Hậu Ngày 8 Tháng 3
Ảnh lấy từ trên mạng
Cùng trong một giấc trưa hè
Nàng say mộng điệp chàng... è cổ trâu!
Ngày mồng tám tháng ba đã qua nhưng dư âm còn vọng lại. Sáng nay vừa mở FB đã thấy hai hình ảnh rất tiêu biểu cho niềm vui và… nỗi buồn(!?) của hai phe! Chị bạn yêu hoa nâng niu trân trọng post lại lẵng hoa lan tím được tặng ngày 8/3 vẫn còn tươi ! Phe kia post một bức họa ông tải xuống từ mạng . Nếu chỉ tải xuống trình làng không kèm theo poem (thơ) nói lên nỗi lòng ẩn ức của tác giả thì ắt hẳn phái nữ khá … mát lòng với bức họa này! Tôi xin mạn phép tác giả bài thơ “ Vịnh bức tranh” đã có công đào được bức họa từ biển tranh mênh mông trên mạng cho tôi được copy lại ở trang FB tôi làm chủ để viết vài dòng cảm nghĩ về bức tranh cũng như ẩn ý bài thơ.
Bức tranh ( đăng kèm theo) tôi hiểu nó chỉ đơn giản vẽ lại một cảnh trong cuốn phim sống động về sinh hoạt gia đình khi người vợ thức dậy từ sáng tinh sương lúc ông chồng còn đang ca bài “ Kéo gỗ” một cách nồng nàn! Bà vợ nhẹ nhàng xuống bếp nấu cơm, pha trà sẵn sàng cho cả nhà! Bà ý tứ đến độ không dám gây một tiếng động nhỏ để làm đứt đoạn bài ca của chồng! Xong cơm nóng, canh ngọt dành cho chồng, con. Bà vội vã khoác lên người cái áo bông cũ rách không còn đủ ấm chống chọi với cái rét tê tái sáng sớm tinh sưong rồi bà rón rén như kẻ trộm bước ra khỏi nhà một cách âm thầm để thui thủi một mình trên đường lạnh vắng yên tĩnh đến rợn người! Bà “trốn” chồng đi đâu? Xin thưa bà trốn chồng để bà đi “ …Buôn bán ở mom sông / Nuôi đủ năm con với một chồng.”
Biết bao nhiêu bà mẹ, bà vợ VN đã và đang âm thầm đặt gánh nặng gia đình lên vai, lo toan cho cả nhà từ A đến Z nhưng hình như chỉ có cụ Trần Tế Xương đề cập đến điều này! Thanks cụ!
Bà quần quật làm việc đến xế trưa dưới ánh nắng gay gắt hút hết sức lực của mình mới rồi mới chịu về nhà nằm nghỉ chút xíu lấy sức buổi chiều mò cua bắt ốc bổ xung chất đạm cho bữa cơm tối của “ Năm con với một chồng”( Năm con với một chồng được ăn còn bà: Cơm thừa canh cặn thế nào cũng xong)! Nhà nghèo , đất ít đến độ không có nổi hai cái cây hay cột để mắc võng nên ông chồng giỏi lắm đứng thay cây chừng một tiếng đồng hồ buổi trưa cho vợ tranh thủ ngủ lấy lại sức đi cày tiếp mà cũng phải kêu toáng lên: “ Ách đàng quàng cổ ai người vẫn cam” cho thiên hạ … biết công!!!
Người ta làm từ sáng đến tối âm thầm vậy mà không một lời ca thán! Lúc nào cũng tươi như hoa, lúc nào cũng đảm đang việc nhà lại còn : Môi xinh ngào ngọt kêu chồng Honey! Vậy mà nhìn cái “ bản mặt” của ông “cây” chồng bí sị, đầy khổ ải như đang chịu cực hình!! Ai mà ngủ được? Cả một cuốn phim bắt đầu từ lúc bà vợ thức dậy đi làm không được trình chiếu mà chỉ điệp khúc mãi cái cảnh bà vợ “Snore” làm nhân vật điển hình!!
Tôi đoán cả họa sỹ và nhà thơ trong ngày 8/3 mấy hôm trước cũng theo phong trào Gallant nửa của mình mà xung phong bếp núc! Tưởng dễ nhưng khi bắt tay vào việc thấy rối như mối bòng bong nên còn ấm ức! Không biết hôm đó các bà, các chị được ăn cơm sống hay khê mà vẫn phải “ ngậm bồ hòn làm ngọt” ? Khổ thân cho phái nữ ngày vùng lên! Chúng ta phải tranh đấu tiếp cho một năm có 365 ngày phụ nữ các bóng hồng ạ.
No comments:
Post a Comment