Monday, October 10, 2011


Những Ngày Xưa Thân Ái
Xe Đua

Hội Phố

Nói tới xe đua , các bạn trẻ sẽ nghĩ ngay đến những xe đua như Corvette, Farrari , Lamborghini …. của hiện tại !Hoặc chí ít cũng xe máy ? Không ! Cái xe đua tôi muốn đề cập đến là xe đạp – Chiếc xe đạp Liên xô có dáng cao lênh khênh còn cái ghi đông lại uốn cong xuống . Loại xe này chúng ta thường thấy các tay đua chạy nên nó có tên như vậy . Xe đạp thịnh hành thời đó có xe Đông Đức , thiếu nhi Liên xô , Tiệp khắc ( rất ít) , Phượng hoàng, Vĩnh cửu, Thống nhất và một số xe cũ còn lại từ thời Pháp . Sang nhất lúc đó là peugeot - loại chúa trùm đủ làm chủ nhân vác mặt lên trời là Peugeot nữ màu kem . Chỉ nhìn thôi chứ ít người được vinh hạnh làm chủ chiếc xe đó . Cái thời tôi còn trẻ, xe đạp là một tài sản quý của gia đình . Là phương tiện vận chuyển chính cho mọi công việc . Từ chuyên chở lương thực , thực phẩm đến đưa người ốm đi bệnh viện cũng như đáp ứng nhanh nhất trong việc chở sản phụ chuẩn bị sinh tới bệnh viện kịp thời… Cho nên, có thể nói , chiếc xe đạp thời đó có một tầm quan trọng nhất trong gia đình . Giá tiền mua nó so với đồng lương công nhân viên chức khi đó không nhỏ . Phải tiết kiệm chi tiêu trong vài năm mới có thể sắm được một cái cho mình nếu được mua với giá ưu tiên theo diện phân phối . Muốn có xe phân phối lại tuỳ theo thâm niên công tác… Tóm lại , nếu cứ đợi mua phân phối có lẽ phải chờ đến tết Công gô ( ?) mới đến lượt nên muốn có xe đi thì cứ tích luỹ tiền sẵn rồi tìm cách mua “ Chui” . Nghĩa là mua đi bán lại giữa những người dân với nhau và dĩ nhiên giá cả đắt hơn ít nhất hai lần trở lên .
Thế mà tôi tự nhiên mua được một cái xe theo giá phân phối khi tôi mới tập tễnh ra công tác hơn một năm mới kỳ lạ . Của hiếm như vậy mà tự nhiên nhặt được khơi khơi ! Không hiểu tin tình báo rò rỉ nào mà tôi biết thị xã UB gần cơ quan tôi làm việc sẽ bán 10 cái xe theo giá phân phối cho 10 người đến sớm nhất . Dù không là người bản xứ nhưng tôi cứ đến đại chờ vận may ! Hình như tôi là người thứ 6 trong dòng người rồng rắn xếp hàng .Làm hoá đơn , trả tiền xong xuôi, người ta dẫn vào lấy xe mới biết đó là xe đua ! Niềm vui được nhân lên gấp bội khiến tôi mừng hết nói . Chiếc xe nổi trội hẳn so với những xe đương thời. Có lẽ lúc đó , nó chỉ đứng sau peugeot nữ màu kem . Vào trong kho vác chiếc xe còn nguyên tem vượt khỏi dòng người vẫn kiên nhẫn xếp hàng chờ phép lạ ! Họ đưa mắt nhìn theo chiếc xe mà không thèm dấu diếm niềm mơ ước , tôi thấy mình may mắn làm sao . Mua được cái xe mới theo giá phân phối lúc đó khác gì trúng số ! Có vài người đang xếp hàng gạ tôi bán lại cho họ với giá gần gấp đôi nhưng đời nào tôi chịu! Tôi cũng đang cần xe như họ! Dáng người tôi so với dáng nữ thời đó bình thường . Nghĩa là so với cái xe thì nó cao hơn nhiều lắm nhưng tôi không quan tâm ! Tay tôi vẫn với tới ghi đông và chân cũng chạm bàn đạp . Với tôi , như vậy quá mãn nguyện .Tôi hãnh diện dạo phố trên chiếc xe đua lênh khênh với tâm trạng y hệt con dế mèn trong “ Dế mèn phiêu lưu ký” của nhà văn Tô Hoài . Rong ruổi trên xe vài tuần thì anh Phượng , hiệu trưởng trường Phong cốc bảo tôi : “ Anh em mình đổi xe vài ngày” . Tôi gật đầu ưng thuận không điều kiện vì chiếc xe của anh ấy là xe Peugeot nữ màu kem , loại xe mà khi nào tôi cũng thầm mong muốn . Nhưng đi xe sang cũng khổ ! Lúc nào cũng lo canh cánh xe bị “ bay hơi”!




No comments:

Post a Comment