Những ghi nhận, những cảm nghĩ về nhân tình thế thái sẽ được thể hiện ở trang Viet-Ca ( Việt nam -Canada )
Friday, September 30, 2011
Nancy Hair Studio
Minh Thành
Tiệm tóc này nằm ngay trung tâm thương mại người Á ( Hoa , Việt , Nhât , Hàn , Ấn…)nhưng đa số là Hoa , Việt mà người ta thường có một tên gọi chung : Phố Tầu.
Nancy Hair Studio ở vị trí đối diện tiệm ăn Tầu lớn và nổi tiếng nhất Ottawa : Tiệm Yangtze mà hầu như mọi đám cưới người Việt , người Hoa đều đặt tiệc tại đó. Tiệm chỉ cách cổng vòm phố Tàu vài bước chân. . Tiệm tóc này có thể nói là tiệm tóc đầu tiên của người Việt ở trung tâm phố Tầu từ thập niên 80 . Chủ tiệm đầu tiên là người Việt và chủ tiệm bây giờ cũng người Việt . Có nhiều lý do để người ta đến tiệm Nancy . Thứ nhất: Chủ tiệm nói tiếng Việt , tiếng Anh và sau một thời gian làm ở phố có đông người Hoa đến cắt tóc, cô nói được cả tiếng Hoa .Khả năng học nói tiếng người khác của cô chủ tiệm rất nhanh và cái chính là cô không tỏ ra ngượng nghiu trong cách phát âm . Do đó, nếu sau vài tháng ta đến tiệm cắt tóc và bỗng nhiên nghe cô líu lo tiếng Ấn độ chẳng hạn thì cũng không có gì lạ ! Nhưng theo tôi ,lý do chính để khách đến rồi quay lại là kỹ thuật cắt . Có thể tóm gọn trong hai từ : Nhanh , Đẹp. Đố bạn tìm được “ tóc mai sợi vắn sợi dài” hoặc bị cắt lệch . Đó là lý do tiệm có thể trụ được vững chãi mấy chục năm ở nơi tiền thuê tiệm đắt đỏ có tiếng tại thủ đô Ottawa này. Bên cạnh tóc, tiệm còn đảm nhiệm cả làm móng chân, móng tay . Facial , Wax ,Xăm ,bấm lỗ tai … Ngoài ra , vị trí tiệm rất tiện lợi cho mọi dịch vụ vì các tiệm thực phẩm , tiệm ăn , văn phòng luật sư, văn phòng bác sỹ … hoặc nằm trên đường chính này hoặc nằm các đường lân cận giúp cho ta chỉ cần đậu xe một nơi rồi có thể đi bộ đến các nơi khác một cách dễ ràng theo kiểu một công đôi ba việc . Tóm lại , tiệm này gần như hội đủ tiêu chuẩn lý tưởng về Thiên thời, Địa lợi, Nhân hòa . Bạn có thể tới thăm Nancy Hair Studio tại 693 Somerset St ,W . Số điện thoại : ( 613) 236 7097 .
Wednesday, September 28, 2011
Những Ngày Xưa Thân Ái
Những bài thơ hay truyền miệng
Hội Phố
Khi tôi còn trong lứa tuổi học trò , chúng tôi thường rủ nhau đến trường từng nhóm vừa đi vừa đọc truyện cho nhau nghe cũng như truyền miệng lại những áng thơ hay mình biết . Thơ hay tuổi mộng mơ thường là thơ tình . Hầu như ai cũng biết bài “ Hai sắc hoa ti gôn” của TTKH. Rồi thơ Nguyễn Bính , Xuân Diệu, Xuân Quỳnh… Và một số bài thơ dịch nữa . Có một bài thơ dịch tôi rất thích khi đó là bài : “ Em bảo anh ” . Vì chỉ là truyền miệng nên không biết tác giả là ai, người nước nào … Xin chép lại hai bản dịch để bạn thưởng lãm .
Em bảo anh
Em bảo anh về đi
Sao anh không ở lại ?
Em bảo anh đừng đợi
Sao anh vội đi ngay ?
Lời nói như gió thoảng mây bay
Anh ngốc lắm chẳng hiểu em gì cả!
***
Em bảo anh
Em bảo anh đi đi
Sao anh không đứng lại ?
Em bảo anh đừng đợi
Sao anh vội đi ngay ?
Khi lòng em say say
Sao mà anh ngốc thế ?
Monday, September 26, 2011
Chipmunks - Happy Birthday to You!!!
Sinh Nhật
Ở nước ta vào thập niên 70 , nơi tôi ở cái khái niệm sinh nhật là một khái niệm trong sách vở . Tôi chỉ được dự sinh nhật “ Hơi” khi tôi ở tuổi 16 . Số là, tôi có quen một cô bạn khác lớp con nhà có của ăn của để . Cô có anh người yêu chuẩn bị đi lính và cô đã tổ chức mừng sinh nhật cho mình . Cô đánh tiếng mời tất cả bạn quen biết ai có thời gian lên nhà cô dự cho vui . Người nọ truyền lại người kia và nghe đâu cũng đông người tham dự . Có bánh kẹo và trà xanh . Tôi bận việc không tham gia nhưng tôi vẫn được bạn bè kể lại và tôi hình dung “ Nó” ( tiệc sinh nhật) như là một điều gì mới mẻ và văn minh lắm . Chỉ tưởng tượng một cái gì cao xa không thuộc về mình thôi chứ chưa biết “ mặt mũi” cái tiệc sinh nhật nó hình vuông hay hình tròn .
