Monday, January 23, 2012



Khai Bút Đầu Xuân

Ngày tôi còn nhỏ , sáng sớm mồng một tết bố tôi bắt tất cả các con ngồi vào bàn khai bút rồi mới cho tiền mừng tuổi để đi chơi . Người con nào cũng phải ngồi trước trang giấy viết một chữ gì đó . Người nhỏ chưa biết viết chỉ cần gạch một nét cũng được gọi là khai bút . Lớn dần hơn , bố tôi khuyến khích chúng tôi viết một đoạn văn ngắn hoặc làm thơ vì bố tôi rất thích làm thơ . Lúc đó, bố tôi cùng các bạn văn chung nhau làm một tờ báo tường . Tôi thấy ông treo nó trên tường nơi ông làm việc tại trạm y tế thị trấn . Bố tôi phụ trách trạm y tế này . Hình như ông chỉ đến trạm y tế khi có những ca cấp cứu hoặc có sản phụ sinh ngược mà mấy cô y tá không kham nổi và họ đến gọi ông bất kể ngày hay đêm để ông quyết định giữ lại chăm sóc hoặc ký giấy gửi lên bệnh viện huyện . Còn nơi để các nhà thơ, nhà văn sáng tác báo tường là nhà tôi . Bố tôi làm việc ở trạm y tế đồng thời có cửa tiệm thuốc bắc gia truyền tại nhà . Không biết công việc ở trạm y tế có bận không nhưng tiệm thuốc bắc tại nhà tôi lúc nào cũng đông khách đến khám bệnh, mua thuốc . Có những bệnh nhân bị đau đầu đến châm bố tôi dùng những cây kim châm bằng bạc cắm đầy trên đầu bệnh nhân trông rất sợ . Chắc là không đau nên tôi thấy họ vẫn thản nhiên ngồi chơi cờ tướng cùng bố tôi hoặc còn cùng nhau nói chuyện văn chương…Những tờ báo tường với tâm hồn văn chương bay bổng được phôi thai tại trạm y tế hay tiệm thuốc bắc riêng của gia đình không biết có sặc mùi “ bệnh viện” hay không ? Tôi không dám nhận định vì lúc đó, tôi còn quá nhỏ ! Nhưng chắc chắn cái thói quen khai bút của bố tôi cũng như sự say mê văn chương của ông đã truyền lại cho các con hưng phấn đọc , viết ? Tôi từng rất nhiều lần tập làm thơ nhưng không thể trong khi viết văn xuôi thì bình thường, không đến nỗi khó khăn . Không biết bây giờ , cái tục khai bút còn hiện diện mỗi khi xuân về, tết đến ? Riêng tôi , đã từ lâu tôi quên dần thủ tục khai bút đầu xuân . Tự nhiên ngày mồng một tết năm nay được rảnh rỗi , tôi chợt nhớ về cái tục khai bút ngày còn nhỏ và cầm “ Chuột” để … khai ... ? nhưng lại … bí đề ! Viết gì về mùa xuân khi nhìn ra ngoài khung cửa tuyết trắng đường ? Vả lại, rất đông nhà văn hải ngoại đủ cả tên, tuổi dã viết nhiều về mùa xuân hải ngoại rồi . Còn viết về mùa xuân xa xưa thì lại đã… Cũ ! Bất chợt, tôi nhớ những lời chúc tết mọi người thường dùng . Ý tứ, văn vẻ tùy từng người nhưng nội dung chung qui cũng về một mối là chúc nhau đầy đủ : Phúc , Lộc, Thọ . Kể ra, theo tôi chỉ dùng một chữ Phúc là giản tiện vì hình như trong Phúc bao gồm cả Lộc và Thọ ? Đây chỉ là một kiểu suy luận của riêng tôi , một người không biết gì về Hán văn cũng như ý nghĩa chữ Nôm là gì cả . Nhưng thôi , ngày đầu năm mới theo âm lịch , tôi xin được chúc mọi nhà, mọi người Việt năm mới đầy đủ cả Phúc, Lộc, Thọ . Và xin gửi đến bạn đọc một chuyện tình hải ngoại của Minh Thành đã đăng trên tờ Việt Báo : Chuyện Tình Hai Thế Hệ.

