Thursday, April 23, 2015

Hoa Phong Lan Và Người Lính
Thân tặng các bạn học trường Cấp 3 Yên thọ thời chiến tranh.
 photo DSC03038_zpstymjsmrt.jpgminhthanh-viet-a.blogspot.com photo DSC02981_zpsqj8o7mhx.jpg
Khi còn ở tuổi học trò, tôi từng được nghe nói về loài hoa này! Nào là loại hoa mang phong cách quân tử không ăn bám cây chủ! Nào là hoa đẹp lung linh và lâu tàn… Trong thâm tâm, tôi rất mong một lúc nào đó được chiêm ngưỡng loài hoa vương giả này nhưng rất xa vời với tôi lúc đó!
Rồi tôi được một người bạn học cùng trường, cùng khóa miêu tả về sắc màu của hoa này khi anh đã tự tay hái chùm phong lan ở… Rừng Trường sơn!
minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC03046_zpsjblczdol.jpgSố là, khi tôi và các bạn đồng khóa đang chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp phổ thông thì có một đợt tuyển tân binh mới vào Nam! Đợt tuyển này đã lấy ở lớp tôi khoảng 5, 6 bạn học! Thường thường trước ngày bạn học nhập ngũ, tất cả những người cùng trường, lớp hay tổ chức tiễn đưa. Rất đơn giản, chúng tôi góp tiền mua một vài kỷ vật nhỏ như một cuốn sổ tay, một cây bút máy….để tặng người lính mới. Cô nào có người yêu nhập ngũ thì sẽ mua một chiếc khăn mùi xoa rồi thêu lên chiếc khăn những điều gì mình muốn nói, chưa dám nói hoặc sẽ nói cho người yêu mang theo khắp chặng đường hành quân!
 minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC03050_zpsmcbsg9kq.jpgTheo nhóm bạn học đi tiễn tân binh nhập ngũ hôm đó, chúng tôi rẽ vào nhà một bạn cùng trường! Vì không cùng lớp nên tôi cũng chẳng biết rõ về bạn này nhưng vì bạn sẽ là người trực tiếp đi bảo vệ tổ quốc nay mai nên tất cả nhóm vẫn vào chúc bạn lên đường may mắn! Có vẻ bạn ấy rất cảm động khi bỗng dưng có tới chục đứa con gái ngày thường nghịch ngợm, ngổ ngáo hôm nay tự nhiên thùy mị, dễ thương nện guốc cao gót vào thăm bạn và dịu dàng tình cảm chúc bạn lên đường hoàn thành nhiệm vụ! Cái tình cảm ấy theo bạn tới rừng Trường sơn nên khi bạn tự tay nâng chùm phong lan đặt cạnh võng rồi hý hoáy viết một lá thư chung gửi cho nhóm con gái chúng tôi đã đến tiễn bạn ngày ấy! Nội dung thì dài nhưng tôi chỉ còn nhớ một đoạn đáng nhớ nhất : “ Anh đang ở giữa rừng Trường sơn bạt ngàn  hùng vĩ! Anh mơ một ngày không xa sẽ trở về trong đoàn quân chiến thắng với chùm phong lan trên tay để tặng các em gái hậu phương”!minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC06490_zpsk80xv6cb.jpgÔi chao, đọc chung lá thư của bạn mà tất cả bọn con gái chúng tôi tròn mắt nhìn nhau ngạc nhiên  vì tự nhiên “ bị” hạ xuống hàng Em?? Không lẽ vừa bước chân vào lính đã lớn thêm vài tuổi ? Đã có thể xưng “ Anh” với những cô bạn bằng tuổi học cùng khóa mà mới hôm qua vẫn còn xưng hô Cậu Tớ ngang hàng? Cái tuổi 16, 17 của tụi con gái chúng tôi nhiều tự ái lắm vì  thấy mình rất “người lớn” nên khó chấp nhận người khác bằng lứa tuổi xưng “Anh” ! Nhưng chúng tôi