Tuổi Thanh Xuân
Thanh nữ thập niên 1970 |
Chị may mắn có khá nhiều người theo đuổi trong đó có một anh hơn chị 4 tuổi là bền bỉ nhất! Anh theo chị từ khi chị còn học lớp 10! Anh viết thư cho chị hàng tuần! Anh ghé thăm nhà chị hàng tháng dù anh làm việc cách nhà chị 58 Km. Do có việc làm ngon lành nên mỗi lần ghé thăm anh lại tặng chị những thứ quà các cô gái mơ ước! Vài mét vải lụa màu sắc nhã nhặn, trẻ trung! Những đôi guốc bằng nhựa trong suốt anh cất công mua tận thủ đô... Không bao giờ chị đụng đến những thứ đó! Anh cũng không quên những món quà hậu hĩnh dành cho gia đình chị và các em ! Gia đình chị rất mến anh và ra sức vun vào nhưng chị vẫn trơ trơ! Chị nói với anh" Anh đừng bỏ phí tuổi xuân của mình! Bây giờ em cần dành thời gian cho học tập và cũng không thể hứa với anh điều gì nên nếu anh cứ theo đuổi thì sau này lỡ làng anh đừng trách em nhé"! Anh không bỏ cuộc nhưng những lá thư chuyển sang giọng điệu tình bạn cho nhẹ nhàng hơn! Khi chị tốt nghiệp, anh tăng tốc đến trường thăm chị nhiều hơn! Không biết anh có sức hút gì mà các chị giáo viên trong khu tập thể rất mến anh. Anh hiệu trưởng nói với chị: " Tôi thấy chú ấy đứng đắn và có công việc đàng hoàng nhiều người ước! Biết cách đối xử với mọi người và lại đẹp trai thì tại sao cô đối xử với chú ấy như thế? Ở tuổi chú ấy mà đã có nhà riêng tự tay mình tạo dựng! Có xe máy đón rước cô đi chơi mà cô lại khước từ? Tôi không hiểu cô nghĩ gì nữa?" ! Chị gái chị thực tế hơn đã mắng chị: " Mày ngu vừa vừa thôi! Cái chĩnh gạo ai cũng muốn nhảy vào mà mày lại muốn nhảy ra"! Lúc đó, chị tức với bà chị của mình lắm! Chị không thể hiểu nổi sao có người lại không hiểu tình yêu là gì! Bây giờ chị thấy chị NGU! Mọi người có nhớ giá trị của một chiếc xe máy ở thời điểm năm 1975 không? Lúc đó hầu hết mọi gia đình không có đủ tiền để mua một chiếc xe máy! Nếu có, cũng khó săn lùng được một chiếc để... khoe! Vậy mà anh cũng có một chiếc xe để đón, đưa chị nhưng chưa bao giờ chị chịu ngồi lên xe đi chơi cùng anh dù rất nhiều lần muốn thử ngồi xe máy để trải nghiệm sự khác biệt với chiếc xe đạp chị đang đi! Nhưng nếu bây giờ được chọn lại, chắc chị vẫn chọn theo sự mách bảo của ...con tim? Rất nhiều lần chị tự hỏi tại sao không thể yêu anh vì chị nhận thấy anh có sự nghiệp vững chắc , tự thân lập thân , ưa nhìn cộng khá nhiều ưu điểm... Đến giờ, chị vẫn chưa thể lý giải rõ ràng về chuyện này nhưng rất ân hận vì đã từng cư xử hết sức lạnh lùng với một tấm lòng! Ngay cả những phút giây cuối cùng của gia đình trước khi dấn thân vào cuộc hành trình mới! Cái lúc mà người ta dễ nhìn được trái phải cuộc đời nhất anh vẫn sát cánh cùng gia đình chị ! Bữa tối cuối cùng trước ngày ra đi , cả nhà ăn bữa cơm tạm biệt trong nhiều cảm xúc lẫn lộn đầy luyến tiếc, lo âu... Anh đã nói trước mặt cả gia đình chị: " Con xin phép mợ! Nếu mợ và em cho phép ( anh hướng mắt về phía chị) con xin được đi cùng gia đình! Con xin từ bỏ tất cả để chia sẻ gánh nặng với gia đình"! Chị vội vàng cướp lời mẹ để ngăn không cho mẹ nói vì chị biết mẹ chị rất thương mến anh: " Em cám ơn anh! Nhưng gánh nặng đổ lên vai ai thì người đó phải gánh! Em không muốn anh phải chịu nỗi vất vả này vì em! Vả lại, anh còn mẹ già! Anh không thể bất hiếu như vậy! Em không muốn anh làm như vậy"! Anh không nói gì nữa mà lẳng lặng đứng lên cùng mẹ chị kiểm tra lại tất cả hành lý! Anh chu đáo gói rất nhiều loại thuốc từ thuốc bổ đến thuốc cảm, thuốc ho... do anh mang đến cho cả gia đình ( anh là dược sỹ)! Số thuốc này được mang xuống thuyền trong cuộc hải hành đã được mẹ chị chia cho những người cùng hoàn cảnh! Buổi sáng hôm sau, anh là người đồng hành cùng gia đình chị mang vác hành lý đến bến tầu! Anh dặn chị " Em giữ sức khỏe, hy vọng sẽ gặp lại em" ! Thuyền đã nhổ neo, anh còn đứng đó!