Rồi tự nhiên tôi cũng được hưởng cái thú của một sinh nhật đầu tiên trong đời khi tôi đã ngoài 20 do gia đinh và bạn bè tổ chức . Họ hoàn toàn không cho tôi biết . Tôi thản nhiên xuống phòng khách đón bạn đến chơi như thường lệ vào các tối thứ bảy, chủ nhật . Khi đó, Ottawa rất ít người Việt nên mấy mống Vietnamese cùng lớp học Anh ngữ trở lên thân thiết đi đâu cũng ới nhau . Cũng như ở Việt nam , nhà tôi vẫn là trung tâm tụ họp .Tối hôm đó , tôi vừa ngồi xuống bàn chuẩn bị đấu hót thì tự nhiên đèn phụt tắt . Mọi người im lặng rồi từ trong bếp , cô em gái tôi với chiếc bánh sinh nhật lập lòe ánh nến từ từ bước ra phòng khách . Tất cả bạn tôi đồng thanh cất cao giọng hát “ Happy Birthday To You” . Rồi đèn sáng trở lại, chiếc bánh trang trí màu hồng lung linh ánh nến đã đặt trươc mặt tôi . Tất cả các bạn của tôi chăm chú nhìn tôi đứng trước chiếc bánh sinh nhật đầu tiên của mình . Một người nói: “ Hãy ước nguyện điều gì trước khi thổi nến” ! Tôi đã thì thầm ước nguyện điều mình mong ước nhất khi đó ( Hình như trong ngày sinh nhật , không nên tham lam ước nguyện nhiều điều vì chỉ duy nhất một điều ước nguyện được linh ứng thôi) ! Tôi đã ước nguyện một điều , chỉ một điều rồi thổi tắt nến . Cô bạn ngồi gần tò mò : “ Hãy nói cho mọi người biết điều ước nguyện của cậu đi” ! Tôi im lặng rối bỗng nhiên ứa nước mắt ! Tôi đã ước nguyện điều gì ?
Saturday, September 24, 2011
Những Ngày Xưa Thân Ái
Già
Minh Thành
Đời thường có nhiều nghịch lý ! Khi còn nhỏ, người ta mong mau lớn . Khi lớn lên lại mong mình trẻ lại ! Tôi có cô bạn cùng lớp hơn tôi một tuổi . Khi tôi 17 thì cô 18 , cô đủ tuổi thực hiện nghĩa vụ công dân . Cũng năm đó, thầy hiệu trưởng trường tôi ứng cử hội đồng nhân dân thị trấn . Trong danh sách niêm yết dán trên tưòng cho cử tri theo dõi, họ ghi thành phần của thầy là : Trí thức tiểu tư sản ! Không phải thành phần được tự hào như : Công nhân , Nông dân ! Bà con khu phố tôi đọc thành phần thầy thì họ thắc mắc tại sao một ông tư sản cũng được ứng cử ? Chúng tôi nói thầy là thầy giáo và là hiệu trưởng chứ không phải tư sản gì hết nhưng ai tin mấy cô cậu học trò mặt đang búng ra … Trứng cá ? Hình như năm đó thầy … Trượt ? Tôi không nhớ rõ những gì xảy ra sau bầu cử mà tôi chỉ nhớ không khí náo nức, bận rộn trước và trong ngày bầu cử thôi . Tôi có điều kiện quan sát kỹ càng vì nhà tôi đối diện uỷ ban . Hôm bầu cử, cô bạn 18 tuổi của tôi mặc áo phin nõn hồng nhạt , quần đen trên bó dưới loe, đi guốc cao , tóc “ một sóng” trang nghiêm như “ bà cụ non” đi đứng tỏ ra chững chạc bước vào phòng bỏ phiếu . Cái mặt thì vênh vênh ra vẻ ta đây người lớn không thèm cười nói nhí nhố như mấy đứa bạn cùng hội phố , mỏ đang tụ tập trước cửa nhà tôi để nhìn nó với con mắt ghen tỵ . Chúng tôi ghen tỵ mình chưa đủ tuổi đi bầu !
Rồi chỉ vài năm sau , khi hội bạn chúng tôi trở thành người lớn thực thụ . Đứa tốt nghiệp đại học, đứa tốt nghiệp cao đẳng …Tất cả đã : “ Người cầm bút, người cầm súng , người đi xa” chỉ còn dịp gặp nhau những ngày tết . Nhà tôi vẫn là trung tâm hội họp như xưa . Chúng tôi vẫn nhí nhố như tuổi 17 . Vẫn tranh nhau kể lại những gì mình đã trải qua để rồi cười nói không ngớt. Giữa không khí náo nhiệt ồn ào đó , “Ông” kỹ sư thuỷ lợi ( Vâng, tôi xin gọi P Đ H là ông vì hắn ta đã là kỹ sư thuỷ lợi. Hình như đây là lần đầu tiên tớ gọi cậu là " ông" đấy H nhỉ ?) quát to lên : “ Làm gì mà như cái chợ vỡ thế ? Có im đi một chút được không ? Tưởng còn trẻ lắm à ? Gần tới “ Băm” cả rồi đấy” ! Câu cảnh cáo này có sức mạnh làm tất cả im bặt , ngơ ngác nhìn nhau ! Gần “ băm” ( tuổi ba mươi) rồi hay sao ? Khi đó , người lớn tuổi nhất trong cả bọn mới xấp xỉ 25 tuổi chứ mấy ? Câu cảnh cáo của P Đ H có sức mạnh như trái bom tấn làm cho bầu không khí đang náo nhiệt bỗng nhiên ỉu sìu ! Hình như lúc đó , chưa có đứa nào chính thức sỏ mũi được một nửa của mình để đưa ra trình diện bạn bè cả ! Hình như ai cũng đang là chiến sỹ “ Phòng không” !