cũng chỉ ấm ức chút xíu rồi quên vì bạn ấy dù sao cũng đang là người lính ngoài chiến tuyến trực tiếp đối diện với hiểm nguy để bảo vệ hòa bình!minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC06478_zpssylxised.jpgThế nhưng tôi gặp rắc rối với thầy chủ nhiệm khi thầy biết chúng tôi nhận được thư “ người lạ” ! Quả thật là tôi bị tiếng oan khi bỗng dưng bạn ấy “ bốc” tên tôi đề ngoài bì thư gửi cho chúng tôi qua bưu điện! Thầy chủ nhiệm không đọc thư mà thầy chỉ biết tôi là người nhận thư mà người viết thuộc phái nam nên thầy nghiêm khắc nhắc nhở tôi: “ Em phải dồn hết sức cho kỳ thi này, đừng có thư từ vớ vẩn để rồi trượt!” Tôi thanh minh thế nào thầy cũng không hiểu! Ức muốn phát khóc tôi  hỏi lũ bạn lá thư chuyền tay nhau đọc đang ở đâu để “trình thầy” thì chẳng ai có thể biết “hắn” ở nơi mô! Một lá thư chung mà một đứa đọc cho cả bọn con gái nghe rồi bình luận rôm rả và cười khúc khích lại có thể là lá thư “tình” sao?? Thế hệ chúng tôi sao nghiêm khắc vậy?minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC06427_zpsgswtacph.jpgRất tiếc, khi bạn ấy chiến thắng trở về thì tôi không có cơ hội gặp lại để coi bạn ấy có giữ lời hứa: “Trên tay cầm chùm phong lan Trường sơn để tặng các em gái hậu phương”??minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC06400_zpsmcls4xsv.jpg

Sunday, April 12, 2015

Em Ơi Mùa Xuân Đến Rồi Đó

 Tặng em Lê Tuyết Mai
minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC06336_zpsrpojjkhj.jpg
Từ thứ sáu, thứ bảy cuối tuần ở đâu mọi người cũng náo nức nói về ngày chủ nhật 12 tháng tư. Ai cũng háo hức chờ đón xem ngày ấy sẽ như thế nào! Chỉ vì “Ông” thời tiết cho biết hôm chủ nhật, nhiệt độ sẽ nhảy lên 18 độ c và nắng rực rỡ! Mùa đông dài dằng dặc đã làm cho mọi người mệt mỏi quá rồi! Một ông bạn tôi quen khi thấy tôi cứ than thở về mùa đông dài quá, ông nói: “ Canada chỉ có hai mùa đó là mùa đông và mùa construction”! Ông nói quá đúng! Có bao giờ chạy xe trên đường mà ta không gặp những khúc đường đang tu bổ và những công trình vẫn xây dựng đâu! Còn mùa đông ư ?! minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC02760_zps0lxd9csx.jpgminhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC02772_zps304ollap.jpg
Cô bạn nhỏ tuổi của tôi ở BC lại khoe từ mấy tuần trước; “ Mùa xuân đang ở nơi em này”! Thật tức khi tôi ngỏ ý muốn cô gửi vài hình ảnh mùa xuân BC thì cô không gửi, cô chỉ điểm vài nét sơ qua làm mình… Thèm! “ Không ,em không gửi ảnh ,em muốn chị tận hưởng vẻ đẹp mê hồn bằng chính đôi mắt chị nhìn ,chính đôi tay chị và tai chị nghe những âm thanh rất là lạ ! Và còn nữa đó là mùi hương rất  đặc biệt của sương mù gần giống như những buổi chiều thời tiết se lạnh ở miền quê mình .Còn mùa mưa không có kéo dài ,như so với mưa dầm gío bấc ở Việt Nam ! Mưa ở BC không  ăn thua gì .Em hẹn gặp chị mùa xuân năm sau ở BC .Em sẽ tặng chị hết cả mùa xuân luôn” !
