Showing posts with label Già. Show all posts
Showing posts with label Già. Show all posts

Saturday, September 24, 2011



Những Ngày Xưa Thân Ái

Già

Minh Thành

Đời thường có nhiều nghịch lý ! Khi còn nhỏ, người ta mong mau lớn . Khi lớn lên lại mong mình trẻ lại ! Tôi có cô bạn cùng lớp hơn tôi một tuổi . Khi tôi 17 thì cô 18 , cô đủ tuổi thực hiện nghĩa vụ công dân . Cũng năm đó, thầy hiệu trưởng trường tôi ứng cử hội đồng nhân dân thị trấn . Trong danh sách niêm yết dán trên tưòng cho cử tri theo dõi, họ ghi thành phần của thầy là : Trí thức tiểu tư sản ! Không phải thành phần được tự hào như : Công nhân , Nông dân ! Bà con khu phố tôi đọc thành phần thầy thì họ thắc mắc tại sao một ông tư sản cũng được ứng cử ? Chúng tôi nói thầy là thầy giáo và là hiệu trưởng chứ không phải tư sản gì hết nhưng ai tin mấy cô cậu học trò mặt đang búng ra … Trứng cá ? Hình như năm đó thầy … Trượt ? Tôi không nhớ rõ những gì xảy ra sau bầu cử mà tôi chỉ nhớ không khí náo nức, bận rộn trước và trong ngày bầu cử thôi . Tôi có điều kiện quan sát kỹ càng vì nhà tôi đối diện uỷ ban . Hôm bầu cử, cô bạn 18 tuổi của tôi mặc áo phin nõn hồng nhạt , quần đen trên bó dưới loe, đi guốc cao , tóc “ một sóng” trang nghiêm như “ bà cụ non” đi đứng tỏ ra chững chạc bước vào phòng bỏ phiếu . Cái mặt thì vênh vênh ra vẻ ta đây người lớn không thèm cười nói nhí nhố như mấy đứa bạn cùng hội phố , mỏ đang tụ tập trước cửa nhà tôi để nhìn nó với con mắt ghen tỵ . Chúng tôi ghen tỵ mình chưa đủ tuổi đi bầu !
Rồi chỉ vài năm sau , khi hội bạn chúng tôi trở thành người lớn thực thụ . Đứa tốt nghiệp đại học, đứa tốt nghiệp cao đẳng …Tất cả đã : “ Người cầm bút, người cầm súng , người đi xa” chỉ còn dịp gặp nhau những ngày tết . Nhà tôi vẫn là trung tâm hội họp như xưa . Chúng tôi vẫn nhí nhố như tuổi 17 . Vẫn tranh nhau kể lại những gì mình đã trải qua để rồi cười nói không ngớt. Giữa không khí náo nhiệt ồn ào đó , “Ông” kỹ sư thuỷ lợi ( Vâng, tôi xin gọi P Đ H là ông vì hắn ta đã là kỹ sư thuỷ lợi. Hình như đây là lần đầu tiên tớ gọi cậu là " ông" đấy H nhỉ ?) quát to lên : “ Làm gì mà như cái chợ vỡ thế ? Có im đi một chút được không ? Tưởng còn trẻ lắm à ? Gần tới “ Băm” cả rồi đấy” ! Câu cảnh cáo này có sức mạnh làm tất cả im bặt , ngơ ngác nhìn nhau ! Gần “ băm” ( tuổi ba mươi) rồi hay sao ? Khi đó , người lớn tuổi nhất trong cả bọn mới xấp xỉ 25 tuổi chứ mấy ? Câu cảnh cáo của P Đ H có sức mạnh như trái bom tấn làm cho bầu không khí đang náo nhiệt bỗng nhiên ỉu sìu ! Hình như lúc đó , chưa có đứa nào chính thức sỏ mũi được một nửa của mình để đưa ra trình diện bạn bè cả ! Hình như ai cũng đang là chiến sỹ “ Phòng không” !