Friday, September 16, 2011
My Colonoscopy: From Beginning To "End"
Nội Soi Ruột Già
Minh Thành
Bài đã đăng ở Việt Báo
Vấn đề khám sức khỏe tổng quát hàng năm ai cũng phải làm dù ai cũng ngại! Ngại nhưng cứ phấp phỏng lo âu khi nghe "ngọc thể" bất an. Đi khám xong rồi lại hồi hộp trong vòng vài tuần để coi văn phòng bác sỹ có gọi lại không! Chuông điện thoại reo, nhìn nơi gọi chính "hắn" là tim đập thình thình!Nhẹ ra cũng có một thứ gì trục trặc! Tuổi càng cao thì nguy cơ cao huyết áp, mỡ trong máu, tiểu đường... khó tránh khỏi! Lại đi đo, soi, scan...đủ thứ theo lệnh bác sỹ, người cầm cân nẩy mực uy quyền nhất cho sức khỏe con người . Tuổi cao thường có tỉ lệ thuận với thuốc . Không bệnh cũng phải thuốc bổ xương, vitamin bổ xung. Còn có bệnh thì ôi thôi, thuốc lọ lớn lọ nhỏ lềnh khênh trong tủ thuốc . Sáng uống, trưa uống, chiều uống!Có thứ uống trước bữa ăn, có thứ uống sau bữa!Cái vòng luẩn quẩn " Sinh Lão Bệnh Tử" chẳng chừa một ai! Muốn chắc ăn cứ đến đúng thời kỳ ấn đinh, nên đi khám tổng quát, rất có lợi cho mình và ít nhất, rũ được âu lo trong vòng một năm để rồi "đến hẹn lại lên" . Tôi vốn lười đi khám sức khỏe nên cứ khám lần này thì làm hẹn tiếp cho lần sau luôn để buộc mình vào sự đã rồi, không lẩn tránh được . Thực ra, tôi cũng không tự mình có thói quen tốt ấn định tự nguyện như vậy mà có một nguyên nhân, nói chính xác hơn thì tôi được một người bạn thân quen lâu năm mới kể lại sự may mắn của anh trong đợt khám tổng quát cách đây vài năm . Sau lần đó, tôi hoảng hồn răm rắp tuân theo lịch khám định kỳ hàng năm cho tôi và cả gia đình . Xin thuật lại toàn bộ câu chuyện anh đã kể về lần may mắn ấy cũng như lời khuyên của anh sau kinh nghiêm đáng nhớ này.
Tôi vốn lười đi khám sức khỏe tổng quát hàng năm . Mỗi năm đến hẹn khám định kỳ với bác sỹ gia đình đều do vợ tôi làm hẹn rồi đốc thúc tôi đi khám!Nàng thường cằn nhằn : "Anh lười quá .Đi khám cho yên tâm, tuổi cao rồi cần cẩn thận hơn . Đàn ông khám đơn giản, có rắc rối như phụ nữ đâu"!Đúng như vậy, nhìn các bà phải xét nghiệm lỉnh kỉnh đủ thứ thấy mệt! Ngoài những xét nghiệm thông thường như nam giới gần như chỉ gói gọn trong phạm vi phòng khám của bác sỹ gia đình . Các bà còn phải làm hẹn tới các clinlic để scan ngực, đo xương ...( Ở những người trên 50 tuổi ) . Ông bác sỹ của gia đình tôi đã gần tuổi về hưu . Ông khám cẩn thận và kỹ lưỡng . Năm nay, sau khi đọc hồ sơ, ông ngạc nhiên khi thấy tôi chưa làm thử nghiệm phân!Thường việc thử nghiệm này do cô y tá hỏi bệnh nhân có muốn làm hay không .!Năm trước, cô y tá hỏi thì tôi khất cô lần tới!Chung qui cũng tại tính lười!Bây giờ ông bác sỹ "bắt" tôi phải xét nghiệm . Ông nói :" Xét nghiệm nếu không có vấn đề gì thì phải hàng chục năm sau mới phải thử nghiệm lại . Điều này hoàn toàn có lợi cho ông . Ông cần thử nghiệm cho yên tâm" . Thấy không lẩn trốn được nữa, tôi đành cầm cái phong bì lỉnh kỉnh nào que nào giấy thử nghiệm về nhà với bộ mặt bí sị!Nghĩ thì ngại nhưng khi bắt tay vào thực hiện lại rất đơn giản . Hướng dẫn ghi tỉ mỉ cứ theo thế mà làm . Xong xuôi, gắn phong bì kín lại rồi quăng vào hòm thư bưu điện . Khỏi cần tem cước lôi thôi . Phong bì đã được họ đóng dấu tem sẵn . Hai tuần sau, tôi nhận được một lá thư gửi tới nhà với nội dung : " Mẫu xét nghiệm của ông có dính chút máu . Hiện tượng này bắt nguồn từ rất nhiều nguyên nhân . Ông đừng vội lo lắng đó là ung thư . Chúng tôi đã gửi kết quả tới văn phòng bác sĩ của ông . Nếu trong vòng một tuần, không thấy văn phòng bác sỹ gọi lại . Ông nên chủ động liên lạc với bác sỹ" . Hai ngày sau, cô thư ký bác sỹ gia đình tôi gọi điện thông báo kết quả thử nghiệm đã gửi về và làm hẹn sớm cho tôi gặp bác sỹ . Ông bác sỹ cũng giải thích cặn kẽ như lá thư tôi nhận được . Trấn an tôi không nên lo lắng rồi ông làm hẹn cho tôi đi khám nội soi ruột già .