Tả cảnh mà đặt hết tâm hồn vào cảnh đẹp với tình cảm sâu nặng dành cho quê cũ cũng như quê mới của cô thật tuyệt vời ! Cô không chỉ thưởng thức cảnh đẹp bằng đôi mắt mà cô còn cảm nhận cảnh đẹp từ trái tim một người … lãng mạn với tâm hồn tràn ngập ý thơ ! minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC02775_zpsgjidk76u.jpgminhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC02782_zpsay7nl1af.jpg
Nhưng hôm nay thì nàng xuân cũng đã nhẹ nhàng tới Ottawa của tôi . Rất chậm rãi, nhẹ như gió thoảng lướt nhẹ trong nắng đẹp ấm áp. Dù cây cối vẫn khô cứng chưa nẩy mầm non xanh Dù dòng sông vẫn ngập ngừng chưa trọn dòng chảy vì vướng những mảng tuyết băng! Nhưng, tất cả mọi người đều cảm nhận được mùa xuân đã đến! Trời đẹp hơn, nắng rực rỡ hơn! Dân Ottawa hầu hết đổ ra đường chào đón mùa xuân hiện diện! Đã có vài cô cậu vội vàng mặc quần áo mùa hè chạy bộ, đi xe đạp dọc kênh đào Rideau!  Mùa xuân đã đến!minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC02793_zpscrieswfe.jpgminhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC02809_zpshkjeqkyd.jpg
minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC02841_zpstyl6bnxa.jpg

Thursday, April 2, 2015

Em Chỉ cần Anh
Bài đã đăng ở báo Người Việt
minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC07460.jpgminhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC01075_zpsee928910.jpgDuyên nặng nhọc gắng gượng mở mắt ra bởi tiềng ồn ào chung quanh . Không khí nồng nặc , hôi hám bốc lên làm cô càng nôn nao khó thở. Toàn thân cô nóng hừng hực! Cô không biết mình đã nằm ở đây bao lâu rồi! Cái cảm giác cô đơn làm cô tủi thân và những giọt nước mắt nóng hổi lại từ từ chảy ra. Sóng nước vật cô không ăn không ngủ được và lúc nào cũng lao đao muốn ói! Cô cứ năm bẹp trong góc thuyền ở khoang dưới mà chẳng muốn nhúc nhích với cái đầu lúc nàocũng nhức như búa bổ! May mắn gia đình bác Ánh ở bên cũng thỉnh thoảng đánh thức cô dậy bón cho cô vài thìa cháo, mấy ngụm nước. Họ cũng chỉ có thể giúp được vậy thôi vì giống như Duyên, họ cũng bị những cơn sóng biển làm cho mệt lả. Tuy nhiên, họ may mắn hơn Duyên là có cả gia đình để an ủi chăm sóc lẫn nhau.
Lúc leo lên nóc thuyền lấy cơm cho gia đình, bác Ánh nói với chủ thuyền : “ Cô Duyên sốt và nằm hai ngày không ăn gì. Thỉnh thoảng cô uống chút nước tôi đưa cho. Ông còn thuốc gì cho cô ấy một ít.Tội nghiệp cô ấy đi một mình lại còn ít tuổi nên cô ấy khờ khạo lắm chẳng dám hỏi và nhờ vả ai cả! ” Ông chủ thuyền đưa bác Ánh vài viên thuốc cảm  nhờ bác cho cô uống, nói bác để ý giúp, có gì cần thiết thì cho ông biết ngay. Rồi ông quay ra bàn bạc về hướng gió, cách điều chỉnh buồm của con thuyền tối nay với mấy người thanh niên lái thuyền.minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC00668_zpsca0285b5.jpgĐêm hôm đó, Duyên vẫn sốt mê man , thỉnh thoảng cô nói mơ lảm nhảm.Cô lặp đi lặp lại : “ Mẹ ơi, con sợ lắm, Con không dám đi đâu! Con không muốn bỏ mẹ ở lại một mình! Mẹ đừng bắt con đi”! Cô mệt và tiếp tục ói nhiều khi bác Ánh đánh thức cô dậy cho cô uống thuốc! Thấy không ổn, bác Ánh lại lọ mọ lên nóc thuyền tính gặp ông chủ thuyền nhưng ông đã đi ngủ! An, người thanh niên ở trong đội ngũ những người điều khiển thuyển đang thức canh hướng đi cho thuyền hỏi bác cần gì. Bác nói lại tình hình Duyên cho An nghe. An bảo bác xuống nghỉ đi, cháu sẽ lo cho.