***
Chuyện Tình Hai Thế Hệ

Minh Thành

32 năm trước, vào một buổi tối, tôi đang lúi húi rửa bát, Thành , cậu em trai tôi rón rén đi đến đứng cạnh tôi thì thầm: “Tối nay chị đi ngủ mấy giờ?”
"Mày muốn gì thì cứ nói, quan tâm tới giờ ngủ của tao làm gì"!
Gãi đầu gãi tai một lúc rồi cậu ta đỏ mặt ấp úng: "Khoảng 10 giờ đêm, chị để ý thấy em cào vào cửa thì mở cho em nhé! "
"Lại đi với con bé “Thịt ăn không có…" Phải không?"
"Chị ác thế, không khác gì bà già. Hương mà nghe được thì chết em!" " Tao nhắc lại lời bà già thôi chứ có phải tao mỉa mai nó đâu! Tao cũng đang điêu đứng với bà già đây! Cấm đủ mọi thứ ! Cấm đi xi nê, cấm đi chơi với bạn bè thì chỉ có ế!"
"Thì giúp em đi rồi em sẽ có đi có lại".
"Được rồi, chuồn nhanh lên không bà già bắt gặp thì mất đi!"
"Nhớ mở cửa đấy".
"Không nhớ thì nằm ngoài cửa một đêm có sao"!
"Muỗi khiêng đi mất, mà bà già biết lại gào toáng lên cho cả phố nghe"!
Buồn ngủ díp cả mắt lại và ngáp lên ngáp xuống nhưng tôi vẫn chong đèn vờ đọc sách để đợi mở cửa cho Thành như lời hứa. Mẹ tôi tắm xong, đang nằm thiu thiu ngủ, bất chợt bà sực nhớ rồi giật giọng hỏi tôi: " Thằng Thành đâu? Từ chập tối đến giờ tao không thấy bóng dáng nó". Chết rồi, tôi kiếm cách chống chế: "Con mới thấy nó loanh quanh gần đây. Chắc nó ra đường hóng mát. Mẹ cứ ngủ đi, con tìm nó cho" .
"Tìm nó ngay đi. Hay là lại trốn nhà đi chơi rồi!"
"Thì mẹ cứ ngủ đi, nó lớn rồi chứ có còn là trẻ con nữa đâu".
"Tao bảo mày đi tìm nó ngay, tao chưa buồn ngủ" . Tôi đứng lên, đi ra ngoài cửa, lấy hết gân cổ gào to lên gọi Thành để tỏ cho mẹ biết sự sốt sắng của mình: "Thành ơi! Thành ơi! Về đi ngủ". Bốn bề im lặng! Tôi biết điều này mà. Tôi chạy tót ra ngoài đường, thơ thẩn, nghĩ ngợi, lo lắng cho cậu em và cho cả mình. Tuy nhiên, vẫn thỉnh thoảng gọi tên Thành toáng lên một cách ầm ĩ để che mắt mẹ tôi. Rồi bà cũng lục đục đi ra: "Không tìm được nó phải không? Lúc chập tối hai đứa chúng mày thì thầm cái gì"?
"Chúng con có thì thầm gì đâu"! "Thế thì con chó nó nói chuyện? Hay là con mèo? Còn leo lẻo cãi. Muốn sống muốn tốt mau đi tìm ngay thằng Thành về!" "Con biết tìm nó ở đâu bây giờ"? Rồi tôi lại co cẳng chạy miễn thoát được ánh mắt soi mói của mẹ. Vừa chạy tôi vừa gọi tiếp " Thành ơi! Thành ơi!" Mẹ tôi dặn với theo: "Lên nhà cái con "thịt ăn không có có thịt treo" ấy mà tìm thế nào cũng thấy nó. Gọi nó về rồi bà cho cả hai đứa một trận! Chúng mày chỉ bao che cho nhau. Cái roi mây bà vẫn còn treo kia. Gẫy cái này, bà mua cái khác. Không tìm được nó thì đừng vác mặt về nhà"!
Roi mây có bao giờ mà gẫy được! Tôi tự nhủ, nó chỉ cũ, đen xỉn đi vì được sử dụng nhiều lần . Mỗi lần bị mẹ cho ăn một roi mây là nhớ đời! Mà có phải chúng tôi là những đứa trẻ hư đâu. Cái thói dạy con của hầu hết các bậc sinh thành nơi tôi ở nó là như thế. Đứa trẻ nào cũng mới năm, sáu tuổi đã biết quét nhà, cho gà vịt ăn. Bảy tuổi lại kiêm thêm trông em rồi nấu cơm, gánh nước! Hình như " Thương cho roi cho vọt" là phương châm dạy bảo con cái của thế hệ ông bà bố mẹ tôi.
Còn nhớ bữa tối hôm đó, khi tôi đến nhà Hương kéo được Thành về đến nhà, mẹ tôi ngồi ngay cửa đợi chúng tôi với cây roi trên tay! Vừa vào nhà là Thành lãnh ngay mấy roi vào mông. Tôi níu tay mẹ lại thì bà tiện tay vụt tôi một cái đau thấu tim.
Hôm sau, khi cả nhà ngồi ăn cơm, tất cả chúng tôi lại vểnh tai nghe mẹ tôi vừa mắng vừa dạy chúng tôi về cách sống.
Bà kể cho chúng tôi nghe ở lứa tuổi bà, không có yêu đương gì cả mà " Cha mẹ đặt đâu con ngồi đó". Trai gái tự động tìm hiểu, đi chơi lén lút với nhau là điều xấu xa, nhất là con gái! Mẹ tôi dí tay vào trán tôi và chị gái tôi răn đe: " Còn chúng mày nữa, con gái mà không biết giữ gìn thì khổ cả đời! Cứ lén lén lút lút, vụng vụng, trộm trộm rồi có ngày biết tay tao!"
