cụ giải thích : “ Cara cũng
là nước như Việt nam”! Chắc cụ định nói cụ ở Canada? Thôi được! Hỏi cụ có
biết nhà cụ ở đường nào thì cụ chịu chết! Người phụ nữ đi cùng cụ cũng “ rứa”!
Đành quay lại nói với người trong điện thoại: “ Chúng tôi đang đứng ở cổng
China Gateway góc đường Somerset và Cambridge ! Còn ông”? “
Tôi cũng đứng ở cổng China trên đường St Laurent” ! Tôi “ thét”
lên: “ Vậy mà ông bảo ông đang ở trung tâm Chinatown! Đường St Laurent đâu
có cổng China? Từ St Laurent đến đây phải ít nhất 15 phút xe” ! Ông ta không
đính chính mà nói : “ Vậy nhờ chị chỉ đường cho tôi đến đó”!Tôi nói ông lên
Queensway hướng Tây rồi xuống Bronson hướng Bắc. Rẽ trái vào đường Somerset sẽ
nhìn thấy cổng China Gateway ngay. Chúng tôi đang đứng ở đó. Tôi hỏi ông có
biết đường Somerset không? Câu trả lời là không! Hỏi tên mấy con
đường lớn gần Somerset như đường Bank, đường Wellington… Ông
đều không biết! Xe ông lại không có GPS… Tôi bó tay và trách nhẹ: “ Thật không
hiểu tại sao ông là người Việt ở Ottawa mà lại không biết
đường Somerset"! “ Tôi đâu có ở Ottawa"! Tôi hết hồn:
“ Vậy bây giờ ông đang ở đâu”? “ Tôi ở Montreal”! Chúa ơi, tôi tự hỏi : “
Chuyện gì đang xảy ra vậy” ? Rồi tôi cho ông biết hai người thân của ông đang ở
Ottawa! Ông nói: “ Chị bảo họ quay trở lại Toronto đi! Làm sao tôi có
thể đón họ ở Ottawa”! Rồi ông cúp máy! Tôi quay sang hỏi hai người đàn bà
: “ Thực ra, bà và chị ở Montreal hay ở Ottawa” ? Bà cụ trả lời:
“ Chúng tôi ở Tô rô” ! Trời đất, hết Cara bây giờ lại Toro”! “ Thế hai người
định đi đâu”? “ Đi thăm cậu em họ ở chỗ cô vừa nói với cậu ấy đấy” ! “ Nếu thế
thì cụ đã đi nhầm đường rồi! Đây là thủ
đô Ottawa cách Montreal khoảng 200 Km”! Rồi tôi hỏi họ làm
cách nào đến đây! Họ kể dài dòng, lộn xộn mọi chi tiết rất khó hiểu nhưng đại
loại tôi hiểu họ ở Tô rô tới đây bằng xe bus đường trường 4 tiếng
đồng hồ…Họ muốn đi Montreal để thăm người em họ. Tôi hỏi muốn đi Montreal mà
sao lại đến Ottawa? Họ nói họ không biết tiếng Anh nên thấy xe vào bến cho tất
cả hành khách xuống thì họ tưởng đã đến Montreal! Rồi họ cho tôi xem tập vé!
Thì ra, họ từ thành phố Toronto mua vé đi Montreal. Vé xe ghi rõ
họ khởi hành từ Toronto lúc 10 : 30 tới Ottawa 2 : 30 và
chuyển sang xe bus khác để đi Montreal lúc 3:30! Sau khi nghe tôi
giải thích, cả hai sợ hết hồn và luống cuống không biết phải làm sao, tôi an ủi
: “ Thôi, bác và chị theo tôi đến tiệm tóc cô em tôi gần đây để gọi Taxi đưa
hai người trở lại bến xe bus rồi bắt xe đi Montreal”! Họ lo sợ đã quá giờ
nhưng cô em Nancy chủ tiệm Nancy Hair Studio cho biết xe bus từ
Ottawa đi Montreal cứ một tiếng có một chuyến và giờ giấc trên vé không thành
vấn đề, trễ chuyến này đi chuyến khác! Rồi cô còn nhiệt tình mời hai người uống
nước, gọi Taxi đưa họ ra bến xe… Trước lúc chia tay, bà cụ cảm động nói chúng
tôi sẽ được chúa trời phù hộ, khen chúng tôi là những người nhân đức… Chúng tôi
chúc hai người gặp may mắn, dặn dò khi đến bến xe đi vào thẳng quầy có người
ngồi đưa vé cho họ coi thì họ sẽ đưa lên đúng tuyến xe.
Đến Montreal thì ngồi ngay bên trong bến gọi điện thoại cho
người đến đón, đừng đi ra khỏi bến xe, dặn họ từ Ottawa đến Montreal khoảng 2
giờ nên nếu xe có đỗ dọc đường cho mọi người nghỉ thì đừng xuống mà phải chừng
2 giờ mới được xuống...Cô em tôi còn cẩn thận nói họ kiểm tra xem tập vé xe có
còn trong túi hay rơi đi đâu … Đợi mãi không thấy Taxi, một cậu khách da trắng
quen của tiệm Nancy ngỏ ý đưa hai người ra bến xe! Bà cụ lại tấm tắc khen
người ở đây nhân đức. Ngồi trong xe, hai người tươi cười vẫy chào và giơ cao
tập vé xe bus cho chúng tôi nhìn.
Khi tôi “gõ” bài này thì chắc họ đã ở trong vòng tay người thân
tại thành phố Montreal ( Hy vọng thế)! Bà cụ còn cho chúng tôi biết
bà là người Trà cổ!Cụ và mấy anh chị em đến Canada trên 25 năm rồi. Tôi cũng
quên không hỏi tên bà cụ và cô con gái! Có vẻ như bà cụ còn tháo vát hơn cô
con!
No comments:
Post a Comment