Duyên đang mê man nhưng cô lờ mờ cảm nhận có một chiếc khăn lạnh đắp lên trán. Rồi có người nâng bổng cô lên nóc thuyền. Không khí trong lành mát rượi của biển đêm ùa vào làm cô tỉnh táo . Cô mở mắt nhìn lên. Dưới ánh trăng vằng vặc đêm rằm, cô thấy An đang nhìn cô với ánh mắt đầy quan tâm, lo ngại! Ánh mắt trông giống hệt ánh mắt mẹ cô thường nhìn con mỗi khi cô đau ốm! Anh hỏi : “ Cô thấy dễ chịu chút nào chưa?” Cô lặng lẽ gật đầu, nhìn An bằng ánh mắt biết ơn rồi nhắm mắt lại! Hai dòng nước mắt ứa ra, chảy dài xuống má Duyên được An lau khô bằng đôi bàn tay thô ráp của mình. Cô dần thiếp đi trong cảm giác được an toàn, che chở.
 minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC01840_zps22564902.jpgDuyên giật mình choàng tỉnh, cô vừa mơ một giấc mơ đẹp về cái thuở ban đầu gặp gỡ đã đem lại cho cô một gia đình ấm êm, hạnh phúc. Bây giờ, hạnh phúc đã vuột khỏi tầm tay! Duyên bật khóc! Rồi chợt nhớ tới hai đứa con đang ngon giấc ở phòng kế bên, cô nén tiếng nức nở vào lòng nhưng nước mắt cô tuôn rơi không ngừng thấm ướt cả nệm, gối! Đầu óc cô nhức như búa bổ, cô cố gắng tĩnh tâm không nghĩ ngợi gì mong giấc ngủ đến mà không được!  Duyên ngồi dậy rồi lặng lẽ vào bếp lấy viên thuốc ngủ uống thêm. Cô bị bệnh mất ngủ đã lâu từ khi biết An có người đàn bà khác!
 minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC02231_zps8a8b298b.jpgNhớ lại những ngày đầu tiên khi mới đến định cư miền đất hứa , Duyên và An đã sống chung như cặp vợ chồng dù hai người không làm đám cưới. Lúc nào họ cũng ở bên nhau. Sau khóa học tiếng Anh, An xin vào làm công cho tiệm tạp hóa người Hoa ở Chinatown. Anh làm đủ mọi việc từ khuân vác hàng đến lau chùi dọn dẹp. Thậm chí cả đến việc quay vịt, nướng thịt trong nhà bếp. Duyên cũng đi làm một thời gian ngắn nhưng khi có con, cô nghỉ hẳn ở nhà chăm lo con và nội trợ. Chỉ tới khi hai đứa con đến tuổi đi học, Duyên mới quay lại sở làm. Hai vợ chồng rất chịu khó làm việc và chi tiêu tiết kiệm. Dòng đời êm ả trôi qua với hạnh phúc tràn đầy khi họ mua được căn nhà xinh nhỏ. Dưới mái ấm đó bao giờ cũng tràn ngập tiếng cười. Những buổi tối cả gia đình quây quần ăn cơm , chồng hỏi vợ về việc nhà, việc học hành của con cái.Vợ lo lắng từng miếng ăn, tấm áo cho chồng con… Tiếng cười, tiếng nói ngây thơ, hồn nhiên của những đứa trẻ làm cho cả hai vợ chồng hoàn toàn mãn nguyện với hạnh phúc đơn sơ đầm ấm của gia đình.