Lại đến văn phòng bác sỹ gia đình bê về một tập giấy dày cộm ghi rõ ràng từng chi tiết phải thực hiện trước khi nội soi từ văn phòng bác sỹ nội soi gửi tới . Trước hết, phải ra quầy thuốc mua hai loại thuốc cần uống theo hướng dẫn chính xác về ngày, giờ ghi trong đó cũng như các loại thức ăn, uống trong vòng bốn ngày trước nội soi Theo đó, thời gian này không được ăn các loại ngũ cốc, hạt ... Hai ngày trước nội soi phải uống thuốc tẩy ruột . Một ngày trước nội soi chỉ được uống những loại chất lỏng trong suốt và uống súp gà không có bã . Cứ một tiếng đồng hồ lại phải uống 500 ml nước trở lên .Ngày này thì phải nghỉ làm ở nhà vì cứ sau mỗi lần uống nước lại phải chạy vào ôm toilet!Cứ thế mà thực hiện đều đều tới hai tiếng đồng hồ trước nội soi mới được ngưng uống nước . Thế nên tuy trong giấy họ có ghi phần uống súp gà nhưng bụng đầy nước tức anh ách thì nhét súp gà vào đâu ? Ngoài ra, họ còn gửi kèm cả một số câu hỏi mình phải trả lời như đang uống các loại thuốc gì ? Có bị dị ứng với thuốc không, gia đình có ai bị polyps không ? ... Kèm theo đó là một bản giải thích cách thức họ sẽ làm như thế nào ? Nội soi ruột già là gì ? Quá trình nội soi có nguy hiểm không ... Trong quá trình nội soi, nếu thấy polyp, họ sẽ cắt luôn!Họ trấn an sẽ không có cảm giác đau và đây chỉ là một thủ thuật đơn giản... Rồi tôi còn phải trả lời một số câu hỏi liên quan đến bệnh sử bản thân, gia đình cũng như kê khai những loại thuốc đang dùng ...
Ngoài ra, một vấn đề được họ nhấn mạnh bằng chữ in đậm, lớn, nổi bật trên tờ giấy là sau khi quá trình nội soi hoàn tất, không được lái xe trong ngày hôm đó và ngày kế tiếp . Đặc biệt, sau nội soi phải có ngừơi đưa về nhà . Người đó phải hiện diện trong phòng dưới sự giám sát của y tá chứ không thể chỉ báo cho y tá biết theo kiểu người nhà tôi đang đợi ngoài cửa . Hoặc xe chờ sẵn trước cửa vì không có chỗ đậu xe...như các cuộc thăm khám bình thường khác.
Cái hẹn có mặt tại văn phòng bác sỹ của tôi được ấn định 7:45am ghi trên tập hồ sơ . Ba ngày trước hẹn, văn phòng bác sỹ nội soi gửi mẩu ghi âm điện thoại đến điện thoại gia đình tôi với nội dung : "Giờ ấn định nội soi của ông là 8:30am!Ông cần thực hiện chế độ ăn uống như chỉ dẫn . Nếu có gì trục trặc, ông cần liên lạc lại văn phòng bác sỹ trong thời gian sớm nhất"! Thế này là sao ? Giấy ghi giờ một đằng mà máy nói lại một nẻo? Đầu giây không phải là người gọi trực tiếp mà chỉ là băng ghi âm . Làm sao cãi giờ giấc đây ? Hết băng ghi âm có kèm lời chỉ dẫn : " Nếu bạn nghe chưa rõ, làm ơn bấm số... để nghe lại" Rồi tiếp đó họ cho số điện thoại văn phòng, chúc một ngày đẹp. Chấm hết!Tần ngần muốn gọi lại hỏi chính xác nhưng rồi ngần ngại để quyết định sẽ đi theo giờ sớm nhất cho chắc ăn!Tự nhủ vậy, nhưng tôi cũng giở lại tờ hẹn coi sao thì biết mình đã lầm to!Cái hẹn họ ghi trên đó là cái hẹn mình phải có mặt tại văn phòng còn cái hẹn trong điện thoại là giờ hẹn chính xác cho lúc nội soi!Dĩ nhiên, phải có vài thủ tục cần thiết giấy tờ với cô thư ký!Thế đó, cứ đọc lướt qua rồi đinh ninh mình đúng là hỏng kiểu.!
