Sunday, September 2, 2012

Mùa Tựu Trường minhthanh-viet-ca.blogspot.com Tuần trước, nhận được mail của anh hiệu trưởng cũ , anh nhắc tới mùa khai trường . Thế là ba tháng hè đã trôi qua , hoa Phượng vẫn còn đỏ nhưng tiếng ve đã thưa thớt . Khí trời dịu hẳn đi và lá bớt xanh màu bóng bẩy để chuẩn bị chuyển sang màu vàng . Thu chớm đến báo hiệu mùa tựu trường.
Còn nhớ mùa hè cuối cùng của tôi ở cuối năm học cấp ba . Những ngày thi cử bận rộn thế mà chúng tôi vẫn trao đổi viết lưu niệm về tình bạn dưới mái trường . Nghĩ lại những trang lưu bút của tuổi bước chân vào ngưỡng cửa trường đại học, cao đẳng , trường đời … sao mà thương vậy . Ai cũng cố vắt óc ra tìm những ưu điểm của người bạn mình để chau chuốt từng dòng, từng chữ đầy thương mến dành cho nhau mặc dù thường ngày cũng chẳng mấy thân nhau ! Hình như người ta chỉ tìm thấy ưu điểm của bạn khi chuẩn bị xa cách ? Tôi còn nhớ một vài câu thơ phổ biến thời gian đó khi viết lưu niệm mà ai ai cũng tìm cách “ nhét” vào “bài” của mình cho nồng nàn, thắm thiết : “ Lưu niệm để rồi xa cách nhau . Trên đường ly biệt biết về đâu ? Trái đất tròn xoay ta gặp lại . Nắm chặt tay nhau nhớ buổi đầu”.
Ô hay, hình như tôi lại lạc đề ? Đang nói về mùa tựu trường lại chuyển sang mùa hè cũ ? Vâng , tôi xin sửa lỗi ! Nhưng mùa tựu trường còn in đậm trong trí tôi không phải là những lần tôi cắp sách tới trường mà là lần tôi xách va ly đến nhận công tác ở phòng giáo dục . Mấy đứa bạn quen biết nhau ở sư phạm được phân cồng về cùng phòng giáo dục nên đỡ bỡ ngỡ . Chúng tôi đứng bên lề đường ngay ngoài cổng trường sư phạm để đón xe đi. Thời gian đó, đón được xe buýt chở khách rất khó khăn vì người đông nhưng xe ít . Lúc nào xe cũng đầy ắp khách , mong kiếm được chỗ đứng còn khó nói chi đến chỗ ngồi . Đợi từ sáng sớm đến hơn hai giờ vẫn không có xe . Mấy đứa đánh liều vẫy xe vận chuyển hàng hóa, than.. cũng bị chê lên chê xuống ! Không người lái xe nào rủ lòng thương hại các cô giáo sinh sư phạm vừa tốt nghiệp mảnh mai ,ẻo lả đang mệt mỏi vì khát nước chịu nắng đợi xe ! Đang thất vọng não nề chợt thấy một xe mang biển “ Tập lái” của trường lái xe chạy đến . Tốc độ chạy rất chậm vì là học sinh lái . Cả bọn hy vọng nó dừng nhưng nó cứ lừ đừ chạy thẳng . Niềm hy vọng đã tắt thì đột nhiên có tiếng kêu lớn trên xe : “ Dừng lại, dừng lại. Em tao” ! Rồi tiếng xe phanh gấp , rồi xe đó từ từ lùi lại chỗ chúng tôi đứng ! Tất cả chúng tôi ngơ ngác chưa hiểu đầu cuối ra sao thì người giáo viên nhảy từ trên xe xuống và gọi những học sinh của anh : “ Chúng mày không nhanh tay đỡ va ly cho các cô giáo lên thùng xe à” ? Và anh đi nhanh về phía tôi hỏi : “ Sao em không lên trường bảo cho anh biết , may quá, anh nhìn thấy em” . Người thầy dạy lái hôm đó là thầy dạy của em trai tôi . Tình cảm giữa anh và gia đình tôi rất thân thiết vì tuyến đường anh dạy học sinh tập lái chạy qua nhà tôi nên anh và những học sinh ở xe đó thường ghé nhà tôi ăn trưa , uống nước…do mẹ tôi khoản đãi nên anh coi chúng tôi như những người em trong gia đình . Anh hỏi tôi : “ Em muốn ngồi trong ca bin với anh và một cậu học sinh khác hay em muốn ngồi sau thùng xe cùng các bạn” ? Dĩ nhiên tôi chọn cách thứ hai . Anh còn dặn với chúng tôi : “ Ngồi cẩn thận nhé , học sinh lái nên sợ lắm” ! Chúng tôi cười rồi mấy đứa nhìn nhau thì thầm: “ Chúng mình cũng đang run như mấy cậu học sinh đang tập lái này”!
Tôi cũng còn nhớ hôm tôi một mình xách va ly vào cổng trường nơi tôi được phân công đến dạy ở đó . Tôi lên văn phòng trình giấy giới thiệu của phòng giáo dục cho anh hiệu trửởng mà chỉ mong anh ấy không nhận rồi gửi tôi đi trường khác vì trường tôi đến dạy ở nơi : “ Buồn như chấu cắn” !!!
 Tôi nói đùa vơi cô bạn đồng nghiệp cũ : “ Nếu mình vẫn ở cái trường ấy thì có lẽ bây giờ cũng trở thành ni cô” ! minhthanh-viet-ca.blogspot.com

No comments:

Post a Comment