Dịp may đến khi ông chủ tiệm tạp hóa nghỉ hưu muốn sang tên tiệm. An bàn với Duyên mua lại từ ông chủ. Thực ra, nói là bàn bạc nhưng Duyên có biết gì về việc kinh doanh, buôn bán đâu nên mọi sự tính toán hoàn toàn do An quyết định rồi nói lại cho vợ nghe. Nhờ có kinh nghiệm làm việc gần chục năm và gặp dịp làn sóng người Việt tràn đến ngày càng nhiều nên cửa tiệm tạp hóa của vợ chồng Duyên An phát đạt không ngờ. Vốn là người tháo vát, biết nhìn xa trông rộng nên An chuyển cơ sở cũ sang cơ sở mới cạnh đó có diện tích lớn gấp 3 lần. Và dĩ nhiên tất cả những tính toán trong việc làm ăn đều do An quyết định. Được cái, lúc nào Duyên cũng ủng hộ việc làm của An và luôn đứng cạnh chồng. Thế nên, mọi  việc đều êm ả trôi xuôi như thuyền gặp gió.
Vào đỉnh điểm thuận lợi nhất, An quyết định tự mình nhập hàng thẳng từ Trung quốc, Việt nam thay vì mua lại hàng từ các hãng nhập cảng trong nước . Anh muốn tăng số lãi xuất cao hơn khi mua hàng từ chính gốc. Dĩ nhiên, Duyên thuận theo tính toán của An.
Sau chuyến hàng nhập cảng đầu tiên thuận lợi, An lại muốn mở rộng thị trường thêm về những đồ thủ công châu Á. Anh muốn trực tiếp về Việt nam để nắm bắt thị trường và tìm cách lấn sang lĩnh vực mua bán bàn ghế đan mây. Đến đây nảy sinh vấn đề nếu An đi xa thì ai sẽ quản lý tiệm tạp hóa? Biết vợ không đủ khả năng điều khiển công việc ở tiệm nên An nghĩ ra cách điều khiển từ xa. Anh liên lạc với Duyên hàng ngày để hướng dẫn cách giải quyết công việc ổn thỏa. Duyên không tháo vát, giỏi giang trong việc buôn bán nhưng bù lại, Duyên đối xử rất tình cảm với nhân viên nên mọi việc vẫn êm đềm, trôi chảy. Tuy  hai vợ chồng phải sống xa nhau thường xuyên nhưng công việc lôi cuốn, bận rộn nên hầu như họ đã quên đi những nhớ nhung thường tình của đời sống vợ chồng. Chỉ những khi đêm về nằm một mình trong căn phòng ngủ rộng thênh thang, Duyên mới cảm nhận sự trống trải vì thiếu vắng giọng nói, tiếng cười của An. Rất nhiều đêm trằn trọc không ngủ được, Duyên dần nhận rõ những thiệt thòi vô lý mà hai người đang phải hy sinh. Nhà cao cửa rộng đã có. Xe đẹp như mọi người cũng chẳng kém ai!  Hai con ngoan ngoãn học hành và chúng đã có khoản tiền dành trong ngân hàng để chi tiêu khi học đại học. Riêng khoản tiền dành cho hưu trí của hai vợ chồng cũng có một khoản kha khá… Vậy thì tại sao hai người phải xa nhau biền biệt? Nhiều lúc mệt mỏi, Duyên nằm một mình nhớ lại khi mới lập nghiệp thiếu thốn mọi bề nhưng có vợ có chồng bên nhau vẫn hạnh phúc làm sao. Duyên định lần này, khi An về nhà, Duyên sẽ nói với chồng cắt hẳn chuyện buôn bán xa nhà . Duyên sẽ nói cho An biết lúc nào Duyên cũng cần An ở bên Duyên và các con.
Nhưng An phone về nói sẽ ở lại thêm vài tuần để giải quyết công việc, Duyên cũng OK vì cô không rành chuyện làm ăn. Duyên chỉ nhắc nhở An giữ sức khỏe và cho An biết Duyên và các con rất nhớ An! Hình như An đang bận công việc nên anh không có nhiều thời gian nói chuyện cũng như trả lời câu hỏi của vợ mà chỉ dặn Duyên lo cho con rồi An cúp phone. Linh cảm của người vợ làm cho Duyên cảm thấy hình như An có một điều gì không bình thường! Tuy nhiên, Duyên tự nhủ chắc An làm việc quá nhiều nên mệt mỏi mà thôi!