Tại văn phòng bác sỹ, tôi lại phải điền một tờ giấy nữa cũng với những câu hỏi tương tự như đang dùng những loại thuốc gì ? Có dị ứng với thuốc gì không ? Có bao giờ phải dùng máy trợ thở không ? Có người nhà đưa về nhà sau nội soi không ? Xong giấy tờ, ngồi yên vị khoảng năm phút thì một y tá ra gọi tên sáu vị có cả tên tôi . Đi theo cô y tá vào một phòng rộng thấy sáu cái giường song song mỗi cái đặt cách nhau khoảng một mét rưỡi!Thế là thế nào ? Ngồi hay nằm trên cái giừong không có che chắn hay sao ? Cô lại còn phát cho mỗi vị một cái áo choàng mà theo đó, để thay đồ và chỉ mặc áo đó cho nội soi!Đang có dấu hỏi lớn trong đầu là thay như thế nào khi các giường nằm nhìn nhau thông thống ? Mình đàn ông còn đỡ thế phái nữ thì sao ? May quá, câu trả lời đã có ngay. Một ông già được xướng danh và cô y tá ân cần hướng dẫn ông tới giường của mình! Ông vừa an tọa thì cô nhẹ nhàng múa tay một cái đã thấy quanh giừong rèm buông trướng rủ . Thật kín đáo và riêng tư . Thì ra, mình hồi hộp quá nên không trông rõ những tấm màn che kín từ trần nhà buông xuống được vén gọn cho quang đãng khi chưa cần . Tôi ngồi vào giường của mình tự nhiên thay đồ như trong phòng tắm gia đình. Cô y tá dặn để đồ và giày dép xuống một ngăn dưới giường . Xong xuôi, nằm xuống, kéo tấm chăn mỏng đắp lên người rồi cô đo huyết áp . Không lâu sau, khoảng chừng vài phút, một cô y tá khác đến đứng cạnh giường . Cô giới thiệu tên mình và cho biết cô là phụ tá với bác sỹ nội soi. Rồi cô thông báo đã tới giờ ấn định, cô đẩy gọn gàng chiếc giừong vào phòng nội soi . Chiếc giường đồ sộ, lỉnh kỉnh nặng nề lại còn chất thêm 75 kg sức nặng của tôi mà cô tiểu thư mắt xanh tóc nâu nhạt đẩy thật nhẹ nhàng như đẩy chiếc xe nôi chở em bé . Vào phòng nội soi, bác sỹ nội soi lại ân cần chào hỏi, giới thiệu tên cũng như giải thích sơ qua về quá trình nội soi. Chính bác sỹ nội soi lại hỏi trực tiếp một số câu hỏi nữa với nội dung đại loại như vấn đề dị ứng thuốc, đã làm nội soi bao giờ chưa... Bà giải thích trong quá trình làm nội soi, văn phòng bà được quyền đưa bệnh nhân tới thẳng bệnh viện nếu xảy ra sự cố . Dĩ nhiên, tôi cũng phải ký tên xuống dưới đồng ý với vấn đề này . Bà cũng trấn an tôi rằng sự rủi ro có tỉ lệ rất thấp .Rồi bà ghi tên người nhà sẽ đưa mình về sau nội soi... Và tôi lại phải ký xuống tờ giấy cam đoan không được lái xe trong ngày hôm đó và ngày kế tiếp . Nghĩa là, về vấn đề an toàn họ làm cẩn thận lắm . Tiếp đó, một bác sỹ khác vào tiêm thuốc an thần cũng sau một màn chào hỏi, giới thiệu tên... Hình như tôi có thiếp đi ? Không thể nhớ chính xác nhưng khi tôi mở mắt ra thấy ngay trước mặt là màn hình đang chiếu rõ phần trong của ruột già sạch bóng có màu hơi hồng . Rồi thấy một cục lớn màu sậm hiện lên . Không nhìn rõ lắm nhưng thấy họ cắt cái cục sậm màu đó . Ồ, cắt một cục lớn như vậy mà không đau!Có nhìn thấy thoáng một chút máu hồng loang nhẹ, một chút thôi . Rồi loáng một cái, họ nói đã xong!Không có một cảm giác gì khi họ đưa dụng cụ ra ngoài cơ thể mặc dù tôi thấy mình rất tỉnh táo!Bác sỹ cho biết tôi đã được cắt một cục Polyp lớn . Bà nói điều đó rất tốt và tôi đã may mắn kiểm tra đúng lúc trước khi nó bị biến chứng như vỡ ra, chảy máu hoặc có thể bị tắc ruột, gây ung thư ... Rồi bà cho biết tôi phải quay lại khám nội soi sau một năm để đảm bảo chắc chắn không có cục polyp nào mọc thêm . Bà còn nhắc tôi nên thông báo cho anh chị em ruột của mình vấn đề này và khuyên họ nên kiểm tra ruột để chắc chắn mình không bị polyps vì nó có tính di truyền . Cô y tá đưa