Mẹ tôi là người mang nặng trên vai trách nhiệm lớn lao của cả người cha và người me. Bố tôi mất sớm, khi chúng tôi còn rất nhỏ! Nuôi cho con đủ ăn đã là một cực nhọc mà mẹ tôi còn cái tham vọng cho chúng tôi học đến nơi đến chốn nên bà rất nghiêm khắc.
Không biết nhờ cách dạy con bằng roi vọt của mẹ tôi hay do may mắn, tất cả mấy anh chị em chúng tôi đều lập gia đình với những người tử tế. Dâu rể trong nhà đều là những người chung thủy, chịu khó làm việc, thu vén cho hạnh phúc gia đình.
Thành, em trai tôi đã kết hôn với Hương và vai trò của mẹ tôi cũng chưa mờ nhạt trong cái đại gia đình này đâu dù bây giờ bà đã già. Mẹ tôi không biết lái xe, cũng như không biết nói tiếng Anh. Đi đâu một bước cũng con, cháu đưa đón. Vậy mà bà vẫn “uy quyền” lắm! Mỗi khi các con hớn hở báo tin đứa cháu này được khen thưởng, được học bổng hoặc kiếm được việc làm tốt… là bà lại nhắc nhở: "Không có tao kìm kẹp ngày xưa thì làm sao lấy được người tử tế`để rồi con cái được ăn với học như bây giờ"!
Điều đáng nói là mẹ tôi bây giờ đổi tính khác hẳn. Bà hoà vào mối quan hệ thân thiết, ấm cúng, cũng như thái độ gần gũi, tôn trọng con cái mà chúng tôi thiết lập trong gia đình. Mỗi khi cả đại gia đình xum họp vào những dịp lễ, tết, mấy chị em chúng tôi nhắc lại chuyện cũ rồi nháy nhau xúm lại trêu bà: "Mẹ có biết ngày xưa mẹ đã hành hạ trẻ con không? Theo luật bên đây thì đó là tội nặng lắm! Chúng con có hiếu nên không sue mẹ thôi"! Bà cười và thách thức: "Thì bây giờ các anh các chị có quyền rồi, muốn làm gì thì làm đi cho khỏi ấm ức"! Rồi mắt bà ánh lên niềm vui, hạnh phúc với nụ cười mãn nguyện không dấu được khi nhìn con cháu tụ họp đông đủ chung quanh.
Mới đây thôi, bà phone cho tôi kể chuyện về cháu Danny, cậu con út của Thành và Hương. Bà nói: "Thằng Danny nó hành mẹ nó quá"!
"Nó hành mẹ nó như thế nào hả mẹ? "
"Tối hôm trước, nó hỏi mẹ nó tiệm hoa gần nhà nhất ở đâu, mẹ chỉ cho con. Nó nói cần một bông hồng màu xanh hay tím để tặng con bé người yêu".
"Hồng màu đó khó tìm lắm."
"Thì mẹ nó cũng nói vậy".
"Rồi sao nữa mẹ?"
"Con Hương nó nói để nó mua cho vì thằng Danny bận đi làm . Con Hương kiếm mấy nơi không có hồng màu xanh hay tím nên đành mua một bông hồng nhung đỏ rất đẹp. Mua xong, nó nhắn tin cho con thì Danny nhờ mẹ chụp hình bông hồng rồi email cho nó coi"!
"Thật quá đáng, thế Hương có làm không."
"Làm ngay chứ sao không. Con Hương đang nghỉ phép mà"!
"Thế thằng Danny nó có ưng ý không mẹ?"
"Không thấy nó nói gì".
Chưa kịp làm một phép tính so sánh " tình yêu hai thế hệ" của bố con Thành thì hôm sau mẹ tôi điện thoại tiếp. Bà kể rằng khi nhận được mail mẹ gửi tới nơi thì cậu ta không ưng ý màu đỏ của bông hồng. Thực ra, nói chính xác hơn, cô người yêu của Danny chỉ thích màu xanh hay tím. Danny đã tìm kiếm trên mạng và cuối cùng, gần sát giờ hẹn, tiệm hoa cũng kịp đem đến một bông hồng xanh dễ thương tới nơi để cậu mang tặng người yêu. Cậu cám ơn mẹ rối rít vì mẹ đã mất công tìm mua hoa cho mình. Đồng thời cậu cũng xin lỗi mẹ. Hương gạt đi: "Không sao, con cứ vui là mẹ vui rồi". Đợi mẹ đi khuất vào phòng ngủ, Danny cầm bông hồng đỏ mẹ cậu đã mua hồi trưa đưa cho bố Thành nói bố tặng mẹ Hương!
Hương sung sướng khoe với tôi: "Lấy nhau mấy chục năm, có với nhau bốn người con rồi mà hôm nay em mới được anh ấy tặng một bông hồng, chị ạ!"
"Còn hơn chị, chị chưa được chồng tặng cho bất cứ một bông hoa gì chứ đừng nói bông hồng"!

No comments:

Post a Comment