Cái tin An có bồ ở Việt nam và mở một nhà hàng cho cô bồ  tại đó làm Duyên ngất lịm! Không An của Duyên không phải là người như thế! An là người đàn ông có trách nhiệm với gia đình, vợ con. An đã và mãi mãi là người đàn ông che chở cho cuộc đời Duyên. An đã nói và làm như thế suốt mấy chục năm hai người chung sống với nhau. An nói Duyên bao giờ cũng làm An mủi lòng khi nghĩ về người vợ hiền dịu chỉ biết lo toan cho chồng con mà quên bản thân mình. An còn ví Duyên là cái bóng lúc nào cũng đi sát bên An! An hứa mãi mãi là cây cổ thụ cho dây leo Duyên bám vào, vươn lên suốt đời…Không! Duyên không tin những gì cô đã nghe người ta nói !Tuy nhiên không hiểu do linh tính hay sao mà Duyên cứ khóc và khóc hoài!Duyên chưa dám nói điều gì với hai người con đang học trung học biết! Duyên chưa tin và không tin điều đó ! Duyên đang suy nghĩ có nên gọi phone cho An để hỏi hay đợi An về mới hỏi trực tiếp?… Hàng ngàn câu hỏi xoáy trong óc Duyên làm Duyên đau đớn đến kiệt sức. Sau nhiều đêm âm thầm đau khổ, âm thầm khóc một mình và thấy thời gian đã quá lâu không thấy An liên lạc thường xuyên nên Duyên quyết định phone An để tìm ra sự thực. An im lặng một lúc rồi nhỏ nhẹ: “ Em đợi anh về giải thích”!

Duyên khóc ngất trong đau đớn tột cùng! Không thể chủ động được bản thân, tim cô gào thét van xin: “ Không! Em không cần nhà cửa, tiền bạc…Những thứ vô tri vô giác ấy không làm cho em hạnh phúc! Em không sống nổi nếu thiếu anh! Anh đừng bỏ em! Em chỉ cần anh thôi”!

Đã gần 5 năm trôi qua, chuyện cũ như vết thương không bao giờ thành sẹo. Duyên vẫn sống như một cái bóng ở căn nhà rộng mênh mông gần mười ngàn bộ Anh mà An để lại cho mấy mẹ con Duyên. An không lấy một thứ tài sản , tiền bạc gì kể cả tiệm tạp hóa! Biết không thể níu lại được người muốn ra đi, Duyên dần bình tâm lại sau một thời gian dài đau khổ, vật vã! Duyên buộc mình phải quên đi và đứng lên lo cho hai đứa con của mình! Bây giờ cả  hai người con đã tốt nghiệp đại học và vẫn ở cùng Duyên. Tuy không nói thẳng ra nhưng hình như chúng ngầm trách việc Duyên không tha thứ cho An. Duyên không biết phải giải thích sao cho các con hiểu tiếng nói của con tim nên cô chỉ lảng tránh không đề cập đến những chuyện có liên quan đến An. Cửa hàng tạp hóa đã sang tên người khác vì Duyên không thể quản lý. Cô vào làm việc ở một hãng điện tử gần nhà. Sau giờ làm việc, Duyên chỉ quanh quẩn ra vào lo cơm nước cho các con và chăm sóc cây cỏ trong vườn.
 minhthanh-viet-ca.blogspot.com photo DSC08025_zpsc7882e73.jpgAn đã vĩnh viễn rời khỏi Việt nam sau khi tan vỡ cuộc tình với cô bồ trẻ! Hiện tại An thuê nhà tại một chung cư không quá xa nhà cũ. Rất nhiều lần khi bóng đêm phủ xuống anh lặng lẽ lái xe đến gần căn nhà đó. Đậu xe trong bóng tối rồi im lặng dõi mắt nhìn về nơi có Duyên và hai con đang sống. Người đàn ông giỏi giang tháo vát này đang nghĩ gì? Hơn chục năm nữa mới đến tuổi hưu! Với bộ óc mẫn tiệp của mình, anh có toan tính đến việc xây lại những gì anh đã phá? Xin chúa tha tội cho anh!