tôi lại phòng cũ, màn được buông xuống . Cô nói tôi nằm đợi cho hơi trong bụng ra hết vì họ đã đưa một chất gas vào ruột trong quá trình nội soi cho ruột phồng lên . Cô khuyên tôi vuốt bụng cho hơi thoát dễ hơn . Khi mọi việc ổn thỏa, cô ra ngoài rước " người đẹp" của tôi vào để nàng đưa tôi về nhà . Trước khi tạm biệt và chúc tôi một ngày vui vẻ, cô còn nhắc lại tôi nên nhớ không lái xe hôm nay và ngày mai!" Biết rồi, khổ lắm, nói mãi"!Có cho kẹo tôi cũng không dám cầm vô lăng khi bị cấm!Tôi không muốn đập bể nồi cơm của gia đình!Không tuân theo luật lệ bị tạm giam bằng lái tức là đồng nghĩa với việc khỏi đi làm luôn mà tôi còn hơn chục năm nữa mới tới tuổi hưu!Tôi cám ơn cô rồi thong dong ra về . Vừa ra ngoài, tôi cảm thấy đói đói cồn cào vì sau hơn một ngày :" Ngồi chơi sơi nước", uống toàn nước lã và mấy ngày trước đó ăn uống hạn chế trong phạm vi một vài loại thức ăn theo chỉ định của bác sỹ làm cho cái bao tử vốn quen với phở bò của tôi nhộn nhạo để rồi nghĩ đến bất cứ món ăn gì cũng thèm kể cả nhũ đá!May sao người đẹp của tôi đã quan tâm đến vấn đề đó từ hôm trước nên nàng nấu cháo thật nhuyễn nhừ rồi cho vào hộp để sẵn trong xe từ khi nào mà tôi không hề hay biết . Tôi đói hoa cả mắt vừa yên vị ngồi xuống và thắt xong dây an toàn đã được nàng cẩn thận đặt hộp cháo trong tay . Nàng còn âu yếm dặn : " Anh ăn từ từ kẻo ... nghẹn". Ôi, vợ tôi : " Nếu chữ hy sinh có ở đời" ( Hồ Dzếnh) . Hộp cháo hôm đó tôi ăn sao mà ngon thế ? Nó thơm ngon gấp ngàn lần so với bát cháo hành mà Thị Nở đã từng nấu cho Chí Phèo.
Wednesday, September 14, 2011
Rằm Trung Thu
Minh Thành
Tuần trước đi chợ thấy bánh trung thu bày bán rất nhiều tôi tự nhủ trung thu sắp đến ! Bánh trung thu năm nay giá rẻ bằng năm ngoái nghĩa là so với ba bốn năm về trước thì rẻ hơn rất nhiều . Không hiểu tại sao vài năm trước đây bánh trung thu đắt thế ? Hình như từ sau khi cửa hàng Costco bày bán bánh với giá rẻ nên các cửa hàng thực phẩm của người Hoa người Việt phải hạ giá chăng ? Cứ nhớ là trung thu sắp đến khi ở tiệm thực phẩm nhưng về nhà quên mở lịch xem rồi lại tưởng trung thu chưa tới ! Hôm nay thấy họ bán sale hàng loạt bánh trung thu với giá mua một tặng một hoặc mua hai tặng một… Tính ra, mỗi hộp bánh chỉ hơn 10 đồng ! Rất nhiều loại bánh như hạt sen có hoặc không trứng. Thập cẩm , dưa hấu ( Không biết bánh dưa hấu ăn ra sao ?). đậu đỏ, đậu xanh , sầu riêng ( loại này tôi chịu không ăn được)., trà xanh… Bánh dẻo rất ít . Bánh năm nay ở cửa tiệm tôi mua toàn bánh nhập từ Hồng kông , không phong phú như những năm trước có bánh từ Macao hoặc bánh từ Vancouver , Toronto… Bánh hạ giá như vậy nghĩa là trung thu đã hết ! Về nhà coi lịch quả nhiên trăng tròn từ tối hôm qua , Trung thu đã đi lặng lẽ như chưa hề hiện diện ở nơi đây kể cả chị Hằng ! Nhưng có sao đâu , cứ nhìn giá cả thực phẩm là biết ngày lễ tết đang đến hoặc đã qua ! Thật tiện lợi và thực tế . Tôi bây giờ không phải tôi của thu trước ! Hình như mới hôm qua thôi , trên sân thượng nhà tôi cả một hội bạn học tuổi trăng tròn đã thi xong kỳ thi tốt nghiệp cấp 3 . Chúng tôi ngồi quây quanh chiếc chiếu vừa ngắm trăng vừa ăn bưởi . Cô bạn hát hay nhất lớp tôi vừa tỉa bưởi vừa mơ màng : “ Trăng đêm nay đẹp quá” . Rồi không biết vô tình hay hữu ý , cậu bạn ngồi một mình tách xa hẳn chúng tôi xuất khẩu thành thi : “ Em chớ khen mùa thu này sắc đẹp . Mà tình ta làm đẹp sắc thu này” . Cái kiểu mơ mộng tuổi học trò bao giờ cũng là những kỷ niệm đẹp . Không biết hai người trong cuộc thu nay có còn nhớ lại thu xưa ?