Người chị thầm
yêu lại ở thái cực khác! Gặp nhau lần đầu, chỉ qua ánh nhìn của người ấy chị đã trúng " Tiếng sét ái tình"! Chị nghĩ cuộc đời mình đã an bài! Chị
đã trao gửi trái tim còn trinh nguyên cho " Người ấy" ! Cuộc tình này
không vương chút... vật chất nhưng nó lại thoang thoảng như có như không! Chị chưa bao giờ được nghe câu nói chị mong
chờ từ người ấy dù chỉ trong những lá thư! "Hồ sơ" của người ấy lúc nào cũng được niêm
phong kín mít! Đến giờ, chị cũng không biết người ấy bao nhiêu tuổi dù chị đã hỏi
nhưng chỉ nhận được sự đánh trống lảng một cách khéo léo! Tất cả những gì chị
biết về người ấy chỉ là thông tin chung vì hai người công tác cùng ngành! Những
gì chị tò mò muốn tìm hiểu đều được người ấy im lặng hoặc lảng tránh câu trả lời! Thế
nhưng chị vẫn xây cho mình một lâu đài ảo vọng! Chị vẫn hy vọng ở thời gian! Lẽ
ra, chị phải biết đây không phải là tình
yêu vì mối liên lạc giữa hai người rất lỏng lẻo chỉ thông qua những lá thư! Mà
thư thường gói gọn trong những thông tin hết sức... Vớ vẩn không nên hiện diện chỗ
gọi là tình yêu! Đến bây giờ, chị không nhớ chính xác từng chi tiết vì trước lúc ra đi, chị đã gửi trả lại người ấy tất cả! Chị nhớ mang máng những lá thư trao đổi qua bưu điện gồm hầu hết nội dung
giống nhau đại loại: Học chính trị hè , bạn ở nhà ai vậy? Bạn coi thi ở trường
nào trong huyện? Trường bạn lại tổ chức cắm trại à?... Những lá thư tẻ nhạt đó được chị nâng niu như một
thông điệp tình yêu! Được chị chờ mong như nắng hạn đợi mưa! Người ta nói
"Tình yêu mù quáng" là ở chỗ này đây! Chỉ có vậy nhưng chị tin tưởng
chị có thể đánh đổi tất cả mọi thứ mình có để được gần người ấy! Thậm chí, chị đã từng có ý định bỏ cuộc ra đi cùng gia
đình dạo đó nếu như trong thời điểm gặp khó khăn nhất này, chị đã mất hẳn liên lạc với
người ấy! Có thể gọi là tình yêu không khi giữa hai người chưa có một quan hệ mật
thiết trên mức bạn bè! Lần gặp trực tiếp duy nhất do người ấy mời đi xem phim rạp
thì chị kéo cậu văn thư ở trường đi cùng vì chị e ngại một cái gì đó mơ hồ!
Lúc chị ra
đi, người ấy bặt tăm.
Khi chị đã ổn
định nơi ở mới thì chị đã nối lại được liên lạc qua những lá thư! Nội dung thư
trao đổi vẫn ... lãng nhách như " Thuở ban đầu" nhưng chị vẫn dành tình cảm trìu mến thân
thương cho người ấy! Coi như một tình bạn thiêng liêng, đặc biệt hơn những tình
bạn bình thường khác! Rồi khi lập gia đình với những đứa con ra đời làm chị bận
rộn hơn nên sợi dây liên lạc bị cắt ngang tưởng chừng không bao giờ nối được tới
khi người ấy chủ động tìm cách liên lạc lại khi các con chị đã trưởng thành!
Người ấy
không thay đổi! Mãi mãi, forever! Những thông tin lờ mờ chị thu lượm được về
người ấy rất hạn chế! Nối lại liên lạc với người ấy sau một thời gian dài, chị
náo nức kể hết những thay đổi trong cuộc sống của mình trong thời gian qua! Những
thông tin về cuộc sống, gia đình , chồng con ... Bạn thân hoặc sơ cũ chị còn kể
hết huống chi đây là người tương đối đặc biệt hơn! Một hình bóng chị đã từng ấp
ủ bao nhiêu mơ ước?! Đáp lại nhiệt tình của chị chỉ là những thông tin... Đại
chúng! Và chị lờ mờ cảm thấy càng liên lạc với nhau chị càng có một hiểu biết hết
sức mơ hồ về người ấy! Những câu hỏi của chị chỉ được đáp trả hết sức chung
chung! Sau mấy chục năm liên lạc lại, chị càng thấy khó hiểu hơn! Những thông
tin chị muốn hỏi và liên lạc lại với những người bạn cũ chung của hai người không được đáp ứng ngoại trừ người ấy có công việc làm rất tốt, rất ổn định!
Hết chuyện để
nói hoặc hỏi vì cả hai người đều có gia đình riêng ! Chị rất hạnh phúc với những
gì đã có trong tầm tay nhưng chị không biết tình hình...phía bên kia nên sau
vài lần bận rộn cả từ hai phía, chị mất hết hào hứng... chát chít trên mạng!
Hình như lúc này,
chị mới thực sự hiểu rõ về... Người ấy! Nếu như con người có sức hút chị trước kia
hòa nhã, nói năng thận trọng, cân nhắc từng chữ và luôn có cách cư xử lịch thiệp của người có học khiến chị rất ngưỡng mộ
thì bây giờ trên trang cá nhân của anh ta ngập tràn những lời lẽ, hình ảnh thô
tục , khiếm nhã dành cho phụ nữ!
Nó như vết mực đen xóa hết những hình ảnh mẫu mực về người ấy trong ký ức chị!
No comments:
Post a Comment