Thursday, November 17, 2011


Những Ngày Xưa Thân Ái

Chat

Hội Phố

Chat ( Không có dấu sắc) nhưng vẫn đọc : Chát - Một vị trong các loại quả xanh như ổi xanh chẳng hạn . Ngày còn tuổi học trò, nhà cô bạn tôi có cây ổi mọc cạnh bờ ao . Cành ổi trĩu quả la đà mặt nước . Mỗi khi tới nhà bạn, chúng tôi lại trèo lên cây ổi, chọn cành vững ngồi vắt vẻo vừa đọc truyện vừa ăn ổi . Hái nhầm quả xanh có vị chát ơi là chát . Cũng vẫn cô bạn cũ này , chúng tôi lại trở thành bạn chat của nhau sau một thời gian bặt tin vì mỗi đứa ở một phương trời cách biệt.
Số là vài tháng trước, cô nhờ facebook để làm bạn với tôi . Tôi confirm cái rụp. Mừng hết nói còn chần chờ gì nữa . Bạn từ lâu rồi , từ cái thuở học trò “ Nhất quỷ nhì ma” kia. Rồi cùng nhau “chat”. Chuỵên cũ, chuyện mới. Chuyện hôm qua, hôm nay và ngày mai ! Bẵng một thời gian , lại quên chat ! Cũng tại ông trời cả ! Sinh ra cái quả dất lớn đến nỗi nơi này là ngày thì nơi kia ban đêm đảo ngược nhau . Khi tôi hết giờ làm việc được thảnh thơi ôm máy chat thì cô bắt đầu tám giờ vàng ngọc ! Ngại lắm , mình ở đây quen không làm việc riêng trong giờ làm việc dù chẳng ai nhòm ngó đến ai ! Ai cũng vùi đầu vào lo cho xong phần việc của mình. Thói quen đã ăn sâu vào tiềm thức khó bỏ dù cô trấn an công việc cô đã xong… Cứ yên tâm nhưng thực sự tâm không thể yên . Nhưng may mắn cũng có lúc chẳng còn chuyện gì mới mẻ ! Chuyện gia đình, chồng con ư ? Nói rồi ! Bạn cũ ư ? Nói rồi ! Tất cả đều đã : “ Biết rồi, khổ lắm, nói mãi” ! Rồi dần dần quên mất thói quen bật đèn sáng online ! Cho đến một hôm tình cờ gặp lại cô trên mạng . Cô ngỡ tôi đã bỏ thói quen đọc tin tức! (Đọc là thói quen luôn đi cạnh tôi từ khi tôi biết viết những bài tập làm văn ! Không! tôi nói với cô tôi vẫn đọc hàng đêm tất cả những gì có thể đọc được . Vẫn viết những gì bất chợt đến…) Cô hỏi tôi đi đâu bặt tăm ? Cô nói tìm tôi khó quá ! Ơ hay , cô có địa chỉ tôi mà ! Hàn huyên vài dòng, cô thông báo : “ Lớp mình chuẩn bị họp mặt , liệu mà về , ai cũng mong đấy ” ! Rất cảm động , vì đâu dám nghĩ ai còn nhớ tên mình nói chi tới mong ? Về họp mặt hay không ?
Cô cho số điện thoại của anh bạn cũ . Cái anh bạn học cùng tôi từ tuổi chin, mười tới khi cả hai đứa vào cao đẳng học cùng phân ban. Trước ngày nhập học, U anh xuống nhà tôi nhắn nhủ một câu làm con bé nở phồng hết cả mũi : “ Cháu học cùng trường EM thì để ý chăm sóc em giùm bác nhé” . Một bước được nhảy lên làm chị ai mà không sướng khi còn đang ở tuổi teen ? Nghe đâu vì chuyện này mà anh bạn tôi cằn nhằn U anh mãi: “ Cái con bé ấy mà là chị con” ? Hôm anh xách va ly xuống nhà tôi để cùng đón xe buýt lại đến lượt mẹ tôi gửi gắm: “ Cháu nhớ giúp đỡ EM cho bác” ! Tôi đỏ mặt vì tức , còn anh hất hàm ra điều anh cả : “ Cái va ly có nặng không ? Đưa đây tao xách cho”!
Nhờ cô bạn cho số điện thoại , tôi mới gọi cho anh vào một buổi tối thứ bảy đẹp trời . Cẩn thận hỏi tên “ cúng cơm” để xác nhận đúng anh tôi liền nổ máy : “ Có nhận ra ai gọi không” ? “ Không ! Ai đấy” ? “ Bạn cũ” ! “ Ai đấy nhỉ” ? “ Bạn cũ từ lớp bốn đến hết sư phạm ! Đang ở cách VN nửa quả địa cầu” ! “ Ô , anh reo lên , thật vậy sao ? Đợi niềm vui lắng xuống, tôi hỏi : “Đang làm gì vậy” ? “Đang uống rượu” ! “ Thật hay đùa”! “Đùa gì mà đùa” ! “ Uống cùng bạn ở cơ quan phải không” ? “ Không , uống cùng mấy anh bạn trong xóm” . “ Tại sao uống sáng sớm” ? “ Không có việc gì làm ngày nghỉ nên uống cho vui” ! Trời đất , uống cho vui , uống rượu ban ngày ? Người bạn năng nổ đầy nhiệt huyết ham học ham làm luôn xả thân vì bạn bè thời niên thiếu của tôi ngày xưa là đây sao ? Tôi thấy mắt mình như cay cay và lòng đầy đắng chát ! Ngày tôi ra đi , anh xuống nhà tôi chăm sóc và dọn dẹp nhà cửa giúp mẹ tôi . Lúc nào chúng tôi cũng coi nhau như người nhà . Ngày rằm, mồng một mẹ tôi nấu xôi, chè cúng Phật . Khi cúng xong , ngồi ăn xôi, chè bao giờ anh cũng kính cẩn : “ Một miếng lộc thánh bằng một gánh lộc trần” . Mẹ tôi quí anh vì đức tin vào trời Phật chứ không “ vô đạo” như tôi . Khi anh chớm yêu một người , tôi đă vinh hạnh được anh hỏi ý kiến ! Tôi xin anh địa chỉ Email để tiện gửi thư và chat với nhau ! Anh cho biết nơi anh ở hiện nay chưa có điện ! Anh vẫn dùng đèn dầu ! Tôi nói đùa có phải cây đèn thần của Alađin không ? Anh cười nói chắc là nó đó . Tôi nói vậy sao anh không ước gì đi ! Anh hỏi ước gì ? Anh không muốn ước gì nữa cả ! Nghe giọng anh hình như đầy sảng khoái ! Có vẻ như anh vui khi xa lánh nơi thị thành anh đã từng sống thời thơ ấu . Anh như đang muốn lẩn trốn một điều gì ! Tôi nhớ mang máng hình như có lần , lâu rồi , trong một lá thư tay gửi cho tôi , anh buột than : “ Hạnh phúc là gì ? Mình đi tìm hoài mà chẳng thấy” ! Nói chuyện qua điện thoại rất khó nghe vì lẫn tiếng sóng biển ! Anh nhận xét: “ Nghe cậu nói chuyện vẫn như xưa , cậu không bao giờ thay đổi , Chắc cuộc sống của cậu hạnh phúc lắm” .Tôi ngẩn ngơ ! Tôi nhớ một câu thơ đọc từ bài báo nào đó : “ Hạnh phúc không ở thiên đình / Ở ngay bên cạnh người mình đang yêu”.

No comments:

Post a Comment