Tuesday, September 13, 2011
Những Ngày Xưa Thân Ái
Len Ưu Tiên “Xạo”
Hội Phố
*
Tôi muốn dùng từ” Xạo” . Nghe nó mạnh và thanh hơn từ nói dối hoặc những từ khác . Số là những năm cuối thập niên 70 . Lương thực, thực phẩm , nhu yếu phẩm… thiết thực cho đời sống hàng ngày ít ỏi nên rất quí hiếm . Cái gì cũng phải mua theo tem phiếu một cách hạn chế . Một lần, trường tôi họp hội đồng nhà trường vào ngày cuối tuần. Anh Vinh hiệu trưởng chủ toạ cuộc họp và thư ký là anh Tùng hiệu phó . Những công việc cần làm khi hiệu trưởng phổ biến đều được thư ký ghi lại rõ ràng từng mục . Khi cuộc họp kết thúc , thư ký đã gấp cuốn sổ lại còn mọi người lục tục chuẩn bị ra về thì anh Vinh như sực nhớ một vấn đề và anh nói rất thản nhiên: “ Cô Hằng cửa hàng trưởng bên mậu dịch cho biết họ có một ít len .Số lượng quá ít không thể chia đều cho xã viên nên họ dành ưu tiên cho các cô giáo . Tính ra, mỗi người đươc khoảng gần 5 lạng . Các cô bố trí xem thứ hai tuần tới cử người đến lấy ngay kẻo hết” ! Một tin vui làm mắt mọi người sáng lên hy vọng và tất cả giáo viên nữ nán lại xúm nhau từng nhóm bàn tán xôn xao . Anh Tùng thư ký lật đật ngồi xuống giở cuốn sổ ra ghi nhanh vài dòng còn anh Vinh thong thả rời cuộc họp sau khi “ ban bố” tin vui.
Rồi mấy giáo viên trẻ chúng tôi tự động phân chia nhau ai sẽ đi lấy len . Tôi trúng cử vì thứ hai tuần tới tôi không có tiết dạy buổi sáng.
Sớm tinh mơ , tôi đã chuẩn bị sẵn sàng đợi giờ cửa hàng gần mở thì lên đường . Trời hôm đó rất lạnh nhưng tôi không ngại chút nào ! Cái hy vọng được hưởng nửa Kg len để đan một cái áo rét mới làm mình quên cả lạnh . Hôm trước tôi còn được anh Vinh “ rỉ tai” : “ Chỉ có một ít len màu đẹp thôi , tôi sẽ dành những màu đẹp đó cho giáo viên trẻ các cô diện” ! Tôi sung sướng tưởng mình là nhân vật đặc biệt nhất được hiệu truỏng rỉ tai. Tôi hăm hở đạp xe ra tới cổng trường thì gặp anh Vinh và anh Tùng đứng đó . Anh Vinh hỏi tôi : “ Cô đi đâu vậy” ? Trong giờ hành chính mà đi làm việc riêng thì không hay nên tôi nói tránh: “ Em có chút việc cần” ! Anh tỏ ra quan tâm: “ Trời hôm nay lạnh lắm ! Việc cần đến mấy cũng nên gác lại “ ! Anh Tùng can thiệp : “ Thôi, cô ấy có việc cứ để cô ấy đi , rét thì cô ấy chịu” ! Anh Vinh còn nói với theo : “ Cô không nghe tôi nói thì cô đừng trách tôi cái gì nhé ! Đã bảo vừa rét vừa gió mạnh mà còn ra ngoài làm gì” !Tôi đạp xe ngược gió gần 2 Km đến cửa hàng thì vẫn chưa mở cửa ! Đứng đợi bên ngoài gió lồng lộng đỏ ửng cả mặt mũi và cóng hết chân tay mới thấy chị Hằng lò dò đến! Chị nói trời lạnh nên cửa hàng mở muộn ! Tôi trình bày lý do , chị ngơ ngác : “ Làm gì có len phân phối cho giáo viên ! Cô có nghe nhầm không” ? Chị cho biết chị không có hứa hẹn gì gì đó như anh Vinh nói. Chị khẳng định chúng` tôi lầm lẫn ! Cho là chị không tin tôi , tôi vớt vát :” Hay là len chưa về ? Nếu có, chị cho trường em biết , muộn cũng được” ! Chị bảo tôi : “ Không có đâu cô ơi ! Làm gì có len cung cấp cho cửa hàng nhỏ này . Nhưng nếu có gì mới, tôi sẽ liên hệ sau”! Tôi lủi thủi đạp xe về trường mà không dấu nổi bực bội . Tôi đinh ninh chị Hằng đã gây khó dễ cho tôi ! Tôi vào thẳng văn phòng nhà trường để hỏi cho ra lẽ ! May quá, hiệu trưởng, hiệu phó cùng có mặt . Thấy tôi mặt mũi tóc tai bơ phờ vì gió lạnh trút với các anh những bực tức của mình về thái độ chị Hằng , anh Vinh thản nhiên : “ Tại cô thôi ! Tôi cũng đoán các cô sẽ đi nên tôi dậy sớm đứng đợi trước cổng trường để ngăn lại nhưng cô không nói thật mà lại bảo đi việc cần ! Rồi tôi nói trời lạnh đừng đi mà cô đâu có nghe tôi” ! Tôi vẫn còn ngơ ngác : “ Nhưng em đi lấy len cho giáo viên mà ! Không đi sớm sợ hết ” ! Anh Vinh bật cười hỏi : “ Len gì” ? Tôi nhắc lại nội dung câu nói của anh cuối buổi họp hội đồng hôm trước ! Anh cười to hơn : “ Tôi nói đùa thôi chứ len ở đâu ra mà ưu tiên cho giáo viên , sao các cô cả tin thế” ? Tôi ấm ức: “ Nhưng anh nói trong cuộc họp hội đồng nhà trường” ! Anh Tùng nhanh nhảu mở cuốn sổ: “ Tôi có ghi đây , ông nói nghiêm chỉnh trước mặt mọi người , ai mà nghĩ ông đùa” ! Anh Vinh thanh minh : “ Tôi nói ngoài lề khi cuộc họp đã xong, mọi người chuẩn bị ra về . Nói đùa cho các cô phấn khởi . Cứ tưởng mọi người đều biết tôi đùa ! Thế mà không ngờ ngay cả ông cũng tin thật !Tôi nhìn thấy ông đã gấp sổ rồi mà sao ông nhanh thế” ?
