Vẫy Xe Đi Nhờ.
Ấy vậy mà cái thuở xa xưa ngày đó, tôi đã từng là một người hay phải vẫy xe đi nhờ ở lứa tuổi trăng tròn. Chỉ vì phương tiện vận chuyển thời đó chủ yếu là xe đạp . Đang là sinh viên, học sinh thì làm gì có tiền sắm nổi cái xe đạp cho riêng mình ? Còn đi xe hành khách lại không phải chuyện dễ ràng . Hơn nữa , tiền đâu ra ? Thế nên đành trơ mặt đứng đường vẫy xe đi nhờ ! Trường tôi học lúc đó cách nhà tôi chừng 20 Km . Cứ khoảng trưa thứ bảy là mấy đứa cùng trường ở cùng phố lại rủ nhau ra đường 18 đón xe đi nhờ về thăm nhà . Toàn là xe chở than chạy qua , sau khi đổ hết than họ lại chạy xe không về chỗ cũ chạy ngang qua phố tôi. Chúng tôi vẫy những xe đó để ngồi nhờ trên thùng xe rỗng nhưng phủ đầy bụi than đen kít . Mấy cô sư phạm đi guốc cao gót lênh khênh , đầu đội nón bài thơ yểu điệu . Áo phin nõn trắng tinh in chùm nho tím ,đỏ trước ngực , tay ôm cặp trông có vẻ tiểu thư đài các, gia giáo đứng đường lơ ngơ đợi đón xe . Mỗi khi có xe chạy tới, cô nọ đùn đẩy cô kia giơ tay vẫy vì cô nào cũng ngại và ngượng . Cuối cùng đành phân công nhau lần lượt vẫy . Đến lượt cô nào thì cô nấy kéo nón che kín mặt, nhắm tít mắt lại vì ngượng còn hai tay lại khua khua lên trời làm hiệu !!! Cơ cực thế mà ít xe chịu ngừng lại cho đi nhờ dù những thùng xe rỗng của họ đã hết than ! Có hốm chúng tôi phải cuốc bộ tới gần nửa đường mới vẫy được xe ! Như vậy vẫn còn may dù khi về tới nhà với bộ dạng nhem nhuốc thảm hại . Từ đầu tới chân than bám đen kịt còn thêm cổ kiêu ba ngấn…ghét đen thui đen thủi !
Một lần chúng tôi đi bộ còn cách nhà chừng 8 Km thì trời đã gần sập tối . Cả bọn gồm 5 nữ,một nam . Tất cả đều mệt nhọc lê từng bước không biết đến khi nào mới về tới nhà . Rồi một xe than trờ đến , tất cả chúng tôi quên hết ngượng ngùng mà đều giơ tay lên vẫy . Người lái xe dừng lại hất hàm ra hiệu : Leo lên thùng . Cả bọn mừng hết sức đun đẩy đỡ nhau leo lên . Ngồi yên chỗ, tưởng xe chạy luôn nhưng bất chợt người lái xe mở cửa nhảy xuống đường nhìn lên và ra lệnh : “ Cậu kia đi xuống” ! Chúng tôi tái mặt van vỉ : “ Anh thông cảm , thùng xe vẫn còn rộng mà ! Trời tối rồi nếu bạn em đi một mình rất nguy hiểm ! Anh làm phúc” ! “ Tôi bảo đi xuống” người lái vẫn cứng rắn nói vậy với bộ mặt lạnh tanh ! Tất cả chúng tôi đưa mắt nhìn nhau rồi quyết định : “ Tất cả cùng xuống đi bộ với nhau” ! Nhưng Q, người bạn trai bị đuổi xuống nói với chúng tôi bằng giọng như nghẹn lại: “ Thôi, các cậu về và gọi anh tớ đi đón tớ ! Nếu tất cả cùng xuống ở đây thì chúng mình không đủ sức về nhà đâu” ! Thật đắng lòng nhưng đó là cách giải quyết tốt nhất trong trường hợp này khi tất cả đã kiệt sức ! ( Ồ, sao ở tuổi trăng tròn tràn đầy sức sống mà chúng tôi khi đó yếu thế nhỉ ) ? Rồi Q nhảy xuống xe , lủi thủi một mình đi tiếp . Mấy đứa chúng tôi ngồi nép vào một góc nhìn thùng xe trống rộng mênh mông thừa sức chứa được vài chục người mà không ai thốt nổi câu gì . Tất cả im lặng quay đầu nhìn lại màn trời chiều tối đang nuốt dần hình bóng cô đơn của Q rồi tất cả chúng tôi thầm lén đưa tay lên lau nước mắt !!!
Tôi còn nhớ một mẩu chuyện VUI ??? của ngày đó về hoạt cảnh vẫy xe đi nhờ . Xin thuật lại nguyên văn:
“ Anh ơi ! Cho em đi nhờ xe với”?
“ E hèm, lên ca bin”
“ Còn bố em nữa” ?
“ Lên thùng”
“ Còn nhà em nữa”?
“ Đi bộ” !!!
Với người ngoài cuộc thì có thể đây là mẩu chuyện vui nhưng với tôi, có thể tôi không cười nổi !
No comments:
Post a Comment