Sunday, October 16, 2011


Những Ngày Xưa Thân ÁiNấc

Một lần, tôi bị nấc mất vài ngày . Nấc đến nỗi phải nghỉ dạy nằm nhà để… nấc ! Các bạn tôi , những giáo viên ở cùng khu tập thể xúm nhau lại chữa” bệnh” cho tôi . Khổ nỗi, tôi lại là “ thầy thuốc” chữa nấc giỏi nhất ở đây nên có bao nhiêu “ bài thuốc” hay trình làng hết mà không biết giữ lại cho mình phòng thân ! Mỗi khi bạn tôi chuẩn bị “chữa” tôi lại mỉm cưòi nói họ đừng tốn công , lừa ai thì được chứ qua mắt tôi sao nổi ! Riết rồi tất cả bực mình để tôi yên thân … nấc thoải mái cùng hy vọng một cơn gió lành sẽ đuổi bệnh cho tôi.
Rồi buổi chiều tối hôm đó, khi tôi lò dò xuống nhà ăn tập thể ăn tối thì chị Hưng bảo tôi : “ Bà cụ bán nước ở cây số 11 nhắn cậu đến gặp bà càng sớm càng tốt” ! Tôi ngạc nhiên hết mức ! Không hiểu do định kiến gì nhưng hầu hết giáo viên thời đó ít khi la cà hàng quán dọc đường vì sợ mất tư cách . Cần kíp quá thì ghé khách sạn . Bà cụ bán nước ở cây số 11 chỉ có một cái mẹt nhỏ trên đó bày lỏng chỏng vài thanh kẹo lạc và mấy cái bát bán nước chè xanh . Cụ bày ngay ngã tư bụi bặm lề đường . Thỉnh thoảng đi qua, tôi biết nhưng không bao giờ tôi mua bán gì và có lẽ, cụ không biết tôi là ai ! Vậy mà cụ nhắn tôi ? Chưa kịp hỏi lại chị Hưng thì chị Thuận vỗ trán : “ May quá , cô Hưng nhắc chứ thằng Phúc lớp trưởng lóp tôi phụ trách cũng nói tôi nhắn lại giùm từ mấy hôm trước . Hình như nó nói cô nợ cụ mấy đồng mua kẹo lạc mà lâu rồi chắc cô quên” ! Tôi hoảng hồn gần như muốn khóc ! Tôi đang ở lứa tuổi giữ mình yểu điệu thục nữ ,tề gia nội trợ đảm đang để hy vọng có người đưa tôi về “ nâng khăn, sửa… ví” . Con gái hơ hớ lại là cô giáo mà đã lê la quà vặt quán xá dọc đường đến nỗi nợ cả tiền mua kẹo ăn thì ai còn dám rước mình về ? Hơn nữa , bê tha như thế thì còn tư cách đâu để nhìn học trò nói chi đến dạy dỗ ! Trí tưởng tượng của tôi chạy nhanh đến mức tôi hình dung tất cả học sinh trong trường đã biết chuyện làm tôi nghẹn họng vì xấu hổ ! Tôi đặt bát cơm xuống bàn, nắm tay chị Hưng nói qua làn nước mắt : “ Chị đi ngay với em ra đó ! Em không bao giờ mua hàng thì sao có chuyện nợ nần” ! Chị bảo : “ Tớ cũng nghĩ như vậy nên hỏi cụ có nhầm không thì cụ tả lại cậu cho tớ nghe , cụ còn nói tóc cậu uốn ” ! Tôi oà khóc vì cả trường chỉ có mình tôi tóc uốn nên lôi tay chị Hưng bắt đi ngay ! Chị Thuận còn bồi thêm: “ Bây giờ tối, chắc cụ không còn ở đó ! Để mai đi cũng được ! Đã quên hàng tuần chưa trả thì muộn thêm một ngày có sao đâu” ! Tôi nức nở : “ Nhưng em đâu có nợ tiền bao giờ” ! Thấy tôi thương tâm quá , chị Thuận cười hỏi : “Đã hết nấc chưa” ? Tôi nổi cáu: “ Chị còn đùa được à ? Em không quan tâm đến điều đó” ! Rồi tôi lại lôi tay chị Hưng bắt đi cùng tôi ! Tất cả mọi người, kể cả chị Hưng cười ngặt nghẽo : “ Hết nấc rồi thì đi làm gì nữa” ! Tôi vẫn còn tối dạ: “ Các anh, các chị đừng trêu em ! Việc này không liên quan gì đến nấc cả” ! Chị Thuận vừa cười vừa nói : “ Liên quan chứ , nó chính là viên thuốc chữa nấc hiệu nghiệm cho cô mà” ! À , ra thế , tôi quên mất nhưng vẫn cứ thấy tức tức trong khi mọi người cười thoải mái khi nhìn bộ mặt dở khóc dở cười của tôi .

No comments:

Post a Comment