Sau đó, tất cả giáo viên nữ chúng tôi cùng “ bật mí” bí mật của mình . Thì ra cô nào cũng được anh rỉ tai dành cho màu len đẹp chứ không phải riêng tôi! Từ đó, chúng tôi thành thông lệ cứ khi anh nói điều gì lại hỏi : “ Anh nói thật hay đùa” ? Còn anh Tùng thận trọng hơn khi “ đánh hơi” thấy điều khả nghi: “Câu ông nói vừa rồi có cần ghi biên bản không” ?
*
Saturday, September 10, 2011
September 11
Minh Thành
Khi chiếc máy bay lao vào toà tháp đôi , tôi đang ở nơi làm việc như mọi ngày . Cô em dâu tôi gọi phone giọng hối hả : “ Chị mở ngay New mà xem , đang có máy bay lao vào toà tháp đôi ở New York” ! Tưởng một tai nạn bình thường , tôi ậm ừ rồi cho qua ! Vài phút sau, cô gọi tiếp : “ Có tìm được không ? Bà khách của em nói không phải tai nạn đâu mà hình như là khủng bố gì đó ! Nó lao vào 3 nơi tất cả”! Nghe giọng điệu hốt hoảng của cô , tôi vào CNN và hình ảnh đầu tiên đâp vào mắt tôi là chiếc máy bay xuyên thấu qua toà nhà cao tầng cùng những cột khói lửa bốc lên ! Tiếng xe cứu hoả gầm rú . Người chạy náo loạn trên đường phố . Bụi khói phủ kín một khu vực rộng lớn … Tôi như người trong mơ , không tin đây là sự thực đang xảy ra ở New York mà nghĩ đó là một hình ảnh trong phim ! Gọi lại cô em dâu , cô khẳng định : “ Đó là sự thực đang xảy ra ở New York ! TV đang nói ầm ầm đó thôi” ! Bần thần , tôi lại xem tiếp ! Cả ngày hôm đó hầu như các cơ sở từ tư nhân đến nhà nước bị ngưng đọng công việc ! Tất cả mọi người đều dán mắt vào màn ảnh TV . Thời gian như ngừng trôi ! Ai cũng bàng hoàng không tin đó là sự thực ! Một sự thực quá ư tàn nhẫn !
*
Ground zero May 2011.
Friday, September 9, 2011
Monday, September 5, 2011
Hoàng Hôn Trên Rideau Canal
Minh Thành
Rideau Canal lúc nào cũng đẹp ở mọi góc cạnh cả bốn mùa . Tuy nhiên , ít khi người ta chú ý đến nơi đây vào lúc hoàng hôn ! Tôi cũng vậy , tình cờ buổi chiều tối hôm nọ đứng trên ban công tầng hai của National Arts Centre nhìn xuống kênh đào Rideau mới giật mình nhận thấy vẻ đẹp huyền ảo của nó khi ánh mặt trời chưa tắt hẳn và những ngọn đèn vẫn còn mờ nhạt lúc chiều chạng vạng . Phải công nhận là nơi đây , người ta không lãng phí một thứ gì . Những công trình , những kiến trúc được tạo ra cho từng nhu cầu cần thiết của từng giai đoạn lịch sử sau đó không bị bỏ rơi mà được sử dụng vào việc khác một cách rất uyển chuyển cũng như vẫn đảm bảo giá trị về mặt nghệ thuật đem lại vẻ đẹp mỹ quan cho thành phố và cả hiệu quả kinh tế như kênh đào Rideau chẳng hạn.
Saturday, September 3, 2011
Ngập Ngừng
Hồ Dzếnh
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé!
Ðể lòng buồn tôi dạo khắp trong sân
Ngó trên tay, thuốc lá cháy lụi dần…
Tôi nói khẽ: Gớm, làm sao nhớ thế?
*
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé!
Em tôi ơi! tình có nghĩa gì đâu?
Nếu là không lưu luyến buổi sơ đầu?
Thuở ân ái mong manh như nắng lụa.
Hoa bướm ngập ngừng cỏ cây lần lữa
Hẹn ngày mai mùa đến sẽ vui tươi
Chỉ ngày mai mới đẹp, ngày mai thôi!
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé!
Tôi sẽ trách – cố nhiên, nhưng rất nhẹ
Nếu trót đi, em hãy gắng quay về…
Tình mất vui khi đã vẹn câu thề
Ðời chỉ đẹp những khi còn dang dở
Thư viết đừng xong, thuyền trôi chớ đỗ
Cho nghìn sau… lơ lửng… với nghìn xưa…
Subscribe to:
Posts (Atom)