Tuesday, June 22, 2010

*****THƠ TRẦN HOÀNG ANH****

Ở TÂY SƠN NHỚ MẸ

Tây sơn mưa rồi mẹ yêu ơi,
Núi rừng vang vọng tiếng mưa rơi
Con ngồi lặng lẽ bên song cửa,
Nghe mưa thủ thỉ nói thay lời

Đà nẵng bây giờ mẹ có lạnh?
Bàn tay có nhức mỗi cơn đau?
Thuốc thang có đủ trong khi bệnh ?
Mẹ có thương con ủ rũ sầu ?

Tây sơn mưa rồi trời buốt giá
Núi rừng hoang vắng đến thê lương,
Màu xanh biêng biếc đồi nương sắn,
Mẹ cách xa con bao dặm đường.

Con thiếu cơm ăn thiếu mẹ hiền,
Thiếu người chia sẻ nỗi buồn phiền,
Con cười con nói bên người lạ,
Và khóc một mình trong đêm đen.



TỊ NẠN

Tôi làm thông dịch viên,
Cho bệnh viện của Hồng thập tự,
Tại trại tị nạn.
Mỗi buổi sáng,
Tôi thấy những đứa bé thiếu cân,
Đến xin bánh và sữa,
Đưa đôi bàn tay nhỏ,
Đón miếng bánh bẻ đôi,
Từ một thùng bánh mang nhãn hiệu U.S.,
Sơn màu xanh quân đội,
Để lại từ thời chiến tranh Việt nam,
Khi những đứa bé đến đây,
Chưa có mặt trên đời,
Và uống ngon lành những giọt sữa,
Có khi đã quá hạn cho những em bé Tây phương,
May mắn hơn.
Mỗi buổi sáng,
Tôi thấy người gác cổng bệnh viện,
Cúi đầu chào những người ngoại quốc,
Và ngọng nghịu nói “Gút-mo-ning”,
Quát tháo những đứa bé con,
Mặt mày dơ bẩn,
Muốn vào bệnh viện chơi đùa,
Khi khoảng sân hẹp ngoài kia,
Đã làm chúng chán,
Mỗi buổi sang,
Tôi rót những ly sữa trao các em,
Bảo chúng nói’ Thank you” khi nhận,
Và dạy chúng chào hỏi, đếm số,
Bằng tiếng Anh,
Với nụ cười trên môi
Và nỗi buồn trong mắt.

Mỗi buổi sáng,
Tôi thấy niềm vui đến,
Khi những đôi mắt trẻ thơ,
Nhìn tôi trìu mến,
Khi những giọt sữa và miếng bánh tôi trao,
Làm các em cười.

Và mỗi buổi chiều,
Tôi thấy những bệnh nhân,
Đau nhiều chứng bệnh,
Đến xin khám bác sĩ không tiền,
Và lấy thuốc không tiền.
Tôi nói hai ngôn ngữ,
Như con két,
Và mỗi cái nhăn mày của bác sĩ,
Đối với bệnh nhân,
Vì dơ bẩn hay trả lời những câu ngớ ngẩn,
Đều làm tôi giật mình.
Và ngượng nghịu,
Như chính mình đang được khám.
Mỗi buổi chiều,
Tôi đi làm về,
Ngang qua phòng vệ sinhdành cho nhân viên Hồng thập tự,
Nhưng không dành cho chúng tôi,
Những người tị nạn cùng làm việc trong bệnh viện,
Tôi cất vội vàng,
Tấm thẻ đang mang,
Có in hình chữ thập đỏ,
Và một chữ V bên cạnh,
Cũng màu đỏ,
Thật rõ.

Mỗi buổi chiều,
Tôi ra khỏi bệnh viện,
Nhin những em bé đồng hương,
Chơi đùa vui vẻ,
Lòng vẫn còn nặng trĩu,
Như hôm qua,
Và có lẽ,
Như ngày mai.


OTTAWA MÙA ĐÔNG

Ottawa mùa đông,
Nước đóng băng trên dòng sông,
Cây không lá bên đường khô cứng.
Những cô gái tóc nâu đi lại vội vàng,
Hơi thở toả khói,
Đôi chân trong đôi giày cổ cao,
Đôi tay trong đôi găng lạnh lùng.

Ottawa mùa đông,
Những bông tuyết rơi ngoài trời,
Đậu trên nóc nhà thờ yên lặng,
Đậu trong tâm hồn tôi.

No comments:

Post a Comment