Thursday, March 10, 2016

Những Ngày Xưa Thân Ái
Bao kỷ niệm xanh vẫn còn đây!
Những ngày mới nhập học Sư phạm cả lớp đi rừng đốn cây dựng nhà. “Tên” lớp phó phụ trách lao động thấy mình thân hình “ lực sĩ” nên cho vào nhóm đốn cột quân cùng những cô bạn “ same size”! Cột cái dành cho các “tiểu thư” yểu điệu : “ Vai năm tấc rộng thân mười thước cao”! Vác con dao đã cùn lại mẻ vào rừng tìm cây thì ít, săn hoa Móng rồng nhiều hơn! Rừng hoang vu nhiều cây nhưng cây thẳng, đẹp đúng tiêu chuẩn rất hiếm! Cả nhóm “ ngố rừng” cứ thế đi sâu mãi vào trong! Quá trưa mới được bà chúa rừng xanh mỉm cười ưu ái ban cho một cụm tới hơn chục cây gỗ thẳng tắp đáp ứng yêu cầu đòi hỏi của cột quân một cách xuất sắc! Đã thế, gỗ lại nhẹ, mềm, dễ chặt nên các “quí cô” tấn công chớp nhoáng rồi “cài” lên vai vui vẻ tìm đường về “ nộp làng”! Dọc đường, cô nào cũng tranh thủ ngắt thêm hoa móng rồng cài tóc. Tên lớp phó đang bận túi bụi nhận hàng nhưng cũng kịp “liếc” qua đống gỗ để rồi hắn hét toáng lên: “ Chết tôi rồi! Gỗ này chỉ dùng làm củi chứ làm cột nhà sao được”! Ức chưa? Cùng là gỗ mà “ bên trọng bên khinh”, ra mặt “kỳ thị chủng tộc” chẳng có gentlemen chút nào! Rất may, hắn không phạt phải đi lấy bù gỗ mà bắt cả nhóm ở nhà trát vách, trộn bùn phụ cho thợ chính!
Ngày trường rời rừng xanh ra phố thị náo nức lòng các cô thanh nữ tuổi teen! Khi các cô nàng bạn tôi đang hớn hở:” Song song ngựa trước ngựa sau một đoàn” thì tôi thoáng nhìn thấy “chàng” sơn cước con ông bán sắn lặng nhìn theo từng đoàn ngọc nữ lần lượt “ Quất ngựa truy phong” không một lần ngoái lại ! Chàng cứ chôn chân đứng đó “ thổn thức” trong cô đơn với trái tim tan vỡ cùng sự mất mát không gì thay thế: Nàng đi rồi sắn bán cho ai?
Không khỏi bật cười khi nhớ lại tiếng trống báo giờ tập thể dục buổi sáng lúc bình minh chưa ló dạng! Sau hồi trống chừng 5 phút hầu hết 4 dãy nhà tập thể lớp vẫn “ Thả hồn theo giấc mơ tiên”! Phá hỏng giấc mơ của các nàng không phải nhờ tiếng trống trường mà là tên lớp trưởng! Bao giờ hắn cũng cất tiếng hát ( hay tiếng hét?) nhái bản nhạc buổi sáng: “ La lá là la lá là, là là! Là lá lá la lá là …. Dậy, dậy bà con ơi” ! Hắn chạy vòng thứ nhất qua trước cửa từng phòng đánh thức mọi người! Vòng thứ 2, hắn dừng lại trước những phòng chưa có ánh đèn, hét thêm vài câu, nghe ngóng động tĩnh rồi dùng chân đạp tung cánh cửa liếp. Miệng vẫn dạo nhạc như cũ! Vòng 3, hắn xông vào phòng, dùng chân đá tấm chăn của những tên đã lười lại còn gan lì hai tay giữ chặt chăn “cố thủ” trên giường, cố lấy giọng thật mệt nhọc báo… Ốm không tập thể dục được! Hắn vặn lại ( rất có lý mới khổ chứ!): “ Ốm sao không cắt cơm”?
Chưa quên giờ thực hành với axít Sulfuric đặc . Thầy vừa giảng xong, trò quên liền! Hấp tấp nhúng cây đũa thủy tinh không sạch vào ống nghiệm! Axít bắn tóe lỗ chỗ vào áo blu trắng của thầy. Nhìn những vết cháy thủng áo biến màu vàng xậm, trò “chết đứng” như… Từ Hải! Cuống đến nỗi không nhớ phép lịch sự tối thiểu mà nói… Sorry! Để rồi mãi băn khoăn không biết axít có làm hỏng áo sơ mi không? Một thứ “tài sản” đáng giá ở thời buổi 4 mét vải cung cấp/ năm!
Giờ kiểm tra môn nhạc lý, thầy đọc nốt, trò complaint “Thầy đọc nhanh thế làm sao chúng em viết kịp? Thầy đọc nhanh hơn giờ dạy hát ở đài”! Thầy bật cười khen trò: “ Các bạn dò nốt nhạc cứ như dò …mìn”!
Vui và khí thế nhất vẫn là những tuần tập quân sự! Quăng sách vở sang bên để đeo súng trên vai thấy oai dũng làm sao! Hồi hộp đến đứng tim khi giờ bắn đạn thật gần kề! Cô nữ binh đang; “ Gương súng, kề vai, áp má, nheo mắt, nín thở…” đúng bài bản thì “ ngài” tư lệnh xuất hiện! Ngài ghé mắt vào ống nhòm quan sát chiến trường! Hiệu lệnh “Bắn” vừa vang lên, cô bắn liền 3 phát như người lính thực thụ. Dứt loạt súng, tên báo bia xuất hiện kiểm tra bia! Khi báo điểm, hắn không hét số điểm như thường lệ mà giơ hai cánh tay đan chéo nhau trước ngực! Bẽ bằng, xấu hổ vì đây là trường hợp đầu tiên trong ngày! Chưa biết trốn đâu thì tư lệnh “ vấn” : “ Chiến sĩ ngắm thế nào mà không một viên đạn trúng bia”? “Chiến sĩ” tưởng mình là ông “ Tướng’! Quên mất quân hàm binh nhì đang đeo trên ve áo nên buột miệng: “ Thưa tư lệnh, em sinh ra không phải để…!” Tư lệnh cau mày: “ Chiến sĩ nhầm rồi! Tập bắn súng là để bảo vệ hòa bình”!
“ Ơi bạn bè tôi về muôn ngả
Những ước mơ xa những bước đi” - Phan Kim Ngọc.

No comments:

Post a Comment